TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

"Những thứ ta hứa với bà ấy đều là thứ bà ấy nhất định muốn, bà ấy không có lý do gì để từ chối."

"Như Ý Lâu tuy là sản nghiệp của ta, nhưng sáu phần tiền kiếm được đều vào kho riêng của phụ hoàng, chuyện này ngoài ta và phụ hoàng ra, không ai biết. Ngoài ra, Như Ý Lâu còn thu thập rất nhiều điểm yếu của các quan viên, có cái không đáng ngại, có cái lại là đòn chí mạng đối với họ. Những thứ này, Thái hậu sẽ không thể không muốn."

Ân Cửu Dật dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta không bị bệnh, làm vậy chỉ là để giảm bớt sự đề phòng của Hoàng đế đối với ta, như vậy, nàng mới có thể thuận lợi trở về."

Ta lo lắng gật đầu.

Ân Cửu Dật ôm ta rất lâu, gục đầu vào vai ta, muốn nói lại thôi: "Sau này chúng ta sẽ đến Lâm An sinh sống, dân phong Lâm An thuần phác, sơn thủy hữu tình, là một nơi tốt. Nàng làm phi tần có vui không? Nàng đã từng nghe nói về Lâm An chưa? Nàng có nguyện ý rời đi cùng ta không?"

Ta tinh ý nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời chàng: "Làm phi tử ta chẳng vui vẻ chút nào, ngày nào ta cũng nhớ chàng, nhớ chàng da diết. Suốt ngày nằm mơ thấy chàng ôm ta ngủ, mơ thấy chàng cùng ta trêu đùa Nguyên Bảo."

"Đừng nghi ngờ ta, chàng mãi mãi là lựa chọn hàng đầu của ta."

Đáy mắt Ân Cửu Dật ánh lên tia nước, hắn nắm lấy tay ta, chúng ta cùng nằm trên giường, không nói một lời.

Một lát sau, hắn ngồi dậy, vuốt phẳng từng nếp nhăn trên y phục ta, rồi chải tóc ta, đội mũ nội thị lên đầu ta, cuối cùng đặt lên trán ta một nụ hôn: "Chúng ta còn nhiều thời gian."

Trái tim ta như được lấp đầy, nó lại sống dậy, bởi vì chàng, nó luôn rung động mãnh liệt.

"Chàng trở về thật tốt, chàng nhận ra ta thật tốt, chàng vẫn yêu ta thật tốt."

"Xin lỗi, ta về muộn rồi."

Ân Cửu Dật cúi đầu hít một hơi thật sâu: "Khi không có ta bên cạnh, nàng phải tự bảo trọng."

"Được, ta sẽ chờ ngày gặp lại chàng."



Ta không dám nán lại vương phủ quá lâu, vội vàng theo thái y rời đi.

Ngoảnh đầu nhìn lại, Hận Ngọc đang nhìn ta chằm chằm, vành mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng đỏ, nhưng trong ánh mắt không hề có sự trách móc.

Hóa ra Liễu Triều Minh đã lén lút nói cho Hận Ngọc biết sự thật, hóa ra họ rời kinh thành là để chữa bệnh.

Ta ngước nhìn bầu trời, cả người lại tràn đầy hy vọng.

68

Tối hôm đó, sau khi hồi cung, ta đến bái kiến Thái hậu, trình lên bức mật hàm.

Bà xem xong bức mật hàm, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt chuyển sang ta, lạnh giọng nói: "Ngươi lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc."

Ta quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Không phải ai trên đời này cũng muốn quyền lực. Trước kia ta không biết mình muốn gì, sau khi trải qua nhiều chuyện, ta mới hiểu, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn một cuộc sống bình dị, muốn có một người yêu thương thấu hiểu, muốn được chàng ấy công khai thiên vị."

"Thái hậu, xin người thành toàn cho ta."

"Những gì Hoàng đế không thể cho ngươi, An vương nhất định có thể cho sao?"

Thái hậu khẽ hừ một tiếng: "Nam nhân là thứ không đáng tin nhất, ngươi có thể chắc chắn hắn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ sao? Tiên đế tự xưng là tình thâm, cuối cùng chẳng phải vẫn đau khổ vì một kẻ giả mạo. Ở tuổi các ngươi, chỉ toàn nghĩ những điều viển vông."

Chúng ta rơi vào im lặng, không biết bao lâu sau, bà gấp bức mật hàm lại: "Thôi vậy, những thứ hắn đưa ra thật sự quá nhiều."

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, Đế hậu phải đến chùa Vạn An ở ngoại ô kinh thành cầu phúc.

Trước khi khởi hành, Ân Cửu Thanh chỉnh lại long bào, vênh váo liếc ta một cái: "Theo nghi lễ, Đế hậu phải đích thân đến cầu phúc, nhưng phi tần cũng không phải là không thể đi, nếu nàng muốn đi, Trẫm..."

Ta phẩy tay: "Thái tử ca ca, tạm biệt."



Hắn không ép buộc nữa, khẽ gật đầu, lên kiệu rồng rời đi.

Ta vội vàng trở về tẩm điện, Thái hậu đã chờ sẵn ở đó, trên giường ta có một xác nữ có vóc dáng tương tự ta.

Thái hậu sai người đổ dầu hoả vào phòng, xoa xoa thái dương, như tiếc nuối cung điện nguy nga này sắp bị thiêu rụi: "Đi mau đi."

Ta tìm Nguyên Bảo khắp nơi, gọi meo meo hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

Thái hậu nhét một cái lệnh bài vào tay ta, thúc giục: "Đi mau đi, sắp hết giờ cung nữ ra ngoài mua sắm rồi."

Ta thay y phục cung nữ, giậm chân, không thể đợi Nguyên Bảo thêm nữa.

"Thái hậu, sau khi thần thiếp đi, xin người giúp thần thiếp tìm con mèo của thần thiếp."

"Đi mau đi." Thái hậu lại thúc giục.

Khi ta đi, bà gọi ta lại: "Làm phụ thân làm mẫu thân, không ai muốn nhìn con mình lầm đường lạc lối. Con đường hắn đi rất gian nan, ta không muốn hắn có nhược điểm, g.i.ế.c con của ngươi, dù sao ta cũng có lỗi với ngươi."

Ta không nói gì, chỉ vội vàng vẫy tay chào bà, rồi bước ra khỏi Trường Hoa điện.

Quay đầu nhìn lại, Trường Hoa điện đã bốc cháy, ngọn lửa l.i.ế.m láp xà nhà bốc lên trời, khói đen cuồn cuộn bay lên không trung.

Ta cúi gằm mặt, ung dung ra khỏi cung, lòng tràn đầy phấn khích.

Lý thống lĩnh của vương phủ đang đợi ở ngoài cửa cung, hắn mặc thường phục, ta suýt không nhận ra.

"Chương... cô nương, Vương gia và Phương trắc phi đã lên đường từ mấy hôm trước rồi, đang đợi ở quán trọ, chúng ta cũng mau chóng lên đường hội hợp với họ thôi, kẻo đêm dài lắm mộng."

Bình luận

Truyện đang đọc