TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Ta sững sờ trừng mắt nhìn, hắn nói gì ta hoàn toàn không nghe thấy nữa rồi.

Theo tiếng cọt kẹt của nắp quan tài, dung nhan của Ngữ Dung hiện ra trước mắt ta.

Môi nàng trắng bệch, nằm yên tĩnh trong quan tài, trông như đang ngủ say, trên người vẫn là bộ y phục màu tím nhạt nàng mặc khi ra đi.

Bộ y phục ấy đã bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, những vết m.á.u đen khô khốc loang lổ khắp nơi trên y phục. Ta khẽ chạm vào, m.á.u khô dính chặt vào y phục cứng ngắc.

"Vương phi." Vương ma ma bám vào quan tài, khóc nức nở đến xé lòng xé ruột.

Hình bóng và nụ cười của Ngữ Dung hiện lên trong tâm trí ta, nàng nói, nàng để Vương ma ma lại cho ta, có gì không hiểu có thể hỏi bà ấy, cùng lắm hai tháng nữa họ sẽ trở về.

Nỗi đau buồn khôn tả nhấn chìm ta, vị đắng chát của mật trào lên tận cổ họng, nước mắt rơi lã chã xuống đất, ta cúi đầu cắn chặt vào mu bàn tay, nước bọt hòa lẫn nước mắt rơi xuống mu bàn tay đầm đìa máu.

Ta tự nhủ, hiện tại không phải lúc đau buồn, ta tuyệt đối không thể gục ngã.

Ân Cửu Dật và Phương Hận Ngọc vẫn chưa tìm thấy, nguyên nhân bọn họ gặp chuyện vẫn chưa điều tra rõ, tang lễ của Lục Ngữ Dung vẫn chưa tổ chức, ta không thể gục ngã, ta phải mạnh mẽ.

Nếu ta không gánh vác nổi, cả vương phủ sẽ rối loạn, ta không thể để bất kỳ kẻ nào xem trò cười của vương phủ.

Cúi gập người khóc đến mức muốn nôn, từng đợt chua chát trào lên, ta vội vàng đứng dậy, lấy khuỷu tay lau nước mắt, thẳng người ra lệnh: "Vương ma ma, mùa hè nóng nực, bà hãy thay y phục sạch sẽ cho Vương phi, không thể để nàng mặc bộ đồ bẩn này nữa."

"Phương thị vệ, ngươi phái người đến phủ Lục tướng quân báo tin cho người nhà Vương phi, mời họ đến gặp Vương phi lần cuối. Ngoài ra, phái người đến Đại Lý Tự bẩm báo với Đại Lý Tự khanh, Phương trắc phi không rõ tung tích, mong ông ấy hỗ trợ tìm kiếm."

Ta tập hợp nha hoàn, gia đinh trong phủ lại, ra vẻ uy nghiêm, giả vờ quyết đoán nói những lời trấn an: "Vương gia ngày thường đối xử với các ngươi không bạc, hiện tại vương phủ đang gặp nhiều chuyện, mong mọi người đồng lòng, giúp vương phủ vượt qua cơn nguy khốn này. Nếu có kẻ nào phao tin đồn nhảm, thừa nước đục thả câu, theo luật đánh năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ. Kẻ nào có hành vi đặc biệt nghiêm trọng, sẽ bị đánh c.h.ế.t tại chỗ."

Sắp xếp người tiếp đón các quan viên triều đình sắp đến hỏi thăm tình hình, sắp xếp người dâng trà rót nước cho khách đến viếng, sắp xếp người đi mua quan tài, giấy tiền và các đồ dùng tang lễ khác.



Ta còn lệnh cho lão quản gia trong phủ đi mời Hoa Dương trưởng Công chúa.

Trưởng bối có quan hệ thân thiết với Ân Cửu Dật chỉ có cô cô của hắn là Hoa Dương trưởng Công chúa, ta thực sự không biết phải nhờ ai giúp đỡ nữa.

Ta muốn Ngữ Dung được an táng tử tế.

Sau đó, các quan viên triều đình lần lượt kéo đến, người của Hình bộ, người của Đại Lý Tự, người của Kinh Triệu phủ đều đến, bọn họ hỏi đi hỏi lại ta về tình hình.

Ta cứ như kẻ ngốc, hỏi gì cũng không biết, còn phải cố gắng kìm nén nước mắt.

Mẫu thân và tỷ tỷ của Lục Ngữ Dung đến, quỳ trước quan tài khóc lóc thảm thiết, suýt nữa thì ngất đi.

Hoa Dương trưởng Công chúa vội vàng chạy đến vương phủ, ngồi xuống uống một chén trà, rồi bắt đầu chỉ huy đâu ra đấy, hiệu quả quả nhiên cao hơn nhiều.

Sau đó, linh đường được dựng lên, màn che vải bố trắng được treo lên, câu đối và băng vải trắng chữ đen được dán lên, ta cũng mặc đồ tang bằng vải bố.

Cả ngày ta không dám khóc trước mặt khách khứa, đến nửa đêm trở về phòng của ta và Ân Cửu Dật, ta không kìm nén được nữa, ôm gối khóc nức nở.

54

Đêm khuya đến chỉ còn một mình ta thật sự rất nhớ Ân Cửu Dật.

Ta muốn bất chấp tất cả đi tìm Ân Cửu Dật, nhưng ta không thể.

Vương phủ chỉ còn lại mình ta, ta không thể vô trách nhiệm hành động theo ý mình.

Đợi chàng trở về, nhìn thấy vương phủ đâu vào đấy, chàng sẽ tự hào về ta, phải không? Nhưng rốt cuộc chàng sẽ trở về khi nào đây?



Đêm khuya bỗng nhiên đổ mưa, ta nằm trên giường trừng mắt, nghe tiếng mưa rơi suốt đêm.

Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi lất phất, trong sân cũng mù mịt sương.

Bức tường loang lổ, cây cối ẩn hiện trong màn mưa sương, cả sân tràn ngập vẻ lạnh lẽo hiu quạnh, khiến người ta không khỏi cảm thấy như đang trong giấc mộng.

Hình như, mọi thứ vẫn như cũ, mọi thứ vẫn ổn.

Nhưng, tất cả đã khác rồi.

Ta hít sâu một hơi, bước về phía linh đường của Ngữ Dung.

Không lâu sau, Liễu Triều Minh dẫn theo hai tiểu đồng đến.

Sau khi viếng xong, ta tiễn hắn ra về ở hành lang.

"Thu Hà, nàng phải nén bi thương. Vương gia và Phương trắc phi cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao."

Chiếc ô giấy dầu khép lại tí tách nhỏ giọt, tạo thành một dòng suối nhỏ uốn lượn dưới chân Liễu Triều Minh.

"Ta đã xin gia nhập đội ngũ tìm kiếm Vương gia và Phương trắc phi, hôm nay sẽ lên đường. Vương gia không có ở đây, nàng phải mạnh mẽ, ta nhất định sẽ dốc hết sức."

Ta ngẩng mắt nhìn Liễu Triều Minh, giờ đây hắn cũng đã trưởng thành, mặc quan bào, ánh mắt kiên định khi nói chuyện, khiến người ta không khỏi tin tưởng.

Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Ta không có mấy người có thể tin tưởng, nhưng ta chỉ biết, huynh sẽ không lừa ta. Huynh nhất định phải đưa chàng trở về, sống c.h.ế.t gì cũng phải đưa chàng về nhà."

Liễu Triều Minh đưa tay ra, có lẽ là muốn vỗ vai ta, tay vừa chạm đến vai ta, hắn lại như nhớ ra điều gì, vội vàng rụt tay lại.

Bình luận

Truyện đang đọc