TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Lúc đang ngồi trên tảng đá lớn ngắm cá chép, Chương Cẩm Xán ôm một cái hộp đến, nàng ta liếc nhìn ta rồi nói: "Chương Thu Hà, đây là bộ trang sức bằng hồng ngọc mà mẫu thân làm cho ta, ta còn chưa đeo lần nào, tặng cho ngươi đấy."

Nàng ta đã hạ thuốc ta, trong lòng bất an, cho nên đã lén lút tặng ta bộ trang sức này vài lần.

Ta không nhận, nàng ta liền ép ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, nàng ta chắc chắn ta sẽ nhận sao?

"Không cần."

"Ngươi cầm lấy đi, ta có rất nhiều." Chương Cẩm Xán nhét vào tay ta.

"Ta nói là ta không cần."

Trong lúc giằng co, hộp gỗ “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Một tiểu thư bạn của Chương Cẩm Xán thấy vậy liền không nhịn được nữa, chỉ vào mũi ta mắng: "Ngươi làm sao vậy, Cẩm Xán tặng đồ cho ngươi, ngươi đừng có không biết điều, không cần thì thôi, ngươi cũng không thể ném xuống đất chứ."

Ta không muốn đôi co với nàng ta, quay người định bỏ đi.

"Thái độ của ngươi là sao vậy, hôm nay là sinh thần của Cẩm Xán, ngươi không nể mặt thì thôi, ngươi còn muốn cố tình gây rối phải không? Mau xin lỗi Cẩm Xán đi." Nàng ta đột nhiên túm lấy cổ áo ta, giọng điệu rất hung hăng.

Ta kéo tay nàng ta muốn nàng ta buông ra, không ngờ nàng ta lại bắt đầu giật tóc ta.

Hiện trường bắt đầu hỗn loạn, trong lúc hoảng hốt, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay, hung hăng đẩy ta một cái.

"Ùm..."

Khoảnh khắc rơi xuống nước, dây cung đang căng thẳng trong đầu ta bỗng nhiên đứt phựt, ta xong rồi, ta xong rồi, ta xong rồi.



Cơ thể bắt đầu chìm xuống, trái tim cũng bắt đầu chìm xuống.

Ngũ tạng lục phủ như bị ép chặt vào nhau, khiến người ta không thở nổi.

Lúc đầu còn có thể vùng vẫy hai cái, sau đó không vùng vẫy nổi nữa, nước lạnh và tối quá, ta mệt quá, trước mắt hình như có một cái lỗ nhỏ lấp lánh ánh sáng, ta không níu được nữa rồi.

28

Ta mơ màng tỉnh lại, thấy Ân Cửu Thanh đang nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

Ý thức trở lại trong nháy mắt, ta bật dậy, vội vàng muốn hỏi chuyện đứa nhỏ, gấp đến nỗi thở không ra hơi, ho khan một trận rồi mới khó khăn nói: "Con ta đâu, con ta có khỏe không?"

"Chương Thu Hà, chuyện lớn như vậy, nàng tưởng có thể giấu đến bao giờ?" Ân Cửu Thanh trừng mắt nhìn ta, quát lớn: "Sao nàng không nói cho ta biết?"

Ta luống cuống nắm lấy tay áo Ân Cửu Thanh, nghẹn ngào hỏi lại: "Thái tử ca ca, nó còn sống không?"

Hắn mặt không cảm xúc, không nói gì, hất tay ta ra, nhưng nhìn vẻ mặt, có lẽ là ngầm thừa nhận.

Thấy hắn như vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bụng.

"Thái tử ca ca," Ta lấy hết can đảm lại nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ nói: "Ta muốn giữ lại đứa nhỏ này, nó là người thân duy nhất của ta, huynh có thể để ta giữ nó lại không? Ta thật sự muốn giữ nó, coi như ta cầu xin huynh. Nếu huynh không muốn nhận nó, ta có thể không gả cho huynh, ta có thể mang theo con rời khỏi kinh thành, ta đều có thể, như vậy huynh cũng sẽ không bị mang tiếng xấu, như vậy tốt cho cả hai chúng ta."

"Chương Thu Hà, hóa ra nàng lại nghĩ như vậy." Hắn đẩy ta ra, cười tự giễu: "Cũng đúng, nàng đối với Cô đều là lợi dụng, từng có chút chân tình nào."

"Ta không phải, ta..." Ta muốn giải thích, nhưng những từ ngữ giải thích trong đầu đều thật vô lực.

Hắn đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt không buồn không vui: "Chuyện này tạm thời không thể để bất cứ ai biết, nàng để Cô suy nghĩ."



Ta xuống giường chân trần, mặc kệ hắn phản kháng, ôm chặt lấy hắn, nịnh nọt cười nói: "Thái tử ca ca, ta chờ huynh suy nghĩ, huynh nhất định sẽ có cách."

Hắn đẩy ta ra, không quay đầu lại rời đi.

Ta ngây người sờ bụng lẩm bẩm, không biết là đang an ủi đứa nhỏ hay đang an ủi chính mình: "Bảo bối nhỏ, con đừng sợ, phụ thân con chính là người không giỏi ăn nói, chàng ấy không phải là không muốn con. Chỉ là, chỉ là chàng ấy cần thời gian suy nghĩ. Con và mẫu thân giống nhau, đều là người mệnh cứng, con đừng sợ, nhất định phải ngoan ngoãn lớn lên nhé."

Sau đó, ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một bé gái mặc váy hồng đưa hoa sen cho ta, cô bé bụ bẫm trắng trẻo còn cười híp mắt với ta, gọi ta là "mẫu thân" bằng giọng nói non nớt.

Ta lẩm bẩm lặp lại hai tiếng này, những âm tiết xa lạ với ta, "mẫu thân" "mẫu thân"...

Tuy là trong mơ, nhưng ta lại cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng. Cô bé nhào vào lòng ta, đưa tay làm nũng: "Mẫu thân ơi ôm con."

Trời ạ, tim ta như muốn tan chảy.

Ta cho rằng đây là điềm báo của trời cao, Ân Cửu Thanh sẽ đồng ý để ta giữ lại đứa nhỏ này, cho dù hắn có đưa ta đến nơi khác, ta và con đều sẽ sống tốt. Sau này ta mới biết, chẳng qua là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, là ta quá mong đợi.

Ta ngày ngày chờ tin tức của Ân Cửu Thanh, nhưng hắn không hề đến thăm ta nữa.

29

Lại qua mười mấy ngày, đến ngày hai mươi sáu tháng Tám, Hoàng hậu triệu ta vào cung.

Kết quả vừa đến Phượng Nghi cung, cửa sau lưng liền đóng sầm lại, mấy ma ma to khỏe đè ta xuống đất.

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt ta, rồi dừng lại trên bụng ta, khinh thường nói: "Hóa ra là bổn cung xem thường ngươi, lại để ngươi mang thai. Hôm nay liền giải quyết chuyện này đi."

Một cung nữ bưng bát thuốc sứ trắng cẩn thận đi tới: "Thuốc đến rồi ạ."

Bình luận

Truyện đang đọc