TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Ta biết dưới vực có một dòng sông, ta có một nửa cơ hội sống sót.

Chỉ là không ngờ, hắn lại nhảy xuống theo ta.

"Đừng làm loạn nữa được không?" Hắn đến nắm tay ta.

Ánh mắt nhìn thấy ống tay áo dính m.á.u của hắn, hắn bị thương?

Giọt m.á.u rơi tí tách từ tay trái hắn xuống, vấy đỏ cả ống tay áo, hắn khẽ mở môi: "Ta không sao."

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta bằng bàn tay dính máu, im lặng dẫn ta đi ngược dòng nước.

Máu dính nhớp nháp cọ xát vào lòng bàn tay ta, ta để mặc hắn nắm tay, quên cả phản kháng.

Không biết đã đi bao lâu, tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên, một đội nhân mã dừng lại trước mặt chúng ta.

"Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội."

"Chuyện hôm nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài, kẻ nào trái lệnh, g.i.ế.c không tha." Hắn nghiêm nghị nhìn những binh lính quỳ trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản bác.

Cứ như vậy, ta vào cung, được phong làm Trân phi, trở thành đối tượng mà mọi người ngưỡng mộ.

Trương Thu Hà, đích nữ của phủ Thuận Xương bá tước, vì thân thể yếu ớt, từ nhỏ đã ở Tĩnh An tự tĩnh dưỡng.

Ngày hai mươi tháng chín, Hoàng đế đến Tĩnh An tự cúng bái, gặp nàng rất vui mừng, phong làm Trân phi, ban cho nàng ở Trường Hoa điện.

64

Ân Cửu Thanh không yêu cầu ta đến thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu, bên ngoài cung điện của ta còn có thị vệ canh gác.

Trường Hoa điện là một chiếc lồng vàng son, giam cầm trái tim đầy sức sống của ta.

Chương Thu Hà đã c.h.ế.t rồi, người trong cung này là Trương Thu Hà.



Ta nằm trên chiếc giường mỹ nhân ôm mèo ngủ trưa, buổi chiều tịch mịch, chỉ có Nguyên Bảo bầu bạn với ta.

Trong lúc mơ màng, bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào.

"Thanh Mai, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Đại cung nữ từ bên ngoài đi vào, thêm chút an thần hương vào lư hương: "Nương nương không cần để ý, là Nhiếp Chiêu nghi, nô tỳ đã cho thị vệ đuổi nàng ta đi rồi, nương nương cứ nghỉ ngơi."

"Hôm nay ta nhất định phải xem, Trân phi nương nương rốt cuộc là cái dạng gì, dựa vào đâu mà nàng ta có thể không tuân thủ quy củ hậu cung, dựa vào đâu mà không thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu."

Tiếng ồn ào bên ngoài không hề giảm bớt, Nguyên Bảo trong lòng ta có chút bồn chồn, nhảy phốc xuống đất chạy ra ngoài.

Ta đi ra tìm, không biết Nguyên Bảo làm sao mà nhảy lên tường đỏ cao ngất, bước những bước nhỏ trên tường.

"Mau xuống đây." Ta giang tay về phía nó.

Nguyên Bảo: Meo meo~ Meo meo~, không xuống đâu.

"Ngươi chính là Trân phi sao?"

Người nữ tử ngoài cửa từ trên xuống dưới đánh giá ta, ánh mắt khinh thường lướt qua mặt ta: "Ngươi dựa vào cái gì mà không đến thỉnh an Hoàng hậu?"

Lúc này ta mới chú ý đến người nữ tử đang ra vẻ chính nghĩa ngoài cửa, nàng ta có dung mạo xinh đẹp, mặc bộ váy màu hồng nhạt thêu hình con bướm, giọng nói cũng ẻo lả.

"Ngươi lại là thứ gì? Cũng xứng để quản ta?"

Ta cười: "Nếu ngươi còn không an phận, tin hay không ta cho thị vệ ném ngươi ra ngoài."

"Ngươi, ngươi vậy mà ngang ngược đến thế."

Nhiếp Chiêu nghi cau mày, mặt nhăn nhó: "Nghe nói ngươi được nuôi dưỡng trên núi, quả nhiên không có chút giáo dưỡng nào, chẳng qua chỉ là dựa vào nhan sắc để lấy lòng người khác mà thôi."

"Ném ra ngoài đi." Ta nói với thị vệ.

"Ngươi dám."



Nhiếp Chiêu nghi tức giận nhìn ta: "Thuận Xương bá tước phủ chẳng qua chỉ là một gia tộc sa sút, ngươi dám động đến ta."

Thanh My đứng bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: "Phụ thân của Nhiếp Chiêu Nghi là phó tướng dưới trướng của cố Võ An hầu, cách đây không lâu đã tiếp nhận chức vụ của Võ An hầu, hiện giờ Nhiếp tướng quân đã là Phụ quốc tướng quân chính nhất phẩm rồi."

Nhiếp Chiêu Nghi khẽ hừ một tiếng.

Thấy đám thị vệ mãi không ra tay, ta đứng chắn trước mặt Nhiếp Chiêu Nghi, bất ngờ giáng cho nàng ta hai cái tát tai vang dội, đánh đến mức nàng ta choáng váng, ôm mặt kinh hãi nói: "Ngươi dám đánh ta?"

"Ngươi là thứ gì, cũng dám giễu cợt ta?"

Ta quay đầu lại lạnh lùng nói với đám thị vệ: "Không nghe lệnh của ta, bây giờ có thể cút về chỗ Hoàng đế."

Đám thị vệ nhìn nhau, túm lấy Nhiếp Chiêu Nghi ném ra ngoài, xa xa vẫn nghe thấy tiếng nàng ta khóc lóc om sòm.

Không lâu sau, Nhiếp Chiêu Nghi đã hùng hổ kéo Thái hậu đến tẩm điện của ta.

Vừa nhìn thấy mặt ta, trên mặt Thái hậu hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng bà ta nhanh chóng che giấu đi, sắc mặt trở lại như thường.

Xem ra, Ân Cửu Thanh không nói với bà ta chuyện của ta.

"Thái hậu nương nương, Trân phi nương nương ngang nhiên làm nhục thần thiếp, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp."

"Vì chút chuyện cỏn con này mà làm phiền đến Ai gia, thật không biết phép tắc, còn không mau lui xuống tự kiểm điểm?"

Thái hậu trầm giọng nghiêm nghị quát mắng: "Lui xuống!"

Nhiếp Chiêu Nghi sững người, lấy khăn tay lau nước mắt, ủ rũ lui xuống, lúc đi còn không quên trừng mắt nhìn ta.

Thái hậu nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu không nói gì.

Ta đứng ở cửa, mỉm cười với Thái hậu: "Thái hậu nương nương vạn an."

Bà ta cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy, mãi đến khi nụ cười của ta cứng đờ trên mặt, bà ta mới lạnh nhạt nói: "Sự đã rồi, về sau ngươi hãy an phận thủ thường một chút. Hắn đã trăm phương ngàn kế muốn có ngươi, Ai gia cũng không tiện ngăn cản. Gương vỡ lại lành coi như viên mãn."

Bình luận

Truyện đang đọc