TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Phụ thân ta, Đại phu nhân, Chương Chiếu Hành, Chương Cẩm Xán đều có mặt.

Đối diện với những người này, ta chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào.

Ân Cửu Dật đưa tay về phía ta, ta thuận thế nắm lấy.

Ngày hôm ấy trời trong xanh mây trắng, ta mặc áo phượng mão phỉ gả đi.

Tuy không có mười dặm hồng trang, nhưng cũng vì kiêng kị quy củ của trắc phi An vương mà chuẩn bị đủ sáu mươi tư kiệu.

Gió thổi bay một góc khăn hỷ, ta thoáng thấy tấm biển “Chương phủ”, vội kéo khăn hỷ xuống, tự cô lập mình giữa khung cảnh hân hoan náo nhiệt này.

Tiếng chiêng trống rộn ràng, đoàn đón dâu thuận lợi tiến vào An vương phủ.

Vừa đến tiền sảnh, đám đông bỗng nhiên nhốn nháo, ngay sau đó là giọng the thé của thái giám: “Thái tử điện hạ giá lâm!”

Qua lớp khăn hỷ đỏ thẫm, ta nghe thấy tiếng va chạm của những chiếc vòng ngọc, rồi đến giọng nói trầm ổn của Ân Cửu Thanh: “Cô gần đây mới được hai cây ngọc như ý, tặng cho hoàng huynh, chúc mừng hoàng huynh có thêm mỹ nhân.”

Hắn nói “có thêm” lại còn nói “mỹ nhân”, từ bao giờ hắn lại trở nên cay nghiệt như vậy, cả câu nói đều mang ý tứ khinh bạc.

Ân Cửu Dật thản nhiên vỗ nhẹ mu bàn tay ta, đáp: “Đa tạ Thái tử. Nếu Thái tử không bận việc, không bằng ở lại xem xong lễ rồi hãy đi, sắp đến giờ bái đường rồi.”

“Đa tạ hoàng huynh có lòng, vậy Cô xin được phép ở lại.”

Hình như dù có trùm khăn hỷ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn thẳng vào mình, ta thẳng lưng, là hắn có lỗi với ta trước, ta không cần phải tự ti.

Cùng với tiếng hô “Lễ thành, đưa vào động phòng”, ta được dìu vào phòng tân hôn.

Ta gỡ khăn hỷ, ngồi trước gương đồng, nhìn người con gái được trang điểm lộng lẫy trong chiếc gương mờ ảo, im lặng hồi lâu, mới đưa tay gỡ hết trâm cài mũ phượng, xõa mái tóc cầu kỳ.

Tiểu Đào không ngăn được ta, cuối cùng vẫn đi lấy nước cho ta.



Vừa rửa mặt xong, Ân Cửu Dật bưng bát canh gà đẩy cửa bước vào. Thấy bộ dạng của ta, hắn ngẩn người một lúc, rồi bưng bát canh ngồi xuống bàn: “Canh gà trên tiệc ngon lắm, nàng thử xem?”

“Đa tạ Vương gia, chàng nghỉ ngơi sớm đi, ta không làm phiền chàng nữa.”

Hắn gật đầu, ôm một chiếc chăn gấm thêu uyên ương màu đỏ, dừng lại bên cạnh trường kỷ.

Tay ta cầm thìa khựng lại, khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn.

Hắn quay đầu nhìn ta, buông tay, chiếc chăn rơi bịch xuống trường kỷ: “Đêm tân hôn, bản vương phải ngủ ở đây.”

Ta lập tức hiểu ý hắn, ngây người gật đầu.

Không lâu sau, ta nhẹ nhàng leo lên giường.

Chiếc giường này thật sự quá mềm, vừa ngồi xuống đã lún ngay xuống một hố. Không biết đã lót bao nhiêu lớp đệm, nằm lên cứ như ngủ trên bông mềm mại, ta rất không quen.

Trằn trọc mãi không ngủ được, Ân Cửu Dật hình như nghe thấy động tĩnh của ta, cất tiếng hỏi trong đêm tối: “Không ngủ được à?”

Ta mím chặt môi không nói, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Vương gia, cảm ơn chàng đã cưới ta. Nhưng nếu chàng muốn lợi dụng chuyện của ta và Thái tử để làm gì đó, thì con đường này không thể đi được đâu, ta và hắn không phải loại quan hệ mà chàng nghĩ.”

“Bản vương và Thái tử huynh hữu đệ cung, sao phải làm gì chứ? Bản vương đã nói với nàng rồi, bản vương không thích nữ nhân, nên mới mượn nhiều thê thiếp để che giấu, vậy mà không đáng tin à?”

Mượn nhiều thê thiếp để che giấu Long Dương chi hảo, cách làm quen thuộc.

Ta bán tín bán nghi: “Vậy chàng có nam nhân nào trong lòng không?”

Âm thanh im bặt, không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, giọng nói của Ân Cửu Dật như đã xem nhẹ sống c.h.ế.t vang lên: “Ngủ sớm đi.”

Lại một lúc sau, bên trường kỷ vang lên tiếng trở mình.



“Vương gia, hay là chúng ta đổi chỗ cho nhau?”

“Không cần phải ngại, bản vương ngủ ở đâu cũng được.”

Ta thành thật nói: “Giường này mềm quá, nằm lên cảm thấy rất kỳ lạ.”

Một loạt tiếng sột soạt vang lên, tiếng bước chân ngày càng gần, Ân Cửu Dật ôm chăn đến trước giường ta, tóc tai rối bời: “Qua đó đi.”

Trường kỷ này nhỏ hơn giường nhiều, cũng cứng hơn, nằm thoải mái hơn hẳn.

Không lâu sau, ta chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, nha hoàn trong vương phủ nối đuôi nhau tiến vào, người bưng chậu nước, người dọn dẹp chăn màn, người hầu mặc quần áo, người chải tóc, người kẻ mày, xếp thành hàng ngay ngắn.

Tiểu Đào cầm phất trần bị chen ra một bên, bĩu môi, lại chen vào.

Chương gia cũng coi như là nhà giàu sang quyền quý, vậy mà trong nhà cũng không xa hoa đến mức này.

Ta im lặng, ngồi yên để các nàng hầu hạ.

“Trắc phi nương nương, Vương gia đã mua thêm rất nhiều trang sức cho người, người có muốn chọn một món để đeo khi đi thỉnh an Vương phi không?”

Nha hoàn mang đến bốn hộp trang sức, chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc đầu tiên được chia thành từng ô nhỏ, đựng đầy hai mươi đôi khuyên tai và một số nhẫn, có cái bằng ngọc, cũng có cái bằng vàng bạc.

Chiếc hộp trang sức hai tầng bằng gỗ chạm khắc khảm ngọc thứ hai đựng trâm cài, bộ diêu các loại, tầng dưới để trâm cài, tầng trên là bộ diêu, lấp đầy cả hộp.

Chiếc hộp đồng hình tròn vẽ hoa mai thủy mặc thứ ba đựng một số vòng tay, chuỗi hạt.

Chiếc hộp giấy mộc lan nhẹ nhàng thứ tư đựng mười hai bông hoa lụa tinh xảo.

Một nha hoàn khác mở tủ quần áo, bên trong treo mười hai bộ y phục được xếp ngay ngắn theo màu sắc từ đậm đến nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc