TA DỤ DỖ NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG VÀO RỒI

Nếu ta không buông ra, có phải cũng không ổn lắm?

Hắn thật kỳ quái, hắn thật sự coi ta như tỷ muội sao.

Ta mơ mơ màng màng bị hắn nắm tay, vừa lên xe ngựa, như thể tức giận đến mức xấu hổ, vội vàng hất tay hắn ra.

"Nàng thẹn thùng rồi à?"

Hắn nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ, như thể phát hiện ra điều gì mới mẻ, một lát sau lại làm ra vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện: "Tiểu cô nương mà, đều như vậy cả, cho dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu, bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ thôi."

"Ta không có!" Hai má ta hơi nóng lên, buột miệng phản bác: "Ta thật sự không có, ta luôn coi ngài như tỷ muội!"

"..."

Ân Cửu Dật nhíu mày thành chữ "xuyên", bĩu môi không vui, sửa lại: "Huynh muội!"

Xe ngựa chậm rãi tiến vào hoàng cung, Hoàng thượng ngồi trước một chồng tấu chương, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua lại giữa ta và Ân Cửu Dật.

Một lúc lâu sau, sắc mặt ông sa sầm, uy nghiêm Đế vương như núi lở biển gầm ập đến ta: "Quả nhiên dung mạo hơn người, khiến hai đứa con trai của Trẫm đều hồn xiêu phách lạc."

Khuôn mặt uy nghiêm kia như Diêm Vương, dọa ta giật nảy mình, trước mắt tối sầm lại, thân thể dần mềm nhũn.

Ta gắng gượng, run rẩy túm lấy vạt áo đáp lời, mặc dù ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không dám."

Ta run rẩy quỳ xuống, chuẩn bị đón nhận những lời lẽ gay gắt và cơn thịnh nộ của Hoàng thượng.



"Phụ hoàng, nhi thần có lòng tốt đưa tân nương đến thăm người, người làm vậy là có ý gì?"

Ân Cửu Dật vừa vuốt lưng ta vừa nói: "Nàng mới vừa mười bảy tuổi, người dọa nàng làm gì?"

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Trẫm đây là đang cảnh cáo nàng, đã xuất giá thì phải an phận thủ thường, không được gây ra chuyện gì, chuyện cũ không đáng nhắc lại."

Ta lấy hết can đảm liếc lên, Hoàng thượng đang vuốt râu vừa vặn chạm phải ánh mắt ta, ta vội vàng cúi đầu.

"Xinh đẹp là do trời ban, người khác cũng không thể ghen tị, được người ta yêu thích không phải lỗi của nàng. Sự đã rồi, chuyện cũ Trẫm sẽ không truy cứu nữa, các ngươi phu thê hòa thuận mới là điều quan trọng."

Hoàng thượng thay đổi cảm xúc rất nhanh, sắc mặt âm u bỗng nhiên chuyển sang tươi sáng, cười với thái giám bên cạnh: "Phương Tuỳ An, ngươi xem tướng mạo hai đứa nó thật sự rất xứng đôi, hoàng tôn sinh ra nhất định sẽ rất đẹp."

"Hoàng thượng nói chí phải." Thái giám kia cầm phất trần cười khẽ.

"Được rồi, đến cung của mẫu phi con thỉnh an đi, tối nay đến dùng bữa." Hoàng thượng phẩy tay: "Trẫm không giống như con cả ngày không có dáng vẻ đứng đắn, còn có tấu chương phải phê duyệt."

Theo Ân Cửu Dật ra khỏi điện Tiềm Uyên, ta vẫn còn chưa dám tin, vị lão nhân hiền từ vừa rồi lại chính là vị Đế vương mà người đời đồn đại là sát phạt quyết đoán, làm việc dứt khoát.

39

Ân Cửu Dật dẫn ta đến một cung thất, đẩy cửa ra, cây cối trong sân được sắp xếp ngay ngắn, không hề có vẻ hoang tàn đổ nát.

Giữa sân có một cây ngô đồng lớn che rợp bóng mát, cành lá vươn ra xa, như muốn bảo vệ điều gì đó.



"Mẫu phi ta tên là Thu Đồng, Lục Thu Đồng, bà ấy là thứ nữ sinh vào tháng Chín."

Ân Cửu Dật nhìn chằm chằm vào thân cây ngô đồng trơ trụi, vẻ mặt ngẩn ngơ: "Thân thế của nàng luôn khiến phụ hoàng nhớ đến mẫu phi ta, khi đó ta đến xin người ban thánh chỉ cưới nàng, người không biết nhớ đến điều gì, vẻ mặt bi thương, không nói hai lời liền đồng ý, lúc ta rời đi còn nghe thấy người lẩm bẩm, nói là không vào cung cũng tốt."

Lúc này ta mới hiểu, lý do thực sự Ân Cửu Dật cưới ta, tại sao vừa rồi Hoàng thượng lại khoan dung với ta như vậy.

"Mẫu phi của huynh nhất định rất xinh đẹp."

Ân Cửu Dật quay đầu cười: "Phụ hoàng nói, mẫu phi ta là cô nương xinh đẹp nhất kinh thành. Khi đó người theo tổ phụ học võ, đã sớm để ý đến thứ nữ nhà ngoại tổ phụ. Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, ước hẹn cả đời."

"Phụ hoàng từng nói, chuyện người tự hào nhất đời này không phải là trở thành Đế vương, mà là lúc trẻ tuổi bất chấp sự phản đối của mọi người, kiên quyết cưới mẫu phi, mười một năm đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời người. Tiếc là mẫu phi phúc mỏng..."

Đôi mắt đẹp kia ánh lên tia sáng long lanh.

Ta vụng về muốn an ủi hắn, nhưng khổ nỗi thật sự không có kinh nghiệm này, nghĩ hồi lâu mới nói: "Huynh tốt như vậy, mẫu phi huynh trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ được an ủi."

"Văn võ bất tài, thứ duy nhất am hiểu lại là chuyện buôn bán bị người đời khinh thường, kỳ vọng của phụ hoàng, ta cái gì cũng không làm được."

Hắn ngày thường luôn lạc quan, hiếm khi lộ ra vẻ chán nản như vậy.

"Huynh là người tốt nhất ta từng gặp. Không chỉ đẹp trai, mà còn rất lương thiện. Huynh nói chuyện dễ nghe, chữ viết cũng đẹp, huynh nhất định đã đọc rất nhiều sách, không phải ai cũng có thể trở thành Trạng nguyên, đọc sách đủ dùng là được rồi.”

“Nghe Vương phi nói, huynh cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều là học từ Lục tướng quân, bây giờ là thời bình thịnh trị, không cần huynh xông pha trận mạc, huynh có trình độ đó là đủ rồi. Trên đời có rất nhiều người cả đời cũng không biết mình thích gì, giỏi gì, huynh có tài năng riêng đã rất giỏi rồi."

Ta dịu giọng nói tiếp: "Huynh đã từng nói với ta không thể tự ti, đúng không? Huynh không phải người tự ti, chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt đúng không."

Bình luận

Truyện đang đọc