TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit, beta: Hanna

Chương 15: Phòng phong

Lệ phong, cũng chính là bệnh hủi.

Bệnh hủi là một loại bệnh rất đáng sợ, tác oai tác quái trên da thịt của cơ thể người, khiến người mắc bị hủy dung và tàn tật. Nếu như không chữa trị kịp thời thì dần dần sẽ phát triển nghiêm trọng các triệu chứng như phù thũng, loét da, đứt tay tê chân teo cơ các loại... Cuối cùng trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bệnh hủi còn có thể truyền nhiễm.

Tiết Thanh Linh nghe được những lời thôn dân nói cũng bị dọa sợ hết hồn. Lệ phong ở Giang Nam này cơ hồ được phân loại là một loại chứng bệnh nan y, rất ít người được chữa khỏi.

Lúc này, Bùi Sơ lại đi tới bên cạnh nam hài ngồi xổm xuống, phát hiện khuôn mặt đứa bé quả nhiên khác thường. Rõ ràng là tiểu nam hài bảy, tám tuổi mà khuôn mặt lại như một nam nhân trung niên uống rượu say, đã phù thũng lợi hại còn bóng loáng dị dạng như bôi dầu.

Trên người đứa nhóc cũng có một ít mảng da kỳ quái, thân hình rất gầy, đôi tay lộ ra bên ngoài cũng gầy đến đáng sợ, xương cốt lộ ra vẻ yếu ớt và biến dạng cong queo.

Thôn dân đuổi tới lúc liền vây lại, "Mau mau, mau đưa hắn mang về Lại Tử thôn đi."

"Tam oa nhi, ngươi mắc bệnh này thì đừng loạn chạy gieo vạ người cho người khác a..."

"Hai người các ngươi là đôi phu phu xem hoa đào phải không? Mau dẫn tiểu phu lang nhà ngươi đi nơi khác đi, cẩn thận kẻo mắc phải bệnh phong đấy."

Nam hài Tam oa nhi nằm trên mặt đất lúc này điên cuồng hét lớn: "Ta không trở về, ta mới không trở về đâu..."

"Mau mau nhanh, mau kéo hắn trở về!"

Bùi Sơ nhíu lông mày, hướng nam nhân trung niên rõ ràng là đầu lĩnh kia hỏi chuyện gì xảy ra.

Nam nhân trung niên, cũng chính là thôn trưởng Trường Dao thôn, giải thích với cả hai rằng nam hài Tam oa này là một bệnh nhân mắc bệnh phong trong thôn bọn họ. Cái bệnh phong ở chỗ họ này căn bản trị không được, trước đây ai mà mắc đều bị thiêu chết. Hiện tại đỡ hơn ngày xưa, mấy thôn cùng nhau xây một cái thôn, để những bệnh nhân mắc bệnh phong ở lại thôn này, không thiêu chết bọn họ cũng không cho bọn họ đi lây nhiễm làm hại những người khác.

Những bệnh nhân mắc bệnh phong đều bị giam tại thôn, cũng ở trong đó tự sinh tự diệt, thân nhân bọn họ và thôn dân phụ cận thỉnh thoảng sẽ đưa chút lương thực cho bọn họ, bảo đảm bọn họ không chết đói.

Bùi Sơ cùng bọn họ tới Lại Tử thôn.

Bên trong Lại Tử thôn, ngoại trừ Tam oa còn có hai mươi sáu người bị bệnh hủi khác. Những người này có triệu chứng bệnh trên người không ai giống ai. Có đau gân mạch toàn thân, kêu rên than trời trách đất. Có người bàn chân thối rữa, đã không thể đi đường, nằm trên mặt đất như người chết. Nơi này duy nhất có một người có tình huống đỡ một chút, là một nữ nhân trung niên không thể nhắm mắt lại, vừa nhìn thấy Tam oa liền đem nam hài ôm vào trong ngực, "Ai u, con ta ơi, con đừng chạy ra ngoài hại người chứ."

Tam oa lại điên cuồng khóc rống lên, "Ta không muốn chờ ở chỗ này, ta không muốn chờ ở chỗ này, ta không muốn biến thành quỷ, cũng không muốn biến thành người điên. Ta muốn cha, ta muốn nương!"

Tam oa là mới bị đưa đến Lại Tử thôn, bệnh mới phát ra không lâu. Người nhà nhóc phát hiện ra Tam oa bị bệnh hủi, bà nội nhanh chóng đem hắn đưa đến Thôn này, miễn lây cho những tôn nữ khác trong nhà.

Một cái tiểu nam hài bảy, tám tuổi đột nhiên bị đưa vào cái thôn trang như thế này, bên trong có người què chân, có kẻ mắt lệch, các loại hình thù hủy dung kỳ quái đều có. Tam oa bị dọa đến ngủ không yên, sợ mình một ngày nào đó cũng sẽ trở nên giống như bọn họ, khuôn mặt sưng thành quái vật, hai chân trở nên mục nát, miệng méo xẹo đi, đôi mắt nhắm cũng không nhắm lại được.

"Cái gì? Ngươi nói ngươi là đại phu, muốn giúp bọn họ chữa bệnh?" Trưởng thôn Tần Đại Ngưu trợn to hai mắt, cảm thấy ngày hôm nay đúng là gặp phải việc tà môn.

Bệnh phong như thế, đại phu ở Phú Dương thành bọn họ, ai nghe nói qua cũng trốn tránh như gặp phải ma. Ai dám chữa cho một đám người không ra người quỷ không ra quỷ cơ chứ, vạn nhất chính mình cũng nhiễm phải, toàn thân mục nát, tay cũng biến thành móng gà, cả đời đều bị phá huỷ a.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có lộn xộn. Bệnh này trị không được đâu, đừng rước họa vào thân. Ngươi nhìn một chút phu lang nhà ngươi lớn lên đẹp như vậy, vẫn là dẫn hắn đi xem hoa đào thôi. Hiện giờ hoa đào bên kia nở giống như tiên cảnh vậy đó, đi đi..."

Bùi Sơ cầm trên tay ống sáo, lắc đầu nói: "Ta có thể trị được bệnh trên người họ."

Trưởng thôn Tần Đại Ngưu khuyên hắn nửa ngày, thấy hắn ương ngạnh muốn ở lại Lại Tử thôn chữa bệnh cho người ta liền lắc đầu thở dài một hơi, cũng không khuyên nữa. "Đi thôi, đi thôi, đừng tự làm khổ bản thân quá, không tiểu phu lang xinh đẹp nhà ngươi liền phải gả cho người khác đấy."

Bùi Sơ không trả lời đối phương, trực tiếp đi thẳng tới Lại Tử thôn. Tiết Thanh Linh ở theo phía sau hắn cũng đi vào bên trong. Bùi Sơ dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu: "Ngươi đi theo làm cái gì?"

Tiết Thanh Linh sửng sốt một chút, ngây ngốc trả lời: "Ta cùng ngài vào chữa bệnh a."

Bùi Sơ lúc này cũng hơi kinh ngạc, "Ngươi biết bệnh phong không?"

"Biết."

"Không sợ?"

"Bùi đại phu ngài nói có thể trị vậy ta tin tưởng ngài a. Để ta đi theo bên cạnh ngài nhìn ngài chữa bệnh có được hay không? Nếu như Bùi đại phu có thể dạy ta thêm một ít y lý nữa vậy thì không thể tốt hơn..."

Bùi Sơ: "..."

Bùi Sơ nghĩ thầm, cái tiểu ngu xuẩn này vì học y cũng thật là không sợ sống chết a.

Tuy rằng thiên phú chả ra sao nhưng lại là một thầy thuốc có tâm.

Bùi Sơ không nhịn được muốn chọc hắn: "Ngươi cũng tới đây không sợ chính mình sẽ nhiễm bệnh phong sao? Bệnh này tuy không gây tử vong nhưng sẽ làm cho người ta hủy dung. Lúc đó ngươi cũng biến thành lác mắt méo miệng có sợ không?"

Tiết Thanh Linh nghe hắn dọa có chút sợ sệt, không nhịn được kéo chặt áo choàng lại, nhưng vẫn lấy dũng khí đi theo sau đối phương, giống như một tiểu chim cút thân thể run rẩy lăn về phía trước bất chấp sợ hãi.

Bùi Sơ nhìn bộ dạng chim nhỏ run lẩy bẩy này của cậu, rõ ràng vừa sợ vừa hoảng lại không muốn đi liền nhịn cười không nổi. Hắn huýt một tiếng sáo, lúc này Tiểu Thương ở trên trời chao quanh một vòng, cọng dược thảo ngậm trong miệng rơi trên tay Bùi Sơ.

Dược ưng Tiểu Thương lại không biết từ nơi nào tha tới một cây phòng phong, vẫn còn mang bùn đất ẩm ướt bám trên rễ.

Bùi Sơ cầm nhánh phòng phong này đem nhét vào tay Tiết Thanh Linh, "Ngươi ngoan ngoãn đem nó cầm ở trong tay, liền sẽ không nhiễm bệnh phong nữa."

"Ồ?" Tiết Thanh Linh kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Hắn còn chưa từng nghe nói phòng phong có hiệu quả như vậy.

Bùi Sơ trong đôi mắt mang theo ý cười, bỡn cợt nói: "Bởi vì "phòng" "phong" a!"

Tiết Thanh Linh rốt cục cũng nhận ra đối phương là đang cố ý đùa giỡn cậu.

"Ngài mới phòng "phong" ý, ta không cầm." (cây phòng phong là chữ này 防风, 防 là phòng, 风 là gió. Còn ý em Linh nói là chữ này疯, nghĩa là điên)

"Ngươi cầm đi, cho thêm can đảm tí xíu. Phòng phong phòng phong, ngươi trong đầu đọc thầm thêm mấy lần thì gió nào cũng không xâm nhập được."

Bùi Sơ chọc ghẹo con nhà người ta xong liền đi kiểm tra một chút đại khái bệnh trạng của hai mươi bảy bệnh nhân mắc bệnh phong trong Lại Tử thôn. Tuy rằng có hàng trăm loại hội chứng hủi khác nhau ở trên người mắc bệnh phong, nhưng phân loại triệu chứng chung mà nói thì chỉ có năm loại. Bùi Sơ đối với bệnh hủi cũng không xa lạ gì, thậm chí còn rất quen thuộc. Loại bệnh hiểm nghèo này mỗi cái triều đại đều có, lúc còn ở Đại Đường, hắn cũng từng chữa trị cho trăm người mắc bệnh hủi, bởi vậy hắn nói hắn có thể trị dĩ nhiên không phải nói xạo.

Sư phụ của hắn Tôn Tư Mạc đối với bệnh hủi nghiên cứu chuyên sâu, đã sớm đề ra một bộ phương pháp trị liệu hiệu quả.

Lại Tử thôn bên trong có hai mươi bảy bệnh nhân, trong đó có bảy người bị nghiêm trọng nhất cũng khó điều trị nhất. Coi như trị rồi thì trên người cũng sẽ lưu lại dị dạng tàn tật không thể bù đắp lại, bởi vì chứng bệnh này đã khiến thân thể họ bị tàn hại nặng nề. Mười ba người khác tuy rằng cũng đã bắt đầu xuất hiện khuyết tật, thế nhưng Bùi Sơ đã kiểm tra đùi, cẳng, bàn chân, ngón chân của bọn họ thì phát hiện còn có khả năng khôi phục được. Bảy người cuối cùng bệnh trạng tương đối nhẹ, mới chỉ ở mức trên phần da dẻ bên ngoài xuất hiện sẩn đỏ và tê liệt, hổ khẩu trên bàn tay vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất. (hổ khẩu ở giữa ngón trỏ và ngón cái, người mặc bệnh hủi bị teo da thịt và co rút gân cốt nên không có hổ khẩu)

Nữ nhân không thể nhắm mắt lại, cũng chính là Liễu Xuân Phương, nàng ôm Tam oa trong ngực, thấy Bùi Sơ kiểm tra bệnh trạng cho từng người, nàng khập khễnh đến gần, không nhịn được hỏi: "Đại phu, ngươi thật có thể chữa hết chúng ta sao?"

Bùi Sơ quay đầu lại nhìn nàng, gật gật đầu, "Ngươi yên tâm, sẽ chữa khỏi, chân cùng đôi mắt của ngươi đều sẽ tốt."

Sau khi nói xong tầm mắt hắn liền chuyển hướng về nam hài trong lồng ngực đối phương, Trong toàn bộ những người trong Lại Tử thôn, bệnh trạng của Tam oa lànhẹ nhất, vẫn còn ở giai đoạn đầu khi bệnh khởi phát. Cũng không thể trách Tam oa khi nhìn đến thảm trạng của những người bên trong thôn lại như phát điên chạy trốn ra ngoài, bởi vì đó có khả năng chính là tương lai của nó.

Dù sao cũng may là bệnh nhân bệnh hủi chỉ cần ở ngay sơ kỳ phát bệnh chữa trị kịp thời, thân thể sẽ không lưu lại bất kỳ dị dạng nào.

Đối với toàn bộ bệnh nhân trong trang thì Tam oa là dễ chữa nhất.

Quan sát qua tình hình của người trong thôn, Bùi Sơ cũng rõ ràng đại khái cần những dạng dược liệu gì, vì vậy hắn định về thành một chuyến chuẩn bị. Mà Tiết Thanh Linh nghe nói hắn muốn về thành mua thuốc, vội vàng tích cực hỏi: "Muốn mua dược liệu nào? Không phải muốn đi mua sao? Hỏi ta đi a."

Bùi Sơ nở nụ cười, thiếu chút nữa quên nơi này còn có một y quán tiểu thiếu gia, một nhà bán dược liệu lớn.

"Ta viết mấy toa thuốc, giúp ta về thành mua thuốc được không?"

Tiết Thanh Linh gật gật đầu, "Vâng vâng."

Bùi Sơ viết xuống một ít dược liệu cần thiết, còn kêu cậu kiếm cho hắn một ít chu sa và hùng hoàng về đây, tiêu độc cho toàn bộ Lại Tử thôn một lần, thuận tiện dọn dẹp luôn một căn phòng. Bùi Sơ dự định mấy ngày nay sẽ ở lại bên trong Lại Tử thôn, chữa trị cho những người này.

Lúc trước Lại Tử thôn được thiết kế xây dựng rất lớn, cho dù có năm mươi người đến ở đều thừa sức. Một dãy nhà bên phải kia còn dư mấy phòng trống, tuy rằng bên trong đều phủ kín tro bụi cũng không có gia cụ gì hết, nhưng cũng có thể che mưa tránh gió, cho người tới nghỉ ngơi.

Tiết Thanh Linh nghe nói hắn muốn ở lại nơi này, cũng la hét đòi phải ở lại cùng, đồng thời cũng muốn dọn ra một phòng trống, hỗ trợ mài dược làm cao.

Tiểu Giao đi cùng cậu nghe công tử nhà mình cũng muốn tiến vào Lại Tử thôn đầy rẫy bệnh nhân phong hủi còn chưa nói, giờ còn nháo muốn ở lại nơi này, thiếu chút nữa sợ đến hồn cũng phi thăng luôn rồi: "Linh nhi công tử, ngươi cũng không thể ở nơi này, vạn nhất không cẩn thận bị nhiễm bệnh luôn thì phải làm sao?"

Tiết Thanh Linh quay đầu lại, nhìn hắn ghét bỏ, "Ngươi sợ cái gì, công tử nhà ngươi còn không sợ, ta tin tưởng Bùi đại phu có thể chữa bệnh này. Hơn nữa Tiểu Giao, ngươi nếu như sợ thì có thể không cần ở lại đây."

Tiểu Giao lắc đầu, thấy chết không sờn kiên định nói: "Không, công tử. Ngài mà lưu lại, Tiểu Giao cũng nhất định phải ở đây."

"Tiểu Giao, ngươi nếu sợ thì trên xe ngựa còn có một cây phòng phong nha, ngươi cầm trên tay sẽ không sợ nữa."

"Hả? Công tử, cây phòng phong cũng không thể phòng nổi phong này a."

"Bổn công tử nói có thể liên có thể."

"Công tử, ngươi không thể học y đến hồ đồ rồi đi..."

Edit, beta: hanna

Chương 16: Cành hoa đào

Trưởng thôn Trường Dao thôn Tần Đại Ngưu sau khi về nhà, thê tử Hứa Nguyệt Nga nhanh chóng chạy tới, đồng thời còn có tam cô lục bà trong thôn toàn bộ đều vây quanh hóng hớt tin tức, mồm năm miệng mười hỏi:

"Tam oa nhi bắt trở về chưa?"

"Ai ui, Tam oa này thực sự là nghiệp chướng a."

"Lại Tử thôn mỗi ngày đều phải có người đi trong coi mới được..."

Trưởng thôn Tần Đại ngưu gật gật đầu, "Bắt về rồi, các ngươi đừng lo lắng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

"Cũng đừng để cho hắn trốn ra ngoài gieo vạ người khác."

Tần Đại Ngưu: "Bất quá hôm nay cũng gặp phải quái nhân, một bạch y đại phu cũng đi cùng tới Lại Tử thôn, nói muốn chữa bệnh cho người ở bên trong..."

"A, bệnh hủi này còn có thể trị?"

"Chữa không nổi, chữa không nổi đâu..."

"Quản hắn chữa có tốt hay không, chúng ta đều phải cách xa Lại Tử thôn một chút, cẩn thận ngươi cũng nhiễm phải bệnh hủi."

Sau khi người của Tiết Thanh Linh đưa dược liệu đưa tới, Bùi Sơ kiểm tra từng loại thuốc cần dùng, sau đó bắt đầu điều chế tán phương. Trị liệu bệnh hủi cần phải trong ngoài đều trị, bên trong uống thuốc dùng cây a ngùy, lôi hoàn tán nhỏ, lại cho thêm Thiên trân bách úy hoàn, vv... Bên ngoài dùng đại bạch cao cùng đại hắc cao, tùy theo trạng huống của những nốt tròn và lở loét trên da dẻ người bệnh mà đắp các loại dược cao khác nhau. (Thiên trân bách úy hoàn trên baidu nói bao gồm rượu trắng, chu sa, thủy ngân, vỏ quế, gừng khô, lê lô, ô đầu, thục tiêu, xương bồ, bá tử nhân. Đại hắc cao có tác dụng giống miếng salonpas, còn đại bạch cao thì là cao sao vàng màu trắng.)

Bùi Sơ bắc nồi bắt đầu nấu thuốc mỡ dùng ngoài trước.

Nồi thuốc đang đặt trên bếp lửa, hắn kêu người dìu tới một người bệnh đau nhức gân cơ không thôi, giúp người ta châm cứu giảm đau.

Liễu Xuân Phương mang đôi mắt không thể nhắm ôm Tam oa quan sát bên cạnh. Tam oa nhi lúc này không nháo muốn chạy trốn nữa, Bùi đại phu trước mắt nói có thể chữa bệnh cho bọn họ. Nhóc là nhỏ tuổi nhất, thời gian nhiễm bệnh ngắn nhất, cho nên Tam oa là người đầu tiên tin tưởng đối phương có thể chữa được bệnh trên người bọn họ, bởi vậy nhóc liền ổn định lại.

Những người khác trong thôn nhiễm bệnh quá lâu, đã sớm từ bỏ hi vọng, cũng không tin có đại phu nào chữa được cái bệnh này, bất quá chỉ là một hồi phí công thôi.

Tam oa ôm cánh tay Lưu Xuân Phương, mở to mắt nhìn nam nhân nằm trên đất trước mặt mình. Đối với nhóc còn nhỏ như vậy mà nói, nam nhân kia chính là kẻ đáng sợ nhất trong Thôn, bởi vì gã ta ở thôn này cả ngày phát ra tiếng kêu rên giống như quỷ. Ban đêm tỉnh mộng có thể nghe thấy tiếng rên của hắn bị gió đêm thổi vào trong nhà, sau lưng cảm giác ớn lạnh cả người.

Bùi Sơ ở gân cốt trên đùi nam nhân đó đâm vào mấy trâm, để một ít máu chảy ra, sau đó ở mấy cái huyệt vị trên cổ tay, mắt cá chân đối phương hạ xuống một đầu ngân châm.

Dần dần, tiếng rêи ɾỉ của nam nhân kia càng lúc càng yếu cho đến khi biến mất. Gã nhắm hai mắt lại, thân thể cùng tinh thần đều suy nhược cực kỳ, hưởng thụ chút thời gian thân thể không còn cảm giác đau đớn. Gã đã bị bệnh tật hành hạ quá lâu.

"Xuân Di, người xem hắn không kêu nữa rồi..." Tam oa như thể phát hiện bí mật lớn gì đó, lôi kéo tay Lưu Xuân Phương, hưng phấn nói.

Lưu Xuân Phương lẳng lặng mỉm cười, sờ sờ tam oa đầu, "Đúng vậy... Hắn không kêu nữa rồi."

Bởi vì công tử trong nhà nháo nhất định muốn ở lại đây, Tiểu Giao không thể làm gì khác hơn là mang theo hạ nhân từ biệt viện Tiết gia tới dọn dẹp sạch sành sanh mấy gian phòng trong Lại Tử thôn một lần. Mỗi một góc nhà đều tỉ mỉ quét tước tiêu độc qua một lần mới bắt đầu bố trí gian phòng. Tiểu công tử nhà bọn họ là một cái đại hài tử được nuông chiều từ bé. Tuy rằng Tiết gia y quán sa sút nhưng phu nhân Liễu thị, cũng chính là mẫu thân của công tử, biết nhất là kinh doanh buôn bán. Sản nghiệp tại Lâm An gồm trà viên, tú trang, bố trang các loại có đến tám, chín cửa hàng đấy.

Hai, ba người rất nhanh liền sắp xếp xong một cái giường nhỏ tinh xảo, tấm màn lụa xanh buông xuống, giường được phủ mấy lớp đệm bông. Ở trên cũng trải ra chính là chăn gấm thêu hoa sen nổi trên mặt nước do tú nương nổi danh Lâm An Tô Tiểu Tiểu may.

Đầu giường đặt một lư hương nhỏ, Tiểu Giao đem huân hương công tử vẫn thích dùng thêm vào, huân gian nhà một lần rồi lại huân giường một lần.

Tiết Thanh Linh cầm buội cây phòng phong mà Bùi Sơ đưa, giúp đút cho Tiểu Thương ăn hơn hai cân thịt tươi xong liền đi vào trong phòng xem xét và thoả mãn gật đầu: cái giường cùng chăn này đều là đồ cậu thích.

Xoay người ra khỏi phòng, cậu dường như nhớ ra cái gì đó, chạy đi coi phòng cách vách mà Bùi Sơ nói đêm nay phải ngủ lại, nghe đâu cũng bố trí ổn thỏa. Tiết Thanh Linh hiếu kỳ đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong trống không, tro bụi còn chưa quét dọn xong. Trong cả căn phòng ngoại trừ giá gỗ cùng cái bàn gãy giữa phòng thì không còn đồ đạc gì khác.

Tiết Thanh Linh tầm mắt dừng lại nơi giá gỗ kia.

Hình như chỉ là mấy tấm gỗ tùy tiện sắp xếp lại, có thể ngủ được sao?

Rét tháng ba, băng thấu xương, ban đêm không có đệm và chăn bông không phải là đông chết đi.

Nghĩ đến đây, Tiết Thanh Linh nhanh chóng chạy về phòng mình, vén tấm màn sa màu xanh cùng với mấy tầng chăn đệm thêu hoa sen đầy ôm hết đầy vòng tay, quay người chạy sang phòng cách vách. Tiểu Giao nhìn thấy chiếc giường trống trơn liền vội cùng theo công tử nhà mình chạy ra ngoài.

"Linh nhi công tử, ngài này là muốn làm gì a?"

Tiết Thanh Linh không quan tâm đến Tiểu Giao đi theo phía sau, trực tiếp ôm trong ngực mấy tầng chăn đệm tiến vào phòng Bùi Sơ, mấy thứ đang ôm trong lồng ngực chồng chất lên nhau cũng không cần sắp xếp lại, trực tiếp bày hết lên trên giá gỗ.

Bày xong Tiết Thanh Linh ngồi ở trên giá gỗ, sau đó lại nằm một chút, cảm nhận bên dưới vừa mềm vừa ấm áp xong mới hài lòng từ trên "giường" đứng dậy.

Tiểu Giao cùng theo vào nhìn thấy cảnh này, kinh hoảng cực kỳ: "Công tử, đây là phòng của Bùi đại phu, chẳng lẽ ngài tối nay cũng muốn ngủ ở chỗ này?!"

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta đương nhiên ngủ giường của ta, ta chính là thấy nơi này của Bùi đại phu quá đơn bạc mà hắn còn phải chữa bệnh cho mấy người trong thôn kia, ban đêm đắp chăn không ấm áp, đông lạnh rồi sinh bệnh thì phải làm sao? Còn chỗ của ta kê lại một cái giường khác là được rồi."

Tiết Thanh Linh thập phần dửng dưng đáp. Cậu lại tiếp tục xem xét một chút thì thấy căn phòng này quá đơn điệu trống rỗng, liền đi lấy chiếc đèn hoa sen vàng cậu rất yêu thích khi còn bé đặt ở đầu giường, để vào trong đó một cây nến đỏ.

Buổi tối, Bùi Sơ cùng Tiết Thanh Linh đồng thời cho tất cả người bên trong thôn uống thuốc, rồi bôi dược cao dùng bên ngoài lên những chỗ bị lở loét và những vết sần đỏ trên người họ. Dược cao này là hắn tạm thời nấu ra, số lượng không lớn, miễn miễn cưỡng cưỡng phát đủ cho mỗi người trong thôn đều được đắp một ít. Trong đó có hai người không phối hợp và không uống thuốc, Bùi Sơ cũng không có ép buộc bọn họ phải trị liệu.

Hai người kia bệnh đã rất lâu, mất hết hy vọng rồi, không tin tưởng bệnh trên người bọn họ có thể chữa trị được nữa.

Bùi Sơ cũng biết lúc này nói gì cũng vô dụng, đợi bọn họ nhìn thấy hiệu quả mới có thể chuyển biến suy nghĩ.

Bôi xong thuốc xong, Bùi Sơ liền nói cho bọn họ một ít phương pháp xoa bóp vùng cơ bị tê liệt. Có mấy người tay chân đã bắt đầu xuất hiện teo và biến dạng, sau khi uống thuốc và dùng ngoại dược bên ngoài xong, bệnh nhân còn phải tự mình kéo giãn tứ chi, thực hiện một ít động tác tay chân để phục hồi chức năng vốn có.

Sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng, Bùi Sơ về gian phòng của mình, thắp nến bên cạnh giường, bất ngờ nhìn thấy cả một giường dày đặc chăn đệm kia.

Là một người tập võ, Bùi Sơ không hề ngại giá lạnh nóng bức. Sáu năm hắn du lịch giang hồ, qua đêm trên đường không biết bao nhiêu nơi, có lúc trụ tại khách sạn, có lúc trụ lại trong nhà bệnh nhân, còn có lúc ngủ đêm ở nơi hoang dã... Hắn đối với nơi có thể ngủ luôn chẳng có yêu cầu gì, có thể che gió chắn mưa là được. Nếu không thể che gió chắn mưa cũng không sao, hắn đã ngủ qua ở mấy nơi như nóc nhà, cành cây, cũng từng tò mò ở trên sợi dây ngủ qua rồi. Vô luận ngủ chỗ nào hắn đều cảm thấy không thành vấn để, miễn là có một nơi thanh tĩnh để cho hắn nghỉ ngơi là được rồi.

Bùi Sơ đi tới bên cạnh giường rồi nằm xuống, chăn đắp lên, hai tay khoanh lại làm gối sau gáy. Hắn quay đầu nhìn sang, nhìn ánh nến lung lay trong chiếc đèn hoa sen cạnh đầu giường đến xuất thần. Một hồi lâu sau hắn vung tay lên thổi tắt ánh nến, nhắm mắt lại từ từ thiếp đi.

Mơ mơ hồ hồ một mùi hương ngọt ngào quen thuộc vẫn luôn quanh quẩn vây lấy hắn.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa lờ mờ sáng, Tiết Thanh

Linh đã thức dậy. Mở mắt ra liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thu mình lại trong chăn, túm lấy góc chăn, Tiểu Giao còn say sưa ngủ ở phụ cận chưa tỉnh lại.

Đêm qua ngủ không ngon, Tiết Thanh Linh lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, giờ mới sớm như vậy mà đã tỉnh lại rồi, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp cũng không được.

Tiết Thanh Linh lăn lộn trên giường, suy nghĩ lung tung, không biết người cách vách hôm qua ngủ thế nào?

Cuối cùng, cậu không nhịn được từ trên giường bò dậy, tự mình dùng áo choàng quấn một vòng, đi ủng rồi đứng ở cửa, muốn đi ra ngoài nhưng lại không dám đi. Vạn nhất Bùi đại phu phòng bên cạnh còn chưa tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ...

Tiết Thanh Linh đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài đã hửng. Thôn làng ở trên núi, sáng sớm đã phủ một tầng sương mù xám xịt, nhìn ra phía xa xa núi non chồng chất khói trời, bầu trời chỉ có một màu lam thẫm nhàn nhạt.

Cậu hít một ngụm khí sáng sớm trong lành, chóp mũi trở nên ửng hồng.

Tiết Thanh Linh túm chặt lấy áo choàng của mình, không nhịn được tiến được hai bước tới gian phòng bên cạnh, sau lại dừng lại như đang nghĩ tới cái gì, do do dự dự đứng yên một chỗ trong làn gió lạnh buổi sớm.

Đột nhiên, Tiết Thanh Linh nhìn thấy một người từ bên ngoài thôn đi vào.

Đúng là người mà câu muốn gặp.

Bùi Sơ ngày hôm nay cũng thức dậy rất sớm, liền đi vào rừng đào mới thăm thú ngày hôm qua, hái vài cành hoa còn tươi mới vẫn đang ngậm sương mai. Một thân khinh công của hắn đi tới đi lui cũng bất quá chỉ là trong nửa chén trà nhỏ.

Mới vừa về tới thôn, liền thấy tiểu chim cút đứng ở cửa khoác áo choàng, đem mình bao đến chặt chẽ. Hắn đi tới bên cạnh cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì, chỉ là tỉnh sớm nên đi lại một chút." Tiết Thanh Linh khép chặt áo choàng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Bùi Sơ ở bên trong rừng đào thấy có vài cành hoa này vừa mới chớm nở liền đi bẻ mấy cành, hiện giờ nhớ ra tiểu ngốc ngếch trước mắt này tựa hồ cũng thích ngắm hoa đào, vì vậy liền đem nhánh hoa trong tay đưa cho đối phương, sau đó xoay người đi vào phòng dược tạm thời ở bên trong sắc thuốc.

Tiết Thanh Linh ôm cành hoa đào trong tay mừng rỡ không thôi, liền áo choàng trên vai cũng không thèm cố gắng túm chặt lại nữa, nhất thời hai tay đều lộ ra ngoài, ngay cả gió lạnh cũng không sợ.

Cậu ôm cành đào về phòng, lúc này Tiểu Giao đã tỉnh lại đang muốn hầu hạ công tử nhà mình rửa mặt, đã thấy tiểu thiếu gia nhà hắn ôm vài cành hoa đào cười khúc khích.

"Công tử?"

"Hả?" Nụ cười trên mặt Tiết Thanh Linh đứng lại, cậu gảy gảy cánh hoa đào phấn hồng trong lồng ngực một chút, sau đó đi tìm cái bình bạch ngọc rồi đổ đầy nước vào, đem này mấy cành đào tươi mới cắm vô trong bình.

Cành hoa nhỏ mới nở còn mang theo sương mai, hoa đào đỏ bừng lấp lánh ánh nước, tựa hồ còn có thể ngửi thấy một luồng hương hoa thanh nhã.

Tiết Thanh Linh đã tới ngoại thành Phú Dương thưởng thức qua mấy lần hoa đào tháng ba, nhưng cậu cảm thấy hoa đào năm nay là năm nở đẹp nhất.

06 March 2021

A ngùy

lôi hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc