TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: hanna

Dương Bách Hằng thấy Bùi Sơ trong Hồi Xuân đường thì kinh sợ, trợn to hai mắt mình, nhịn không được dụi dụi hai mắt, định thần nhìn lại vẫn thấy đối phương đứng trước mặt, vẫn là một thân áo trắng như tuyết, trên eo mắc một ống sáo như bạch ngọc, ở đuôi sáo còn trang trí một cái kết tua sáo đỏ rực rỡ... bộ dáng giống y hệt người mà y nhìn thấy ngày hôm qua.

"Bùi, Bùi, Bùi đại phu, sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Dương Bách Hằng lắp ba lắp bắp, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình.

Bùi Sơ: "..."

Một chút lúng túng thoáng xẹt qua trong lòng, đúng là quả đất tròn mà... Tuy rằng trong lòng trập trùng bối rối thế nhưng bề ngoài Bùi Sơ vẫn duy trì thần sắc bình thản nước đến đất chặn như thường. Giống như thể nhìn thấy đối phương cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, mặt không cảm xúc trầm mặc một lát, cuối cùng ngữ khí nhẹ như mây mà nói rằng: "Ta là đại phu của y quán này, tự nhiên phải ở đây rồi."

Dương Bách Hằng trợn mắt đứng đực ra: "Đây... chuyện này..."

Bùi Sơ hiểu được sự bối rối của y, bình thàn nói: "Trong lòng cậu còn bận mẫu thân, không nỡ đi xa. Mà ta bây giờ trong lòng cũng có người muốn quan tâm..." Nói đến đây hắn hất cằm về phương hướng quầy hàng nơi Tiết Thanh Linh đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt Dương Bách Hằng thuận theo ý tứ của đối phương nhìn sang, nhất thời bỗng tỉnh ngộ. Hóa ra là như vậy, nguyên lai là do Tiết gia tiểu công tử kia.

Y không nhịn được cảm khái nói: "Duyên kỳ ngộ của nhân sinh quả là thần kỳ, không nghĩ tới còn có cơ hội được gặp lại Bùi đại phu."

Càng làm cho Dương Bách Hằng thấy thần kỳ hơn là... bọn họ thế mà lại biến thành đại phu trong cùng một y quán!

Đúng là đời người không đoán trước được điều gì.

Bùi Sơ giờ lại hỏi ngược lại y: "Sao cậu cũng lại ở đây?"

Tuy rằng lên tiếng hỏi cậu này song đáp án Bùi Sơ cũng đoán ra được.

"Ta ta ta.. ta hiện giờ là đại phu của Hồi Xuân đường."

Bùi Sơ gật đầu, hắn biết trình độ y thuật của Dương Bách Hằng coi như khá lắm rồi, ở mức trên trình độ của một đai phu bình thường một tẹo, có đủ năng lực khám chữa bệnh hàng ngày cho người ta trong Hồi Xuân đường. Có y ở đây, sau này Bùi Sơ xuất môn khám bệnh, ít nhất trong y quán cũng không thiếu đại phu nữa.

Một hai tháng tới Bùi Sơ sẽ trở nên cực kỳ bận rộn.

Dù sao việc xây lại phòng ốc cũng không phải là việc đơn giản.

"Bùi đại phu, sau này kính xin chỉ điểm thêm y thuật nhé." Trên khuôn mặt Dương Bách Hằng đều là tươi roi rói, cung kính cúi người. Trong lòng y lúc này tràn đầy vui vẻ, quả nhiên chuyến đi đến Lâm An thành của y thực sự là quá chuẩn rồi. phihan.wordpress

Sau khi Bùi Sơ và Dương Bách Hằng hàn huyên xong liền đi tới chỗ quầy hàng bên cạnh Tiết Thanh Linh. Thấy hắn tới đây, đôi mắt hiếu kỳ của Tiết Thanh Linh mở to dán chặt vào hắn, tay che một bên miệng, thì thầm hỏi nhỏ Bùi Sơ: "Vừa nãy chàng với hắn ta...có chuyện gì với nhau vậy?"

Tiết Thanh Linh không dám nói to lên một chút, vừa nãy cậu nghe được cái gì mà bận tâm, quan tâm ai đó. Tuy rằng đã lờ mờ đoán ra được chuyện hai người nói với nhau và nó khiến cậu cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng mà chú đà điểu nhỏ họ Tiết lúc da mặt mỏng lúc da mặt dày cực kỳ sợ đối phương lại dùng chuyện cầu thân để đùa giỡn cậu. Khi chỉ có hai người riêng tư thì không thành vấn đề, song mỗi lần có người ngoài thì da mặt của Tiết tiểu công tử liền biến thành mỏng như tờ giấy, thổi một hơi là rách luôn.

Tiết gia tiểu công tử nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của người trước mắt, dường như chưa lúc nào nhìn thấy thần sắc hoảng loạn của đối phương, vẫn luôn duy trì biểu tình hờ hững lãnh đạm như gió thổi mây bay này.

Vươn tay bóp bóp thịt mềm hai má, tuy rằng đó không phải là chuyện hay ho gì nhưng Tiết Thanh Linh cảm thấy so với da mặt mình thì người nào đó nhất định là dày hơn gấp mười lần.

Bùi Sơ tháo cây sáo bên hông xuống cầm ở trên tay, đôi mắt như mỉm cười, nhìn chú đà điểu nhỏ họ Tiết dùng thanh âm bé xíu xiu lại gần hắn hỏi thăm, dùng cây sáo nhẹ nhàng gõ lên đầu đối phương một cái, kéo người ra hậu viện y quán, ôm lấy vòng eo cậu rồi cùng nhau phi thân lên mái nhà, giữa làn gió mát rượi song song ngồi chụm lại một chỗ.

Bùi Sơ cũng chẳng cảm thấy vả mặt có bao nhiêu đau, kể hết lại chuyện lúc trước gặp được mẹ con Dương Bách Hằng ở huyện Phú Dương và cả những lời đã mình đã nói cho Tiết Thanh Linh nghe. Hắn vốn là một người cởi mở và phóng khoáng, đối với hắn mà nói, những chuyện này kể ra cũng chẳng có gì không tốt. Huống chi hắn đặt Tiết Thanh Linh ở một vị trí rất rất quan trọng, chỉ cần em ấy thật lòng muốn biết, hắn sẽ không dối gạt đối phương.

"...Là bởi vì em sao?" Tiết Thanh Linh ôm lấy cánh tay người bên cạnh, tựa đầu lên bả vai người kia, nhìn núi xanh mấy trắng mênh mông phía xa, ngữ khí thư thả mà lẩm bầm.

Cậu rất rõ ràng tâm nguyện trước đây của hắn.

Hiện giờ bởi vì cậu, đối phương nguyện ý lưu lại Lâm An thành, lưu lại trong một cái y quán.

Bùi Sơ lấy ra một cánh tay khác xoa xoa đỉnh đầu của cậu, thoải mái cười nói: "Ai bảo ban đầu trên bến đò hôm ấy ta nhận cái kết này của em, hiện tại đã bị dây kết này trói lại, chạy cũng chạy không thoát nữa rồi."

Hắn giơ cây sáo ngọc trong tay lên, lấy cái đầu có gắn tua sao quơ quơ trước mặt Tiết Thanh Linh.

Tiết Thanh Linh duỗi tay nắm lấy cái kết đang lay động trước mặt mình, đôi mắt nhìn chằm chằm nó không chớp một cái, thần sắc phức tạp, do dự nói: "Nhưng mà cái kết này..."

"Thịnh an kết?" Bùi Sơ khẽ cười trong cổ họng, vươn tay bóp lấy hai cái má mà Tiết Thanh Linh vừa mới tự mình nhào nặn mấy cái, "Tâm nguyện lúc này của ta chính là được ở bên em."

Tiết Thanh Linh xoa xoa nơi vừa mới bị nhéo qua, ngây ngô cười một tiếng, "Nghe chàng nói vậy, em thực sự rất hạnh phúc, giống như, như..." Nói đến đây cậu như thể bị thứ gì mắc nghẹn ở cổ, chăm chú nhìn đôi mắt hoa đào gần ngay trong gang tấc của người trước mắt, làm thế nào cũng không thốt ra được lời tiếp theo.

"Giống như đang nằm mơ, đúng chứ?" Bùi Sơ giúp cậu bổ sung lời khó nói ra một cách trêu chọc, "Em nói xem sao em hình như ngày nào cũng nằm mơ cùng một giấc mộng thế?"

Nghe thấy người bên cạnh lại chọc mình, Tiết Thanh Linh thẹn quá hóa giận biến thành một chú gà trống nhỏ xù lông chiến đấu, nhanh chóng đoạt lấy cây sáo trên tay đối phương, cầm bàn tay hắn lên mở lòng bàn tay ra, bộp bộp bộp gõ trên đó mấy lần.

"Giống như nằm mơ thì làm sao hả? Dù sao... dù sao, em cảm thấy sau khi được gặp lại chàng, ngày nào cũng giống như đang nằm mơ vậy." Tiết Thanh Linh lúc mới bắt đầu hỏi vặn lại câu kia trong ngữ khí còn mang theo chút hung dữ, nhưng mà càng nói đến lời cuối, lại biến thành nhỏ giọng mềm như bông. Cậu cầm cây sáo nhét lại về tay đối phương, áp trán lên cánh tay đối phương, nhắm mắt lại thì thào, "Nếu như là mơ, em hị vọng cả đời sẽ không tỉnh lại khỏi giấc mộng này."

"Vậy ta không thể làm gì khác hơn là cùng em mơ hết giấc mộng này rồi." Bùi Sơ ôn nhu cười nghiêng người cúi đầu hôn lên nốt chu sa trên mi tâm đối phương một cái. phihan.wordpress

"Em... kỳ thực em rất sợ ở trong Lâm An thành mãi chàng sẽ cảm thấy chán chường. Em cũng không muốn gò ép chàng, nếu như... nếu như chàng thực lòng muốn đi cũng đừng để ý em, không cần cân nhắc cảm nhận của em, em sẽ không ngăn cản chàng. Tuy rằng em sẽ rất khổ sở, nhưng em hiểu có thể bên chàng hơn nửa tháng này đã là quá đủ rồi." Đôi mắt Tiết Thanh Linh đỏ hoe, né tránh ánh mắt của người bên cạnh, chấp nhất tiếp tục nói: "Chàng vốn nên giống như Tiểu Thương, được bay lượn bên ngoài mênh mông rộng lớn, không nên bị ràng buộc ở đây."

Bùi Sơ: "..."

"Câu so sánh này của em ấy, ta thực sự rất... ta có thể đổi một hình ảnh ẩn dụ tốt hơn không?" Bảo hắn giống như Tiểu Thương ư, chả khác nào đang sỉ nhục hắn.

Tiết Thanh Linh: "..."

Tiết Thanh Linh dụi dụi mắt, trong thanh âm mang theo tiếng nghèn nghẹn, "Ý nghĩa như nhau mà, chàng không cần đổi chủ đề an ủi em."

"Sao lại nói là an ủi em được, nói như thể ta thực sự sẽ làm chuyện có lỗi với em vậy!" Bùi Sơ rút tay mình từ trong ngực đối phương ra, dùng cánh tay trái ôm lấy người kéo vào trong ngực, lặng im một lát, chôn đầu nơi hõm cổ đối phương, hít sâu một hơi mùi thơm ấm áp ngọt ngào của đối phương. Tiếp đó hắn ngẩng đầu lên, kéo người lại gần thêm một chút nữa, để lỗ tai cậu dán lên ngực mình.

Vị Tiết tiểu công tử trong lồng ngực hắn này quá không có cảm giác an toàn, mà lại ngoan ngoãn nghe lời đến không ngờ, khiến người ta muốn bắt nạt cậu, lại đồng thời không nỡ bắt nạt cậu.

"Em rõ ràng thích ra như thế sao lại thoải mái để ta rời đi như vậy? Chẳng lẽ không muốn ta vĩnh viễn ở bên cạnh em sao?"

Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, bên tai nghe được tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ của đối phương, tiếng nói ra có chút run rẩy: "Em, em tất nhiên là muốn. Nhưng mà em càng muốn chàng được vui vẻ khoái hoạt cả đời, chỉ cần chàng vui vẻ em đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi."

Bùi Sơ cười nắm tay cậu, "Điểm này chúng ta đúng là rất giống nhau đây, ta cũng hi vọng em cả đời đều thật hạnh phúc."

"Thanh Linh à, ta thực sự đã quyết định sẽ mãi ở bên em cho đến hết cuộc đời này, cho nên ý... em đừng nói những lời khiến trong lòng Tiểu Bùi đại phu thấy rất khó chịu này nữa. So với việc em thoải mái để ta rời đi, ta kỳ thực càng vui vẻ hơn khi nghe em hung dữ ôm ta, nói không cho ta đi, nói em là người của Tiết gia tiểu công tử em, không cho phép đi đâu hết."

"Ta thật sự sẽ không đi nữa, vả lại ta đi cũng không nổi đâu. Em nói ta và Tiểu Thương giống nhau, coi như đúng một phần đi. Theo một ý nghĩa nào đó quả đúng như vậy, em có cần ta gọi Tiểu Thương ra cho em xem con ưng phá của kia có nguyện ý rời đi hay không nha... Nó so với ta còn càng không tình nguyện rời em hơn nữa ấy chứ."

"Em á cả ngày đút đồ ăn ngon đồ uống ngọt cho nó, mồm đã bị em dưỡng quen thói rồi. Còn ta nữa, giờ dạ dày của ta cũng bị em nuôi đến kén chọn, một ngày không ăn được món do chính tay em làm liền cảm thấy ngứa hết cả tim gan."

Tiết Thanh Linh chôn đầu trong lồng ngực đối phương, nửa này không nói được lời nào, cuối cùng lắp bắp trả lời: "Vậy... vậy sao này em càng phải khổ luyện tài bếp núc mới được."

"Được đó, tài nấu nướng của em tăng cao, cả đời này ta càng có lộc ăn."

Cuối cùng, Tiết Thanh Linh giống như có một mục tiêu, mạnh mẽ ôm lấy vòng eo người bên cạnh, đặt cằm nhỏ cọ cọ lên bả vai đối phương, ngữ khí dữ dằn: "Cho nên sau này tuyệt đối không cho chàng đi. Nếu chàng dám chạy liền đuổi theo tóm chàng về, bỏ đói mấy ngày, chỉ cho Tiểu Thương ăn thịt còn cho chàng ở bên cạnh cho ăn canh suông vừa nhìn cho biết thèm."

"Bỏ đói mấy ngày liền ư? Tiết gia tiểu công tử em, em như vậy là hơi độc ác rồi nhé, ta tình nguyện bị kim đâm còn hơn."

"Đâm gì mà đâm, em mới không lấy kim đâm chàng đâu, đau lòng muốn chết. Chỉ bỏ đói chàng thôi, bỏ đói mấy ngày là được..."

"...Thế em để ta chịu đói em cũng không đau lòng sao?"

Hai người ngồi trên nóc nhà tranh luận với nhau nửa ngày trời giữa 'bỏ đói' và 'đâm kim' cái nào đáng sợ hơn, cuối cùng dùng một nụ hôn để kết thúc. Sau khi hôn sau, Tiết Thanh Linh thấy mơ mơ màng màng, ngẫm nghĩ lại mấy lần bọn họ hôn nhau đều ở trên đỉnh nóc nhà, nhưng lần này với lần trước không giống nhau lắm.

"Vì sao lần này chàng không cho em đi thay quần áo?"

Bùi Sơ: "..."

Đây quả là một vấn đề mang tính cốt lõi thật đấy!

Hết chương 66

Bình luận

Truyện đang đọc