TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: hanna

Bùi Sơ cùng hai người chơi cờ một chốc, vốn chỉ có Liêu lão có thói quen do dự mãi không hạ cờ, sau đó ngay cả Tôn lão cũng trúng phải thói quen này.

Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là cùng bọn họ chậm rãi đánh.

Hắn còn có thể thảnh thơi bình thản đi pha một bình trà, biểu diễn trà nghệ của mình một chút.

Lần lượt dọn từng chiếc chén ra, châm một đốt hương nhỏ, hắn lấy tay giữ lấy ống tay áo, nước trà trong suốt dựa theo một độ cong đẹp mắt rơi xuống vào trong chén.

Hương trà lượn lờ.

Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi đàn thôi.

Bùi Sơ bộ dáng chau mày nhắm mắt lại một lúc, nghĩ thầm nếu mình thực sự đặt một cây đàn ở đây...

Chuyện đêm qua tái hiện lại ở trước mắt: 'Tiểu Bùi đại phu, chúng ta tiếp tục!'

...

Bùi Sơ trong nháy mắt thanh tỉnh, lập tức loại bỏ quyết định này, nếu thực sự bày một cây đàn ở đây, bệnh nhân sẽ bị dọa cho khóc thét.


Bùi Sơ bị dọa lòng còn sợ hãi bưng chén trà, đặt ở trước mặt hai lão, bản thân tự ngồi lại trước ván cờ, thuận tay hạ xuống một quân.

Tôn lão: "? ? ?"

Liêu lão: "? ? ?"

"Tại sao? Tại sao cậu rời đi lâu như vậy rồi, không nghĩ một chút mà tùy tiện hạ cờ vậy hả?"

"Lẽ nào cậu không sợ nhìn nhầm quân cờ sao?"

"Nhỡ đâu chúng ta lén thay đổi thì sao?"

Bùi Sơ nở nụ cười, "Ta tin tưởng hai vị mà, chắc chắn sẽ không trộm đổi quân cờ. Huống chi..."

"Huống chi cái gì?"

"Huống chi ván cờ này luôn ở trong đầu ta, ta cho dù muốn quên cũng không quên được. Hai người nếu thực sự thay đổi quân nào, ta liếc mắt một cái là nhìn ra ngay."

Tôn lão: "..."

Liêu lão: "..."

"Tiểu Bùi đại phu, cậu chớ nói nữa, vừa mở miệng liền làm người ta căm ghét."

"Chỉ hận cháu gái nhà ta không thể quen cậu sớm hơn." Liêu Dục cảm thấy cực kỳ đáng tiếc.


Tôn lão lạnh nhạt than: "Chỉ hận ta không có cháu gái a."

...

Tiết Thanh Linh ăn một viên an thần, cũng không rõ là đã ngủ bao lâu, rốt cục lười biếng ngáp một cái, đôi mắt chuyển động, vẫn không muốn tỉnh dậy như trước.

Vừa rồi cậu nằm mơ, hình như mơ thấy Bùi Sơ ôm cậu lên nóc nhà, nghiêng đầu cười định hôn cậu.

Lúc vừa chuẩn bị hôn xuống thì –

Tỉnh dậy.

Tiết Thanh Linh mơ mơ màng màng nghĩ: Thực là một giấc mơ tàn nhẫn mà.

Thực tế Tiểu Bùi đại phu sẽ hôn cậu, còn trong mộng thì Bùi Sơ không hôn được cậu.

Xem ra nằm mơ chưa chắc đã đẹp, mơ đẹp thì nhất định vào thời điểm mấu chốt nhất sẽ tỉnh lại.

Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, lười biếng cọ cọ lên gối mất lần, đây là bộ chăn gối đệm mà Bùi Sơ đã từng nằm ngủ qua, cọ qua cọ lại mấy lần như này, làm tròn lại chẳng phải là ôm nhau thân mật sao! (tui phát hiện hai mẹ con nhà này giống nhau ghê, thích làm tròn hơi quá)


Ôm chăn của Bùi Sơ lăn lộn mấy vòng, Tiết Thanh Linh cuối cùng mới lật chăn lên rời giường, trước tiên rửa mặt sửa sang lại quần áo đã, rồi khi cậu tiến vào hậu viện y quán lại phát hiện...

Y quán của cậu sao lại biến thành phòng chơi cờ rồi!

Người ngồi trước bàn cờ đánh quân cờ còn không phải là Tiểu Bùi đại phu mà cậu nằm mơ cũng thấy nhớ sao?!

Tiết Thanh Linh: "..."

Sao Tôn lão cũng ở đây thế?

Tiết Thanh Linh tiến lên phía trước chào hai vị trưởng bối, sau đó kê một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ chơi kỳ.

Bùi Sơ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Tiết gia tiểu công tử đang ngoan ngoan ngoãn ngoan ngồi bên cạnh xem họ, nhớ lại sai lầm của mình lúc vừa mới vào cuộc chơi, vì thế chòng ghẹo nói: "Nguy rồi! Bị Tiết đại chưởng quỷ bắt được đang lười biếng, chưởng quỹ sẽ đuổi Tiểu Bùi đại phu đi không hửm?"
Tiết Thanh Linh thấy hắn cố tình trêu vậy, cũng giả vờ giả vịt hừ một tiếng, vừa hung hăng vừa đáng yêu nói: "Coi biểu hiện của chàng. Nếu chơi cờ thua, liền đuổi chàng ra khỏi y quán."

Bùi Sơ phối hợp cười nói: "Vậy ta không dám thua rồi, ta phải bắt đầu nghiêm túc lại mới được."

...

Liêu lão và Tôn lão bên cạnh thấy hai bạn tình nhân nhỏ này nói chuyện vừa lạ lùng vừa buồn cười.

Liêu lão nở nụ cười, bỡn cợt nói: "Cậu phải cẩn thận à nha, ván này ta cũng sẽ nghiêm túc đấu, nhỡ đâu cậu thua ta thì phải khóc lóc cầu xin Tiết chưởng quỹ đừng đuổi cậu ngoài... thì quá đáng thương đó."

Tôn lão cũng kẻ xướng người họa bảo: "Nếu như không có nhà để về, vị đại phu lười biếng này thực ra có thể đến nhà ta làm kỳ đồng." (tương tự thư đồng)

"Ồ..." Liêu lão phát hiện mình thế mà không nghĩ tới điểm này, bổ sung nói: "Nhà ta cũng thiếu kỳ đồng đó."
Tiết Thanh Linh: "..."

Cậu đột nhiên có cảm giác nguy cơ, cầm ghế đẩu nhỏ nhích lại gần bên người Bùi Sơ, ôm lấy cánh tay đối phương, đem đầu chôn trong ống tay áo hắn, yếu ớt nói suýt nữa nghe không được: "Còn ta thiếu phu quân a!"

Bùi Sơ nở nụ cười, lén lút kề sát tới tai người bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu: "Vừa hay, ta cũng thiếu phu lang này."

Hai người lại ta ta chàng chàng, ngọt ngào dính lấy nhau, Tôn lão cảm khái hai người quả có tình cảm thực tốt, không trách hôm qua lúc cầu hôn cả người tràn ngập sát khí.

Tôn lão: "..."

Ông không nên vì mấy lạng trà mà khom lưng mà.

Bùi Sơ vừa mới nói mình phải nghiêm túc lên cũng không phải nói điêu, phong cách chơi cờ của hắn đột nhiên biến đổi, thế tiến công của quân cờ trong tay trở nên mãnh liệt.

Liêu lão đối diện bị hắn đánh cho không kịp trở tay.
Chuyện gì xảy ra vậy?

Kẻ thích bày bố trận cục sao bỗng dưng phát điên thế này?

"Cậu..."

Tôn lão mở to mắt ra nhìn, nhất thời đắc ý: "Tuyệt diệu lắm!"

Vẫn là câu nói đó, một mình thảm không bằng nhiều mình thảm, cũng nên để cho Liêu lão đầu này cảm nhận được tư vị bị chặn đánh vây đuổi chật vật thôi.

Đáng đời!

Đây mới chính là mục đích ban đầu Tôn lão giựt dây đối phương tới.

Bây giờ cuối cùng đã thành công.

Còn phải cảm tạ Tiết gia tiểu công tử một chút.

Ván cờ này, Liêu lão thua rất nhanh, ông không thể không thừa nhận người thanh niên trước mắt có chân tài thực học.

"Cái đầu này của cậu có chứa cái gì thế?"

"Sao có thể hạ cờ thành như vậy được nhỉ?"

Còn cả năng lực nhìn qua là không quên được, làm người ta quá thán phục.

Lúc trước khi Bùi Sơ rời đi, hai người phá tan bàn cờ đang chơi dở, đợi một lát Bùi Sơ trở về cho cậu ta khôi phục nguyên trạng ban đầu thử coi, kết quả... Con người này thực sự nhớ từng vị trí quân cờ không sai chút nào, khôi phục bàn cờ thành trạng thái ban đầu mà không hề do dự một giây.
Tôn lão: "Lại lần nữa lại lần nữa, giờ đến lượt ta..."

Tôn lão tiên sinh thực ra cũng đã nhiều năm chưa nổi cơn nghiện kỳ, trải qua bao năm độc cô cầu bại như thế cuối cùng cũng đã được bại một lần, sau đó lại liên tiếp bại tạo ra lòng hiếu thắng vô hạn trong tâm ông.

Ông lại bắt đầu tràn đầy nhiệt tình với ván cờ như hồi còn trẻ.

Tiết Thanh Linh ôm cánh tay Bùi Sơ nhìn bọn họ chơi cờ, coi tới coi lui, chỉ thấy trên bàn cờ toàn là hai loại quân cờ trắng trắng đen đen đan xen với nhau, coi đến nỗi đầu cậu phình cả ra.

Tiết Thanh Linh cũng từng học kỳ nghệ rồi, nhưng so với ba người trước mắt thì kỳ nghệ của cậu chả khác nào đồng sinh thấy tiến sĩ, ván cờ này cậu nhìn cũng thấy quáng hết cả mắt.

Loại ván cờ phức tạp quá thể như vậy nhìn thêm vài lần là thấy mệt cả não, động não suy nghĩ thêm vài lần sẽ càng có thể lập tức tiến vào mộng đẹp, quả thực còn tốt hơn viên an thần nhiều ấy chứ.
Tiết Thanh Linh liên tục ngáp mấy bận.

Bùi Sơ chú ý đến biểu hiện của Tiết Thanh Linh, đột nhiên trong lòng nảy sinh một kế, đợi sau này Tiết Thanh Linh tìm hắn dạy đàn, hắn liền cùng đối phương chơi cờ.

Tiết Thanh Linh dụi dụi hai mắt, cậu không thể coi tiếp được nữa rồi, nhìn thêm nữa là lại ngủ mất.

Hôm qua Bùi Sơ hạ kỳ rất nhanh, Tiết Thanh Linh căn bản không cần động não, song hôm nay... có quỷ mới biết bọn họ định bày cái mê trận gì.

Nhìn tiếp là cậu ngủ gục tại chỗ ngay cho mà xem.

"Em đi nấu cháo đây." Tiết Thanh Linh đứng lên, quyết định ra hậu viện nấu một nồi cháo bát bảo thôi.

Tiết gia tiểu công tử đã rất lâu rồi không nấu cháo, hôm nay tâm tình của cậu tốt, quyết định đi nấu cháo.

Tiết Thanh Linh đang bận rộn nấu cháo, ba người bên ngoài không còn tâm tư gì mà chơi cờ, tất cả đều chờ đợi cháo thơm trong bếp.
"Cháo này không khỏi quá thơm rồi." Tôn lão tiên sinh xoa xoa bụng của mình, than thở một tiếng.

Bụng Bùi Sơ trực tiếp khẽ kêu rột rột.

Liêu lão cũng không khá hơn chút nào, hung hăng uống mấy ngụm nước trà.

Tiết Thanh Linh bưng cháo ra, múc cho Bùi Sơ một bát, vẫn là cái tô bự chảng như thường lệ, Liêu lão và Tôn lão thì lại là cái chén thuốc nhỏ cố định trong y quán.

Tiểu Giao và Dương Bách Hằng cũng lập tức chạy tới hậu viện múc cháo cho mình.

Từ sau khi Dương Bách Hằng đến làm đại phu y quán này làm hắn ta thỏa mãn nhất chính là thỉnh thoảng có thể ăn được một ngụm cháo bát bảo nhất tuyệt trong Lâm An thành.

Quả nhiên danh bất hư truyền.

Tay nghề Tiết gia tiểu công tử quá tốt mà.

Điều duy nhất khiến Dương Bách Hằng tiếc nuối chính là... bữa sáng và bữa trưa mà Tiết tiểu công tử nấu xưa nay hắn ta chưa từng vớt được một miếng nào.
Tất cả đều bị một vị đại phu họ Bùi nào đó ăn hết.

Dương Bách Hằng lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Sơ ăn sáng, ngoài miệng lẩm bẩm nghi hoặc: "Hình như lúc ở nhà mình..." Bùi ân công không có ăn nhiều như vậy mà.

Bùi Sơ: "..."

Đó là bởi vì lúc trước hắn đã ăn một bữa rồi, lúc về Dương gia ăn cơm thì chỉ coi như ăn nhẹ một bữa thôi.

Tôn lão tiên sinh bưng lên chén cháo của mình ăn một ngụm, trong đôi mắt lập tức toát ra ánh sáng, cái vị này... cái vị này... Ngay cả Tôn lão vẫn luôn không thích ăn cháo cũng lập tức thích mùi vị của bát cháo ngọt này.

Liêu Dục bên cạnh cũng vậy.

"Nếu như cháu trai của ta chưa thành hôn, nhất định phải bảo nó lấy cậu về làm phu lang.

Tôn lão: "Cháu trai nhỏ của ta còn chưa thành thân đâu..."

Bùi Sơ nhất thời đen mặt: "Chúng ta đã đính hôn rồi."
"Mới vừa rồi ta còn cảm thấy Tiết gia tiểu công tử chiếm của hời mới tìm được một phu quân như cậu. Giờ ta mới phát hiện họ Bùi cậu mới chính là người chiếm được của hời to..."

"Dựa vào cái gì mà chén của cậu bự như vậy, còn chén của bọn ta thì chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay thế?"

"Đổi ngay và luôn, Tiết gia à, đổi cái tô lớn tương đương cho hai người bọn ta đi."

Tiểu Bùi đại phu lúc này ở bên cạnh lành lạnh nhắc nhở: "Lớn tuổi rồi, hai lão tiền bối nên ít ăn ngọt thôi."

Một vị đại phu có thâm niên kiến nghị.

Tiết Thanh Linh ở bên cạnh nở nụ cười, một lát nữa cậu sẽ đi nấu một bữa cơm, để hai lão đầu và Bùi Sơ cùng dùng cơm trong y quán.

Cũng vào lúc này, Tôn lão tiên sinh và Liêu lão rốt cục cũng phát hiện một đặc điểm khác trên người Bùi Sơ.

Chính là ăn quá nhiều!
Ăn nhiều như này thì có mà làm gia đình sạt nghiệp mất.

Không nuôi nổi không nuôi nổi.

Sau khi cơm nước xong, hai lão cuối cùng cũng thỏa mãn rời khỏi Hồi Xuân đường.

"Bàn cờ để lại đây nhé, lần sau đến tìm cậu chơi cờ tiếp."

Bùi Sơ tiễn hai người đi, đến lúc này hắn cũng không ngại hai người đến tìm hắn chơi cờ nữa rồi. Cơn nghiện cờ trong người căn bản không có biện pháp lý giải mà.

"Tiết tiểu công tử, được tặng miễn phí một bộ bàn cờ, có muốn tới đấu một ván hay không?"

Tiết Thanh Linh lắc đầu. phihan.wordpress

Bùi Sơ mê hoặc cậu: "Ta sẽ dạy em cách chơi."

Tiết Thanh Linh từ chối mê hoặc: "Em sẽ bảo Tiểu Giao lấy đàn tới đấy..."

Ý là chàng bắt em chơi cờ thì chúng ta sẽ cùng nhau tập đàn.

Bùi Sơ: "..."

"Thôi, chúng ta mỗi người lui một bước, ta thổi sáo cho em nghe."
Tiết Thanh Linh: "..."

Cậu có bóng ma trong lòng với tiếng sáo của Bùi Sơ đấy, lần đầu tiên và trước mắt cũng là lần duy nhất nghe tiếng sáo của hắn đã làm hại cậu lăn lộn mất ngủ mấy đêm liền.

Từ chối nghe khúc thôi.

"Em thấy vẫn là để em bảo Tiểu Giao lấy đàn đến đi..."

"Hay thôi đi, chúng ta đi thảo luận y thư nhé?"

Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh ta một câu chàng một câu tranh cãi hồi lâu, trong y quán lại thêm một đôi 'khách không mời mà tới'.

Hết chương 85

Bình luận

Truyện đang đọc