TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: Hanna

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 98 】

【 đếm ngược tử vong: Chín mươi tám canh giờ 】

Khoảng một tháng trở lại đây, Bùi Sơ rốt cục không cần khắc chế bản thân, tiền tài trong tay nhanh chóng chả còn gì, hoàn toàn thực hiện được nguyện vọng của một đứa con phá gia chi tử: sửa nhà cũng cần tiêu tiền, chuẩn bị các loại đồ dùng trong nhà cũng cần tiền, còn phải chuẩn bị môt đống sính lễ nữa. Mấy ngày nay hắn phải gọi là xài tiền như nước.

Hiện tại rốt cục cũng tới ngày có thể đi cầu hôn rồi.

Bùi Sơ tự bấm đốt ngón tay hết chừng mấy ngày, cuối cùng mới vắt hết óc chọn được một ngày rất tốt. Đương nhiên, hắn sẽ không hấp tấp chạy đến Tiết gia cầu hôn, tất cả đồ vật cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị kỹ càng.

Mấy bữa trước, hắn đã chạy ra ngoài thành bắt một đôi chim nhạn về, nhốt trong sân đình và nuôi nó cẩn thận, đây là đồ không thể thiếu trong lễ cầu hôn đó.


Chim nhạn một đực một cái, trọn đời trọn kiếp*, ngụ ý tình yêu trung trinh không thay đổi, có câu 'hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết', chính là nói về tập tính tuẫn tình của chim nhạn. Tập tục kết hôn ở Giang nam nơi đây cũng phải cần đưa tới một đôi nhạn, đương nhiên nếu như không có chim nhạn thì có thể dùng gà hoặc loại chim tương tự như nhạn cũng được.

(*Bản gốc là Từ đầu đến cuối, có nghĩa là phải tận tâm và nhất quán. Sau đó, nó được mở rộng thành giáo điều phong kiến ​​rằng một người phụ nữ không được lấy hai đời chồng, chồng chết không lấy vợ suốt đời. Mình dịch thoát nghĩa.)

Một đôi chim nhạn bị hắn bắt nuôi thả ở trong viện, được nuôi dưỡng đàng hoàng. Bùi Sơ cũng chăm chúng rất kỹ càng, mỗi ngày đều tự cho chúng ăn. Lúc mang đôi chim nhạn này về, Bùi Sơ còn cố ý cảnh cáo Tiểu Thương không cho nó đi đến quấy rối bọn chúng.


Bùi Sơ túm lấy hai cánh sau lưng Tiểu Thương như túm gà, nhìn nó liều mạng vung móng vuốt giãy dụa, ngữ khí hung hãn nói: "Nếu như ngươi mổ chết chúng nó, ta sẽ biến ngươi thành canh chim ưng mang đến Tiết gia."

Tiểu Thương tức giận nha. phihan.wordpress

Bị chủ nhân cảnh cáo còn chưa nói, làm Tiểu Thương hâm mộ ghen tị hận nhất chính là mỗi ngày Bùi Sơ không nhớ phải cho nó ăn nhưng lại hết sức dịu dàng đến đút chim nhạn ăn. Cho nên Tiểu Thương tâm lý mất cân bằng, lúc Bùi Sơ cho chim nhạn ăn liền chạy tới mổ hắn. Thế nhưng chủ nhân nó một thân võ công xảo diệu, căn bản không thể đụng tới đối phương. Cuối cùng tâm lý Tiểu Thương rốt cục cũng bùng nổ, rời nhà bỏ trốn.

Nó bỏ trốn khỏi nhà đến Tiết gia ăn chực.

Xung quanh gian phòng Tiết Thanh Linh nó có mấy cái ổ lận mà.


...

Sau đó dưới sự phối hợp của Tiết gia tiểu công tử, Bùi Sơ vẫn bắt chú ưng rời nhà bỏ trốn của mình về, thuận tiện cùng với Tiết Thanh Linh đút cho cái con chim này bốn, năm cân thịt mới có thể tạm thời chữa trị tâm hồn bi thương của Tiểu Thương.

Cuối cùng Bùi Sơ không thể làm gì khác là nói cho nó biết: "Nếu như ngươi muốn sau này Tiết gia tiểu công tử cho ngươi ăn thật lâu thật lâu, hiện giờ phải thành thật ở chung với đôi nhạn này cho ta..."

Tiểu Thương miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận cái lý do này.

Thế nhưng lúc Bùi Sơ đến cho chim nhạn ăn, nó thường tìm lý do rời đi, hoặc là lúc Bùi Sơ không có ở đó liền cố tình đi đe dọa hai con nhạn đó.

Nuôi một con ưng chua hơn giấm như vậy, Bùi Sơ cũng chỉ làm ngơ đành nhắm một mắt mở một mắt. Ít nhất hắn đã cảnh cáo Tiểu Thương, Tiểu Thương sẽ không xơi luôn hai con chim ở dưới chuỗi thức ăn của nó.
Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mọi thứ, Bùi Sơ liền quyết định tự đến tìm một ông mai bà mối trong thành Lâm An đến giúp hắn tới cửa cầu hôn. Chuyện tới cửa cầu thân như này nên tìm một bà mai chuyên nghiệp thì hơn, miệng lưỡi biết ăn nói một chút mới có thể giải quyết được nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của hắn.

Bùi Sơ dựa theo lời chỉ dẫn của người qua đường, một đường tìm được hẻm Nhạc Kha. Trong ngõ hẻm này có một vài bà mai có tiếng trong thành Lâm An. Bùi Sơ nghe người ta giới thiệu qua mấy bà mai này, cảm thấy thích hợp nhất có lẽ là bà mai họ Lưu ở cuối hẻm kia.

Hắn vừa mới quẹo vào ngõ hẻm này liền thấy rất nhiều cờ lễ đỏ rực mang không khí thảo hỉ, trong ngõ hẻm đúng là rất náo nhiệt, ngoài ra còn có mấy cửa hàng bán mũ phượng, nến đỏ, khăn tay các loại. Có rất nhiều người lui tới chỗ này, đều là để nhờ ông mai bà mối tới làm mai, chỉ có điều trong đó đại đa số đều là người làm cha làm mẹ, hoặc là các cô các dì khác.
Bùi Sơ còn chưa đi được vài bước liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ phía trước, hai cặp vợ chồng trung niên đang xô đầy làm rùm beng lên.

"Công tử nhà họ Trương kia là do nhà chúng ta nhìn trúng trước. Trương công tử và con gái nhà ta là tuyệt đối xứng đôi, con gái nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như hoa, thân thể liễu yếu đào tơ ta thấy mà thương, nhà ngươi có chỗ nào xứng với Trương gia công tử nhà người ta hả...?"

"Rõ ràng là của con gái nhà ta, nên nói là lấy con gái nhà ta. Con gái nhà ngươi gầy như cái que củi, xứng với Trương gia công tử nhà người ta chỗ nào? Đáng lẽ ra..."

...

Đúng lúc Bùi Sơ đi ngang qua hai cặp vợ chồng này, bốn người họ nhất thời liền quên cãi nhau luôn, tám con mắt nhìn chằm chằm công tử mặc áo trắng trước mắt. Người này xuất hiện ở trong cái con hẻm này thực sự là quá đột ngột.
Bùi Sơ: "..."

Hắn cảm thấy mình bị rất nhiều đôi mắt đói khát dán tới, hắn mới bước đi thêm được mấy bước, hai cặp vợ chồng liền chạy đến vây quanh hắn.

"Vì công tử này, cậu cũng đến tìm người ta cầu thân à?"

"Nhà cậu ở đâu? Bao nhiêu tuổi?"

"Là thư sinh sao? Đọc sách ở thư viện nào vậy? Đã thi đậu tú tài chưa?"

"Ôi chao, thực là nhân duyên trời định nha! Cậu có muốn nhìn chân dung nữ nhi nhà ta một chút hay không..."

Mặt Bùi Sơ lạnh như băng, một thân khí lạnh tràn ra từ người hắn, nhanh chóng rời khỏi vòng vay của hai cặp vợ chồng trung niên. Nhưng mà hắn lại thất sách ở chỗ, càng đi vào trong ngõ hẻm này thì càng nhiều nữ nhân song nhi trung niên dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, khiến cho Bùi Sơ cảm thấy hình như mình là một miếng thịt tươi đi lạc vào trong một ổ sói đói mất tiêu.
Chẳng cần hắn mở miệng thì đã có một đám người ùa tới vây hắn lại, tranh cướp giành giật muốn làm mai cho hắn. Này còn chưa tính, còn có người thừa dịp hỗn loạn dám cọ cọ lên người hắn.

"Công tử này, để ta tới giới thiệu cho cậu, ta có một cô cháu gái, rất xứng đôi với cậu nha..."

"Ta cũng có một người cháu gái họ, cũng xinh đẹp như hoa giống cậu vậy. Hai người các cậu mà đứng chung một chỗ thì tuyệt đối là một đôi trời đất tác hợp..."

"Cậu là thư sinh sao? Ta giới thiệu cho cậu một song nhi, song nhi kia cũng được đọc sách từ nhỏ..."

"Ta có biết một người..."

...

Từ chối một đám cháu trai cháu gái hàng xóm anh em họ hàng tôn tử tôn nữ, cuối cùng Bùi Sơ cũng đến được nhà bà mối Lưu. Hắn đi vào thì thấy có một gia đình đang cùng bà mối Lưu nói chuyện. Bà mối Lưu kia không cần tỉ mỉ miêu tả, dáng vẻ của bà là dáng vẻ phổ biến của một bà mối bình thường, dung mạo phúc hậu phúc khí lại hiền lành, mặc một bộ quần áo màu sắc rực rỡ, trên tay cầm một cái khăn, lúc nói chuyện thường kéo dài âm thanh.
"Bà mối Lưu à, ta chỉ có một cô con gái như vậy, nhất định bà phải giúp tìm cho nó một mối hôn sự tốt đấy..."

Tần viên ngoại cùng phu nhân của ông ta cùng tới nhà bà mối Lưu nhờ giúp làm mai cho con gái hai người, bọn họ muốn một người con rể phải thật là ưu tú, hoặc là một người có thể tới ở rể. Bà mối Lưu là người nắm rõ nhất những người con rể xuất chúng trong thành cũng như ngày sinh tháng đẻ, gia đình bối cảnh của những người đó. Nhờ người khác nói bọn họ không yên tâm, nhất định phải tự mình lại đây nhờ vả.

"Yên tâm đi, có bà mối Lưu đây đảm bảo, ông yên tâm. Nhất định sẽ chọn cho ông vài người thích hợp, cho ông chậm rãi lựa chọn nhé."

...

Bùi Sơ đứng ở bên cạnh chờ bọn họ nói chuyện xong trước.

Tần viên ngoại cùng phu nhân ông ta gật đầu, lúc đanh định rời đi vừa lúc nhìn thấy Bùi Sơ đứng bên cạnh đó, cặp mắt dường như bị cố định lại, nhìn thẳng chằm chằm vào vị công tử mặc áo trắng kia.
Dáng vẻ đối phương lớn lên tuấn mỹ còn chưa nói, một thân khí chất kia cũng làm người ta cảm thấy hắn là một tài tử phong nhã có tài đọc sách thi văn, có thể thi đậu được cử nhân tiến sĩ. Thám hoa lang cùng giai nhân tài tử trong sách cũng chỉ là dáng vẻ này là cùng. phihan.wordpress

"Vị công tử này, cậu cũng là đến tìm người ta bàn chuyện hôn sự sao? Là nhân sĩ phương nào thế?"

"Tuổi tác bao nhiêu? Trong nhà còn người nào không?"

"Cậu đang đi học ở thư viện nào vậy?"

...

Bùi Sơ: "..."

Bùi Sơ lạnh lùng nói: "Là đại phu, không cha không mẹ, không đọc sách."

"Là đại phu à? Không vấn đề gì không vấn đề gì, nếu cậu nguyện ý ở rể nhà ta, coi như cậu chính là một nửa con ruột của ta..."

"Ối giời ơi! Xảy ra chuyện rồi xảy ra chuyện rồi. Bà mối Lưu ơi, con trai bà té từ trên nóc nhà xuống, té gãy chân rồi này!"
Lúc này có một phụ nhân mặc quần áo mày vàng từ bên ngoài lo lắng xông tới, vội vội vàng vàng báo cho bà mối Lưu biết. Bà mối Lưu lúc này nào còn nhớ được chuyện gì khác, đánh rơi cái khăn trong tay, vội chạy ra ngoài. Bùi Sơ cũng thoát khỏi Tần viên ngoại đang chèo kéo hắn, cũng vội đi theo bà mối Lưu.

Con trai bà mối Lưu là Tạ Lưu, vốn đang trèo lên nóc nhà giúp nhà hàng xóm sửa lại mái, không hiểu làm sao lại trượt chân té từ trên nóc nhà xuống, lập tức liền ngã gãy chân.

Bà mối lưu nhìn thấy nhi tử đang nằm ngã trên đất, nhất thời đau lòng khóc thét, "Con ơi là con, đây đây đây là làm sao... Mau gọi đại phu đi!"

"Sẽ không thực sự té gãy chân chứ trời..."

"Chả lẽ sau này liền biến thành người què à?"

Tạ Lưu ôm chân trái của mình, đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
"Mau đưa nó đến y quán để đại phu coi sao."

Bùi Sơ bước tới bên người đối phương, kiểm tra chân trái đối phương một chút, dùng tay vặn lại một cái, giúp đối phương chỉnh lại xương cốt, "Không sao đâu, không gãy xương, chỉ bị thương một chút thôi... Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

Trên người Bùi Sơ vừa vặn mang theo thuốc trị thương, liền trực tiếp đưa cho cậu ta bôi vào một ít.

Bà mối Lưu ngờ vực nhìn hắn, "Cậu là..."

"Ta là đại phu."

Giúp bà mối Lưu xử lý cái chân bị thương của con trai bà ấy xong, Bùi Sơ mới nói cho bà ấy lý do mình đến ngày hôm nay.

"Cái gì? Đến Tiết gia cầu thân? Là nhà trước đây mở y quán có đúng không? Chẳng rõ cậu biết không, Tiết phu nhân yêu cầu rất cao, song nhi nhà bà ấy lại ưa nhìn, trong nhà còn có tiền. Có bao nhiêu người tới cửa làm mai lúc mười lăm mười sáu tuổi tất cả đều bị đuổi về hết đấy."
"Cậu mới nói cậu là đại phu phải không? Ta lén nói cho cậu biết, Tiết phu nhân thích người đọc sách, thích tài tử văn nhân, cậu không qua nổi đâu." Bà mối Lưu cầm cái khăn tay tiến đền bên người Bùi Sơ, bộ dáng nhỏ giọng nói ra bí mật nhỏ mà cả thành đều biết.

Bùi Sơ: "..."

Thích văn nhân tài tử à?

Vậy cần bao nhiêu tài mới được nhỉ?

"Nhìn cậu lớn lên cũng là một nhân tài, bằng không ta giới thiệu cho cậu nữ nhi nhà khác nhé. Chỗ này của ta có rất nhiều cô nương xinh xắn, xem con gái Tạ gia này, con gái Trương gia này, bát tự của cậu là nhiêu, ta giúp các cậu đối chiếu xem có hợp không... Đúng rồi, quên mất, cậu thích song nhi hơn phải không, không thành vấn đề, chỗ ta cũng có rất nhiều song nhi. Tuy đúng là không có dễ nhìn bằng Tiết gia tiểu công tử kia, nhưng mà Tam công tử nhà họ Tiết lớn lên hơi cao... Chỉ là cậu cũng rất cao, nhỉ... Cậu thích người cao lớn chút à, để ta xem coi..."
Bùi Sơ đương nhiên không cần đối phương giới thiệu thêm cho hắn bất kỳ ai khác, khăng khăng muốn đến nhà họ Tiết cầu thân.

"Thôi được rồi thôi được rồi, vậy ta mặt dày giúp cậu đến nhà họ Tiết một chuyến."

Hết chương 73

Bình luận

Truyện đang đọc