TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: hanna

Tề Vu Hồng dẫn phu nhân Tần Tự Cẩn ngồi xe ngựa đến trước cửa Hồi Xuân đường, Tề phu nhân vừa xuống xe ngừa thì có một nha hoàn bung dù đứng bên cạnh. Bên ngoài hiện tại mặt trời quá lớn, chiếu rọi xuống làm lóa mắt người, Tần Tự Cẩn mới từ trong xe ngựa ra không tự chủ được giơ tay lên che trước trán.

Tần Tự Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn ba chữ Hồi Xuân đường trên tấm bảng hiệu, trong lòng càng lúc càng cảm thấy hứng thú với vị đại phu họ Bùi kia.

Đối phương thực sự tuấn mỹ như lời trượng phu bà nói hay không đây?

Bà không tin lắm.

Tần Tự Cẩn luôn không tin vào ánh mắt của trượng phu mình.

Bà bảo nha hoàn che dù, không quan tâm tới Tề Vu Hồng phía sau, trực tiếp đi vào trong Hồi Xuân đường. Ngoài này mặt trời lớn như vậy, cho dù có che dù rồi thì vẫn rất khó chịu, khiến người ta không tài nào chịu nổi. Bên đường từng luồng từng luồng gió nóng phả vào mặt, càng làm người thêm bức bối.


Tề Vu Hồng cũng từ trong xe ngựa nhảy xuống song không ai vì ông mà bung dù, ông trơ mắt nhìn phu nhân mình bỏ lại ông mà vào trước, trong lòng không nhịn được thổn thức thấy cô đơn. Quả nhiên già rồi nhan sắc tàn phai, phu nhân cũng không nhìn lọt cái bản mặt này của ông nữa mà.

Giơ tay chặn lại ánh mặt trời trên đỉnh đầu, Tề Vu Hồng hơi nheo mắt lại nhìn vào bên trong Hồi Xuân đường.

Ông vốn muốn đuổi theo Tần Tự Cẩn cùng nhau bước vào trong y quán, đột nhiên nghĩ đến mục đích tới ngày hôm nay, sờ sờ lồng ngực mình, hỏng rồi, quên mang bộ đề thi tới mất rồi... Tề Vu Hồng bò lại xe ngựa, lục lọi trong rương nhỏ tìm kiếm bộ đề thi mà bản thân mình tự biên soạn.

Hôm nay đến y quán, Tề Vu Hồng không chỉ dẫn theo phu nhân đến gặp Bùi Sơ một lần, càng quan trọng hơn là ông muốn một bộ 'chữ đẹp' của đối phương.


Đúng, Tiết phu nhân đúng là đã bảo người sao chép lại một lần bài thi Bùi Sơ viết đưa đến quý phủ của ông, song hơi đen đủi cho Tiết phu nhân là càng tìm người sao chép văn tự tới viết lại y như đúc một bài khác lên giấy trắng, Tề Vu Hồng nhìn thấy tờ bài làm mà người kia sao chép lại mang tới dây, rồi nhớ lại kiểu chữ mà mình tận mắt nhìn thấy Bùi Sơ viết, thực sự là càng cảm thấy tâm nát thành tro a!

Đáng lẽ ra hôm qua ông càng phải cẩn cẩn thận thận đem hết toàn bộ bài thi mà đối phương chính tay viết ra mang về.

Bất luận thế nào đi nữa, hôm nay ông nhất định phải có được chữ mà Bùi Sơ tự tay viết.

Tần Tự Cẩn ung dung đi vào trong Hồi Xuân đường, vừa bước vào Hồi Xuân đường, gió thổi lộng qua sảnh mang theo mùi thuốc và thảo dược phả lên mặt, bà chợt cảm thấy cả người sản khoái hơn hẳn. Tóc rơi trên thái dương lay động theo gió, cả người cả tâm đều khoan khoái hơn trước, bà cười đi hẳn vào trong sảnh, đúng lúc nhìn thấy một vị đại phu mặc bạch y đứng đó.


Không cần hỏi thêm, vị trước mắt này nhất định chính là vị Bùi đại phu kia.

Bà đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới một lần, nhất thời đắc ý cười. Trượng phu của bà quả nhiên có mắt như mù, người trước mặt này tuy rằng lớn lên dáng dấp đoan chính, thế nhưng chỉ xét diện mạo mà nói thì còn xa mới tuấn mỹ bằng cháu trai bà.

Đợi lát nữa nhất định phải hung hăng cười nhạo ánh mắt lão Tề.

Tần Tự Cẩn cười hỏi: "Cậu là Bùi đại phu sao?"

"Hả?" Dương Bách Hằng đứng bên cạnh quầy hàng cân dược liệu sửng sốt một chút, vị phu nhân trước mặt này sao có thể nhận nhầm hắn ta thành Bùi đại phu được nhỉ? Hắn thực sự dễ nhìn đến vậy ư?

Trong lòng Dương Bách Hằng có chút mừng thầm: Thế mà có người nhận nhầm hắn thành Bùi Sơ, hắn vui muốn điên luôn.
Thế nhưng trong miệng hắn lại nói: "Phu nhân muốn tới tìm Bùi đại phu chữa bệnh sao?"

Lần này biến thành Tần Tự Cẩn ngây người sửng sốt, lúng túng hỏi ngược lại: "Cậu... cậu không phải Bùi đại phu à?"

"Bùi đại phu đang ở bên trong ni, để ta gọi hắn ra." Dương Bách Hằng sau khi nói xong thì đặt quả cân trên tay xuống, quay người đi về phía hậu viện y quán, đến phòng khách nhỏ, nhìn thấy Bùi Sơ cầm y thư đang cùng Tiết chưởng quỹ của bọn họ thì thầm nói chuyện, ấy không, là đang dính dính nị nị trau dồi y thuật.

Dương Bách Hằng cũng đã từng hi vọng Bùi Sơ có thể đích thân chỉ đạo y thuật của y, thậm chí lúc trước Bùi Sơ dạy cho Tiết Thanh Linh còn thò một chân vào đứng bên cạnh bàng thính. Nhưng không rõ làm sao, sau khi bàng thính được hai lần, hắn cảm thấy bản thân như là một cái đèn to đùng, nên thôi không nên xía vào chuyện của vợ chồng son nhà người ta thì hơn. phihan.wordpress
Hắn sẽ lựa những lúc khác thỉnh giáo y thuật của Bùi Sơ.

"Bùi đại phu, có bệnh nhân tới."

Bùi Sơ đặt cuốn y thư trong tay xuống, từ bên trong đi ra, thấy Tần Tự Cẩn bên ngoài, nhìn qua mặt mũi đối phương liền đã đại khái biết được bệnh tình của người này, mời bà ấy đến chỗ đài chẩn bệnh ngồi xuống, rồi hỏi kỹ càng một lần.

"Vị phu nhân này mời sang đây ngồi."

Tần Tự Cẩn lúc nhìn thấy vị Bùi đại phu trước mắt, nhất thời liền choáng váng. Bà chưa từng thấy một vị đại phu bạch y nào tuấn mỹ trẻ tuổi đẹp trai như thế. Cậu ta tóc dài như mực, khí chất nhã nhặn, một thân bạch y trắng như tuyết, treo còn đeo một ống sáo bằng bạch nhọc, mi mục như tranh vẽ, đặc biệt là đôi mắt hoa đào kia, cho dù trong mắt tràn đầy xa cách cùng lãnh đạm thì vẫn có thể làm tâm người ta rung động như thường.
Đây cũng quá đẹp đi! (và không hói)

Tần Tự Cẩn không khỏi hung hăng nhìn chằm chằm đối phương vài lần, sau đó trong lòng thở dài một tiếng, haizz...

Bại dưới tay lão già nát rượu kia rồi.

Không nghĩ tới lần này mắt lão Tề nhà bà thế mà lại không mù, người trước mắt đây của thực xứng đáng với bốn chữ 'phong thái thiên nhân', càng khỏi nói trên người đối phương còn chứa vài bụng tài năng...

Tần Tự Cẩn chân tay trì độn nghe theo yêu cầu của đối phương, ngồi xuống trước bàn chẩn bệnh, Bùi Sơ bắt mạch cho bà, còn hỏi bà một vài vấn đề.

"Đúng vậy, mấy ngày gần đây không biết làm sao luôn không ăn nổi thứ gì, nhưng không ăn thì bụng đói đến phát hoảng. Song ăn được hai ba miếng thì lại lấy ngán muốn ói." Tần Tự Cẩn đè tay trước lồng ngực mình, những ngày qua trời ngột ngạt nóng bức, khẩu vị của bà càng lúc càng kém đi, miễn cưỡng bản thân ăn thứ gì đó liền nôn nao buồn ói.
Bùi Sơ gật đầu, "Phu nhân có lẽ là tì vị suy yếu, ta sẽ khai một toa thuốc ôn trung kiện tì điều dưỡng thân thể là được." (tì vị là cơ quan giữ vai trò chính trong hệ tiêu hóa theo đông y, ôn trung kiện tì là làm ấm cơ thể, điều dưỡng chức năng của tì)

Tần Tự Cẩn gật đầu, kỳ thực lúc bà mới xuống xe ngựa cũng có cảm thấy buồn nôn, sau khi tiến vào trong y quán mát mẻ mới phát hiện thân thể đỡ lên không ít, hiện giờ thực ra vẫn còn có chút khó chịu. Bùi Sơ nghe bà nói vậy liền lấy ngân châm ra, đâm mấy châm lên cổ tay và hổ khẩu của đối phương. (hổ khẩu là chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ)

Tần Tự Cẩn thấy sau khi đối phương lấy ngân châm từ trên cổ tay bà ra thì cảm giác buồn ói nôn nao trong người lập tức biến mất.

"Thần kỳ quá đi."

Bùi Sơ cúi đầu viết phương thuốc cho bà, lúc này vừa vặn Tề Vu Hồng cũng từ bên ngoài đi vô, có chút kinh ngạc phát hiện sao chưa được bao lâu Bùi Sơ lại đi chẩn trị cho phu nhân nhà ông thế...
Đợi chút, phu nhân nhà ông tới không phải để nhìn mặt người ta sao? Sao bỗng dưng biến thành chẩn bệnh hả?

"Phu nhân, thế này là sao?" Tề Vu Hồng cầm cuốn đề, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Bùi Sơ ngẩng đầu lên cũng hơi ngạc nhiên, "Hóa ra là Tề phu tử."

Tiễn hai kẻ chơi cở đi, có vẻ như lại tới một người mang cuốn đề a...

"Sao ông lề mề mãi mới tiến vào thế? Ta để Bùi đại phu bắt mạch cho ta, cậu ấy nói ta tì vị suy nhược, phải nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể cho tốt..."

Bùi Sơ gật đầu, trên tay cầm phương thuốc đã viết xong đưa cho Tần Tự Cẩn, "Toa thuốc này sáng tối uống một chén là được."

Tần Tự Cẩn đinh định nhận lấy phương thuốc, ai ngờ ngón tay bà vừa mới nâng lên thì phương thuốc bị người bên cạnh đoạt mất. Tề Vu Hồng dùng tốc độ như sét đánh cướp tờ phương thuốc này về, Tề phu tử nhìn thấy phương thuốc Bùi Sơ tự tay viết thì nhất thời mắt phát sáng như hai ngọn đèn.
Cư nhiên lấy được chữ viết của đối phương một cách dễ như ăn cháo.

Này cũng quá dễ dãi a.

Thư pháp gia có tiếng nói chung muốn lấy được của người ta một bức tranh chữ đều không dễ dàng, mà vị trước mắt này á hả... trình độ thư pháp bất phàm như thế, không hiểu sao lại làm nghề đại phu, chữ viết trên phương thuốc chả khác nào tặng không...

Tề phu tử cầm tờ phương thuốc miễn phí mình đoạt được lên nhìn, từng hàng nét chữ như mây trôi nước chảy đập vào mắt, đôi mắt Tề Vu Hồng chớp cũng không chớp một cái, kinh ngạc thoáng qua, bật thốt lên: "Đây... đây không phải thể Vấn ngôn mà?"

"Tề phu tử muốn viết theo thể Vấn ngôn sao?" Bùi Sơ không tỏ thái độ gì, bệnh nhân có yêu cầu đặc biệt nếu hắn có thể thỏa mãn được thì tất nhiên sẽ làm giúp, càng khỏi nói hai người trước mắt này lại là trưởng bối.
Bùi Sơ đề bút chấm mực, lại nhanh chóng viết một tờ phương thuốc khác.

Tề Vu Hồng lòng như lửa đốt nhìn phương thuốc hắn viết, mở miệng rồi lại ngậm vào, nhiều lần muốn nhắc đối phương viết chậm chút.

Bùi Sơ đưa tờ phương thuốc mới viết xong lần nữa tới. Tề Vu Hồng vừa định cầm, lần này thì bị phu nhân tính tình không quá tốt của mình Tần Tự Cẩn giật mất trước.

Tề Vu Hồng bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, xin đưa phương thuốc cho ta đi."

Tần Tự Cẩn cười lạnh vài tiếng, tức giận nói: "Ông cũng không phải đại phu, cũng chẳng phải dược đồng, vì sao ta lại phải đưa phương thuốc cho ông?"

Tề Vu Hồng: "..." Càng lớn tuổi, phu nhân nhà ông càng lúc càng không nói lý.

"Được rồi được rồi, cho ông cho ông, nhìn bộ dáng tha thiết chờ mong của ông đi, một lão già hơn năm mươi tuổi đầu còn không biết xấu hổ giả bộ đáng thương, chậc chậc..." Tần Tự Cẩn vẻ mặt ghét bỏ song lại đưa phương thuốc giao cho đối phương.
Tề Vu Hồng như nhặt được bảo vật cầm hai tờ phương thuốc trên tay, tỉ mỉ so sánh một hồi, trong lòng không thán phục không được. Hai tờ toa thuốc này là hai loại thể chữ khác nhau, cả hai đều viết phong nhã phiêu dật, cực kỳ khí khái, rất có giá trị sưu tầm, chỉ đáng tiếc chính là...

Đây là một tờ phương thuốc.

Còn là một phương thuốc ôn trung kiện tì.

Thư pháp đẹp như vậy, cố tình lại dùng để viết phương thuốc, lại còn là loại tặng không người ta. Thư sinh cách vách bán tranh chữ lấy tiền mà nhìn thấy thư pháp như này, phỏng chừng sẽ giận dữ và xấu hổ muốn chết.

Kỳ thực cũng không đúng, dù sao toa thuốc này vẫn phải trả tiền chữa trị phải không?

"Bùi công tử, thể Vấn ngôn này cậu luyện trong bao lâu?" Tề Vu Hồng không nhịn được muốn hỏi câu này lắm rồi. Ông cũng luôn luyện thể chữ này, không biết sao luyện đã lâu mà chẳng có tiến bộ gì. Chữ viết ra chỉ có thể nói là miễn cưỡng cho người ta nhìn, không làm mất thể diện của ông. Trong đám phu tử học sinh trong thư viện Thanh Sơn thì thuộc thứ hạng trung bình cao.
Bùi Sơ do dự một chốc, nói mình luyện nửa năm.

Tuy rằng thực tế hắn chỉ luyện mất có mấy ngày, nhưng kiến thức cơ bản của hắn thì luyện đã hơn hai mươi năm, nếu như tính toán kỹ càng lại, cộng thêm hai mươi năm ở thế giới hiện đại nữa... thì lại càng lâu hơn.

Đương nhiên có một số việc không thể nói cho người ngoài nghe.

Không ai biết rằng một người bại liệt nằm trên giường động cũng không động nổi một chút, cực kỳ kiên trì nghiên cứu những thứ ly kỳ cổ quái suốt hai mươi năm liền. E rằng cũng là do chấp niệm lúc đó, hồi còn ở Vạn Hoa cốc, vào thời điểm học cầm kỳ thư họa, giữa các sư huynh sư muội thì Bùi Sơ cũng thuộc vào dạng kỳ tài ngút trời, như thể trời sinh hắn đã có sẵn tài năng trong người rồi.

Tề Vu Hồng: "..."

Quá đả kích người ta rồi, lời này còn chẳng bằng đừng hỏi ra thì hơn.
Tề Vu Hồng không thể làm gì khác là rút ra từ trong ngực mấy tờ giấy trắng, cười hỏi Bùi Sơ: "Bùi công tử có muốn tới viết một vài đề thi không?"

Hết chương 86

Bình luận

Truyện đang đọc