TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit: hanna

Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Bùi Sơ vốn muốn trực tiếp trở về y quán, nhưng nhớ ra điều gì đó, trước cần phải tìm một vị quản gia biết chữ biết toán cho phủ đệ của mình, rồi mua thêm mười nha hoàn hạ nhân, đưa bọn họ đến phủ. Trạch viện này vẫn luôn chỉ có một mình hắn, trống trải ko có cái gì, cứ thế e là lại mời trộm đến cho mà xem. Hiện giờ mướn một quản gia tới, vừa vặn giao cho ông ta một vài chuyện để làm.

Vị quản gia kia họ Trương, biết đọc biết viết, năm nay ba mươi tư tuổi, vẫn còn trong độ tuổi thân thể tráng niên. Sau khi nghe Bùi Sơ dặn dò, liên tục gật đầu vâng dạ, sau đó đi an bài hết mọi chuyện, sắp xếp hạ nhân mới tới đi mời thợ thủ công hoặc là đi mua một ít đồ gia dụng cần thiết.

Mua nhiều người như vậy rồi, Bùi Sơ mới phát hiện chuyện nhà cửa thực quá nhiều. Rất nhiều chuyện cần phải đưa cho hắn quyết định, nhất thời không thể rời bước được. Vì thế hắn gọi Tiểu Thương lại, viết một bức thư nhỏ cho Tiết Thanh Linh, nói cho cậu ấy biết mình trưa nay không thể trở về y quán kịp, để chừa lại cho hắn một chút chút cơm tối là được.

Tất nhiên, một chút chút của Bùi Sơ... hẳn là tầm bảy tám món ăn đi.

Tiểu Thương vui vui vẻ vẻ bị cột tờ giấy rồi bay đi. Do rất nhanh sắp tới giờ cơm trưa, vào thời điểm ăn cơm nó hoàn toàn không muốn ở bên cạnh chủ nhân mình chút nào. Hiện giờ Bùi Sơ lại kêu nó đi tìm Tiết Thanh Linh, tâm trạng của nó phải gọi là cực kỳ cao hứng.

Chú ưng trắng mở rộng sải cánh bay vút lên trời, ào một cái đã bay đi thật xa. Vì nghĩ tới viễn cảnh chỉ một lát nữa thôi là có thịt ăn, nó còn cực kỳ hưng phấn mà nghiêng qua đảo lại trên không trung vô số vòng, một chốc bay ngang rồi chốc lại bay nghiêng, suýt chút nữa còn đụng phải một con ngỗng thiên nga. Con ngỗng thiên nga này bay một mình, không biết sao lại lạc khỏi bầy đàn của nó, cô đơn bay giữa trời. Vốn đang yên ổn bay ngang qua thì bị Tiểu Thương hứng lên làm chuyện ruồi bu* mổ trên cánh nó mấy phát, khiến con ngỗng đó sợ đến vội trốn tứ tán khắp nơi. (*bản gốc là chó thay mèo bắt chuột: ý chỉ làm chuyện không đâu, lo chuyện bao đồng)

Sau khi lượn chơi một hồi, Tiểu Thương cuối cùng cũng bay đến nhà bếp ở hậu viện Hồi Xuân đường, sau đó vọt vào trong bếp, hạ xánh xuống dưới chân Tiết Thanh Linh, xoay quanh đối phương vài vòng. Tiết Thanh Linh nghe thấy động tĩnh của Tiểu Thương, cúi đầu nhìn cái vẻ mặt đang chờ ăn thịt của Tiểu Thương, nở nụ cười sờ đầu nó, tiếp đó cởi phong thư Bùi Sơ viết đang buộc ở trên chân nó, rồi chuẩn bị cho Tiểu Thương một khối thịt ba chỉ rất lớn.

Tiểu Thương hết sức hài lòng, ở trong sân thưởng thức bữa trưa.

Tiết Thanh Linh mở tờ giấy ra, nhìn thấy Bùi Sơ nói hắn có lẽ phải muộn một chút mới trở lại được, xoay người thấy hôm nay bản thân chuẩn bị tám món ăn, hầu hết các món gần như đã nấu nướng xong xuôi, nếu lát nữa không ai ăn chẳng phải là nguội hết hay sao?

Vì thế Tiết gia tiểu công tử liền bảo người ta chuẩn bị hộp đựng thức ăn, đóng gói hết từng món từng món đã làm xong lại, mang theo mười sáu món ăn mà người Tiết gia đưa tới, cùng mang lên xe ngựa, đưa đến hẻm Vĩnh Định kia.

Tiết Thanh Linh quyết định sẽ cho đối phương một niềm vui bất ngờ.

Đến trước hẻm Vĩnh Định, tâm trạng Tiết Thanh Linh rất kích động, vẫn luôn vén rèm xe lên để nhìn ra phía ngoài. Cho đến khi xe ngừng lại trước cổng lớn, cậu ngẩng đầu lên nhìn, tấm bảng tên Trương gia đã bị tháo xuống, hiện giờ trước cái cổng lớn này vẫn trống không, chưa có treo bảng tên của Bùi gia lên.

Căn nhà lớn như vậy mà không có khóa, thi thoảng còn có vài người thợ thủ công cõng thùng gỗ tiến vào trong trạch viện. Tiết Thanh Linh xuống xe ngựa, bảo phu xe chờ trước cửa, còn mình thì cùng với người thợ mới tới kia tiến vào trong phủ. phihan.wordpress

Sau khi bước vào bên trong, vòng qua bình phong chắn cổng, men theo hành lang cầu gỗ bên cạnh bước vào đến nơi phân biệt phòng viện, Tiết Thanh Linh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục đi theo hướng phòng chính bên kia. Chẳng bao lâu sau, Tiết Thanh Linh liền gặp được thân bạch y trắng như tuyết quen thuộc ở ngay tại phía trước chính phòng.

Đối phương lúc này vẫn còn đang đưa lưng về phía cậu, trong tay cầm một thanh đao nhỏ tinh xảo, bên cạnh chất một đống lớn vụn gỗ và mùn cưa, mà thứ hắn cầm trên tay đang định điêu khắc là một cái ghế gỗ chạm trổ hoa văn xinh đẹp. Ghế gỗ dưới tay hắn đã bắt đầu thành hình, rồi hắn lại chạm khắc lên những hoa văn phức tạp trên chỗ dựa, bên cạnh còn có một dãy đèn lồng nhỏ mới vừa dán giấy hồ. Có lẽ những ngọn đèn nhỏ này lát nữa sẽ treo dưới mái hiên mỗi chỗ một cái.

Tiết Thanh Linh nhìn thấy bóng lưng đối phương liền hô hấp thật nhẹ, rón rén bước tới, chầm chậm tiến về phía hắn. Lúc này nom thấy đối phương đang chăm chú nghiêm túc làm mộc, cậu cũng không quấy rầy đối phương mà đứng ở bên cạnh, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Khuôn mặt nghiêng của hắn như tranh vẽ, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú nhìn đồ vật trong tay, đặc biệt thể hiện được sự tập trung cùng sự tỉ mỉ. Tiết Thanh Linh ở bên cạnh nhìn hồi lâu càng không muốn lên tiếng quấy rầy hắn.

Vừa nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn, trong nháy mắt cậu hoàn toàn quên hết sự việc trên đời, ngay cả cơm hộp đặt ở trong xe ngựa đang đậu trước cổng trạch viện kia cũng tạm thời bị hất sang bên cạnh.

"Em còn muốn nhìn thêm bao lâu nữa?"

Người kia tuy rằng không quay đầu lại nhưng câu nói này của đối phương khẳng định là đang nói với mình, Tiết Thanh Linh đang nhìn lén ở bên cạnh nghe thấy được liền hai má phát sốt, lắp bắp nói: "Em.. em chỉ là không muốn quấy nhiễu đến chàng."

Bùi Sơ lúc này cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thả đồ vật trong tay xuống, xoay người lại đối diện với Tiết Thanh Linh nhìn lén người ta mà bị túm tại trận.

"Sao chàng biết là em đến?"

"Bởi vì ánh mắt em nhìn ta không giống như khi những kẻ khác nhìn." Bùi Sơ kỳ thực đã sớm biết cậu tới. Hắn cố ý không quay đầu lại chính là muốn xem lúc nào đối phương mới mở miệng cất tiếng nói. Kết quả Tiết Thanh Linh cứ đứng ở bên cạnh hắn như vậy, giống như là bị điểm huyệt, nhìn hắn chăm chú không nhúc nhích, đôi mắt cũng không thèm chớp luôn.

Tuy rằng được người mình thích nhìn như vậy, cảm giác thực sự rất mỹ mãn, chỉ là...

Bụng hắn đã bắt đầu có chút kháng nghị.

Không, không phải chỉ đói một chút thôi đâu, mà là cực kỳ cực kỳ đói.

Lúc làm việc vẫn không có cảm giác thấy được gì, hiện giờ thoát khỏi trạng thái tập trung vô cực, cảm giác đói bụng kia như muốn mài nát thành ruột hắn, đặc biệt ý thức được người đứng bên cạnh là Tiết Thanh Linh, hắn càng cảm thấy thêm đói bụng.

Hiện giờ Tiểu Bùi đại phu có chút ghen tị với tên Tiểu Thương kia, phỏng chừng cái con mặt mẹt đó đã sớm ăn uống no say, đã không biết liệng đến nơi nào 'đuổi rắn bắt chim' rồi.

Bởi vì ánh mắt em nhìn ta không giống như khi những kẻ khác nhìn?

Nghe thấy hắn thốt ra câu này xong, hai má Tiết Thanh Linh đỏ chót, chẳng lẽ ánh mắt cậu rất kỳ quái sao?

Bùi Sơ nhìn cậu xấu hổ đến mức hai má muốn rỏ máu, cười cười đến bên cạnh cậu, vươn tay định véo hai má của cậu chút, song hắn nghĩ bữa giờ toàn nhéo má trái của đối phương, hôm nay liền đổi sang nhéo má phải đi, cho thêm cân xứng, "Em đừng đỏ mặt nhanh như thế, ta thấy em lúc này chắc muốn đào cái hố rồi nhảy vào đúng không?"

Cho đến thời điểm hiện tại, Tiết Thanh Linh đã có sức đề kháng không nhỏ đối với hắn, nỗ lực điều chỉnh lại thần sắc, đáp một câu: "Không, mặt em đâu có đỏ. Chỉ là tại trời nóng thôi, ai da, thời tiết càng lúc càng nóng, chắc sắp vào hạ rồi đấy, mà hình như hôm nay em mặc hơi nhiều quần áo so với bình thường ấy mà..."

"Thôi được rồi, tạm thời tha cho em lần này. Tới nói cho ta nghe vì sao em lại biết ta ở đây?" Bùi Sơ vừa nói vừa nghĩ đến chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm nay. Liên tưởng một chút, phỏng chừng đối phương đã sớm biết hắn mua lại căn trạch viện này rồi.

Cũng đúng thôi, dù sao Tiết phủ cũng ở ngay gần khu này.

Mặc dù biết đạo lý đó thế nhưng trong lòng Bùi Sơ khó tránh khỏi thở dài thườn thượt một câu: Mấy người trong thành Lâm An này miệng cũng hơi rộng, hóng cũng hơi nhiều đấy nhỉ.

"Em em em... em nghe nương em kể."

Lúc này Bùi Sơ lại bị dọa cho hết hồn, "Nương em? Nương, nương, nương em cũng biết?"

Bùi Sơ miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tình, cố đè nén lại cảm giác căng thẳng khó giải thích đang dâng lên từ đáy lòng, mà thứ cảm giác căng thẳng này hắn không phải muốn khắc chế là được.

Thân nương của Tiết Thanh Linh, cũng chính là nhạc mẫu tương lai của hắn đó.

"Dạ vâng." Tiết Thanh Linh tựa hồ như cảm nhận được trong ngữ điệu của hắn lộ ra một chút xíu xiu lo lắng. Bùi đại phu bình thường không lộ ra bất kỳ kẽ hở nào cư nhiên cũng có một mặt như vậy, khiến Tiết gia tiểu công tử thấy vui sướng từng bừng một trận vì cuối cùng cũng hòa nhau. Ánh mắt cậu mang theo chút trêu chọc, ngữ khí vui vẻ nhảy nhót kể: "Nương em nghe người ta nói, xung quanh đây đều đang đồn có một vị họ Bùi từ nơi khác chuyển đến coi tiền như rác mua lại tòa nhà của Trương gia á!"

"Đều đang đồn hả? Làm người ta chấn kinh đến mức vậy sao? Kỳ thực ta xem kỹ tòa nhà này rồi, giá Trương gia bán còn thấp hơn bình thường đấy, tuyệt đối không phải mua bán lỗ đâu." Tòa nhà của Trương gia vì không có ai dọn dẹp, nom có vẻ xuống cấp và tàn tạ một chút, nhưng nền móng vẫn còn. Trải qua thay đổi mấy đời chủ nhân và dần được hoàn thiện từng chút từng chút một mới tạo được dáng vẻ bây giờ, rất nhiều thứ dù rất cũ kỹ nhưng dùng tiền cũng không mua được đâu. Nếu chuyển sang một địa điểm khác xây một tòa nhà mới, muốn có cảnh đẹp ý thơ như vậy không biết phải tốn bao nhiêu tiền đấy.

"Quả đúng là không lỗ vốn, Tiểu Bùi Đại phu đúng là có mắt nhìn ra châu ngọc nha." Tiết Thanh Linh nháy mắt một cái. Kỳ thực một đoạn đường đi vào cậu liếc mắt nhìn cũng cảm thấy kiến trúc bên trong trạch viện này không tệ, chỉ cần tốn một chút tiền sửa chữa là có thể biến thành một trạch viện lâm viên tinh xảo phong nhã cực kỳ, vô cùng thích hợp với khí chất của Bùi đại phu. phihan.wordpress

Cậu cũng rất thích nó.

Bùi Sơ vừa nghe cậu nói vậy thực cao hứng hết sức, trong đôi mắt hoa đào ngậm đầy ý cười ôn nhu, "Hiện giờ vừa hay người cũng đã đến rồi, có muốn ta dẫn em đi xem chung quanh này kia không? Thuận tiện thương lượng với em một chút, à, đây là mặt bằng cải tạo tòa nhà, em xem thử có chỗ nào chưa hài lòng không? Bên này có một cái nhà bếp nhỏ, em muốn xây như thế nào, tương tự cái trong y quán sao? Còn có đình nhỏ bên hồ, có muốn làm thành hai tầng không?"

Tiết Thanh Linh nghe hắn hỏi cậu như vậy, tuy rằng mơ hồ có chút không được tự nhiên, tựa hồ như biểu lộ ra cậu có ý định bất minh. Song nếu đối phương đã hỏi như vậy, cậu đương nhiên sẽ không khách khí chút nào nói ra ý nghĩ của mình, "Nhà bếp? Nhà bếp trong y quán em cũng rất thích, nhưng mà còn phải đợi em đi xem thử chỗ đó mới được..."

"Chỗ này là phòng trà sao? Vậy trông hai cây mai trước cửa đi, đến cuối năm tháng chạp có thể ngồi chỗ này pha trà dọn tuyết ngắm hồng mai..."

...

Bùi sơ mỉm cười nghe cậu nói liên miên tù tì đưa ra một đống ý kiến, đồng thời vào lúc đó hắn đột nhiên ý thức được bản thân hình như thực sự rất muốn có một gia đình.

"À... cái ao này nước cũng không tệ, thích hợp nuôi cá. Đến lúc đó vùi một ít hạt giống hoa sen xuống, lại nuôi thêm một đàn cá đi. Tốt nhất là nuôi một đàn cá chép Hồng Sơn Cẩm, loại cá này vẻ ngoài giống như cá chép đỏ, là loại cá bản địa của thành bọn em, đặc biệt dễ nhìn. Nhất là đến mùa đông bên rìa ao trải đầy tuyết trắng, lại có thể dưới làn nước xanh ngắt trong ao ngắm đàn cá Hồng Sơn Cẩm lớn nhỏ đỏ đỏ rực rỡ bơi lội tung tăng trong nước a."

Bùi Sơ nghe vậy gật đầu, nhìn người bên cạnh chậm rãi nói: "Nuôi cá vừa giải trí lại khá nhàn nhã."

"Ừm, nương em cũng thích nuôi cá lắm."

"Vậy em cũng thích nuôi cá nhỉ?"

"Vậy cũng không đúng cho lắm... Em rất thích ăn cá, còn cá chép Hồng Sơn Cẩm mà em nói tới là một loại cá em cực kỳ thích ăn, vừa ít mùi tanh mà chất thịt lại tươi ngon. Ngày chàng mới tới đây em còn lén lút đến ao của của nương mò trộm vài con ..."

Nói đến đây, Tiết Thanh Linh đột nhiên ngậm miệng lại. Hình như cậu không cẩn thận lỡ lời mất tiêu rồi...

Hết chương 71

Bình luận

Truyện đang đọc