TA Ở CỔ ĐẠI MỞ Y QUÁN

Edit + Beta: hanna

Chương 7: Tiết Thanh Linh

Bùi Sơ ngồi ở trên ghế đợi không lâu, người mắc quái bệnh đầu tiên mà Lâm Tần Phong tìm người gọi đến đã tới rồi.

Nghe đồn là một đại tỷ tính khí nóng nảy, là nữ nhi của một người gϊếŧ heo ở Phú Dương, cũng làm nghề đồ tể, một nữ đồ tể gϊếŧ heo. Sau khi nữ nhân này tới, nguyên không ít người vốn còn muốn lưu lại nơi này xem cuộc vui liền dồn dập né chạy.

Viên Kiều Kiều ngồi xuống đối diện vị tuấn mỹ bạch y đại phu.

Viên Kiều Kiều mặc dù là nữ đồ tể nhưng vóc người của nàng không hề mập mạp, thậm chí có chút mảnh mai. Chỉ nhìn vóc người bóng lưng mà nói thì phi thường xinh đẹp. Có điều trên nửa khuôn mặt nàng đều là vết sẹo nhằng nhịt khắp nơi.

Thời Viên Kiều Kiều còn thiếu niên, trong nhà xảy ra hỏa hoạn lớn, khiến nửa khuôn mặt nàng bỏng nặng. Bởi vì thế, nửa bên mặt bị đốt thành thịt vụn. Mà lúc đó không dưỡng tốt, gặp phải lang băm lại còn nhiều lần đụng vào, để lại những vết sẹo loang lổ từng đạo từng đạo. Sẹo trên mặt nàng biến thành mớ hỗn độn đan xen, phi thường doạ người.

Trông không khác gì ác quỷ.

Tiểu hài tử chơi ven đường thấy nàng liền sợ chừng mấy ngày ngủ không yên.

Viên Kiều Kiều trước mặt đại phu lộ ra nửa khuôn mặt doạ người của mình, nàng kinh ngạc phát hiện, tuấn mỹ đại phu thoạt nhìn văn nhược vậy cư nhiên không có bị doạ thành chim cút. Không phải nói người đọc sách lá gan là nhỏ nhất sao

"Ngươi không sợ ta?" Viên Kiều Kiều mặc dù là nữ tử nhưng nàng cũng là cái đồ tể, một thân huyết sát khí. Hơn nữa vết sẹo trên mặt hỗn loạn quả thực trông như ác quỷ tái thế.

Đã từng có hái hoa tặc chui vào phòng nàng cuối cùng lại bị dọa sợ đến tiểu ra quần ngay tại chỗ.

Bùi Sơ rất bình tĩnh nhìn nàng một cái, "Không có gì đáng sợ."

Viên Kiều Kiều là đồ tể gϊếŧ heo. Một thân gϊếŧ heo có bao nhiêu sát khí? Mà sát sinh nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là gϊếŧ heo thôi.

Bùi Sơ làm thầy thuốc, cứu người cùng gϊếŧ người đều chỉ là một ý nghĩ. Tiểu Bùi đại phu xuất cốc sáu năm, đạo tặc hung phạm chết dưới tay hắn chẳng hề ít đâu.

"Nói về bệnh trạng của ngươi chút đi."

"Trên mặt ta những chỗ bị bỏng qua thường thường có cảm giác thiêu đốt đau đớn nóng rực. Tìm vài đại phu rồi mà tất cả đều không trị nỗi đau như bị lửa nóng thiêu cháy này."

Bùi Sơ đã kiểm tra vết sẹo trên mặt nữ đồ tể. Vết seo đối phương vết sẹo năm này qua năm khác từ lâu đã liền hoàn toàn, không nhìn điểm nào dị thường.

"Tiểu Bùi đại phu, ngươi có thể trị được không?"

Bùi Sơ gật gật đầu, "Có thể."

Viên Kiều Kiều khiếp sợ mở to hai mắt, qua nhiều năm như vậy, nàng cầu y hỏi chẩn, chưa có đại phu nào nói có thể trị hết bệnh trên mặt nàng.

Bùi Sơ đã kiểm tra thân thể của nàng cùng vết sẹo trên mặt nàng, không có bất kỳ tình huống khác thường. Điều này chứng tỏ vết bỏng trên mặt đối phương hẳn là bệnh tâm lý của nàng. Thuở thiếu thời, cảm giác đau đớn khi bị lửa đốt vẫn luôn quanh quẩn tại trong trí nhớ của nàng, làm cho nàng canh cánh trong lòng, cho nên vĩnh viễn không thể quên đi nỗi đau thiêu cháy da thịt kia.

Bùi Sơ trong lòng biết người này có khả năng chỉ là cần một liều thuốc tâm lý an ủi cho cơn đau biến mất.

"Bùi đại phu, ngươi muốn chữa thế nào?"

"Vị cô nương này, ngươi sợ đau sao?"

"Không sợ."

Vậy thì tốt.

Bùi Sơ nghĩ tới một biện pháp. Hắn điều chế ra một loại thảo dược có chút tác dụng ăn mòn rồi đem loại thuốc này lần lượt bao lên vết sẹo trên mặt Viên Kiều Kiều. Thời điểm thảo dược đắp lên chẳng khác nào nỗi đau cắt da cắt thịt.

Bùi Sơ thầm nghĩ: Đây so với bỏng càng đau thêm một tầng.

Đủ để bao trùm bóng tối quá khứ.

Viên Kiều Kiều đau đến nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng để không phát ra tiếng, móng tay cũng đâm lòng bàn tay thành năm vệt. Mà đại phu bạch y tuấn mỹ trước mặt nàng vẫn là một bộ ôn văn nhĩ nhã không sợ sóng to gió lớn. Nàng đột nhiên cảm thấy đối phương so với mình càng thêm đáng sợ.

"Ngươi có cảm giác cơn đau trên mặt dần biến mất không?" Bùi Sơ đánh giá một chút, thuốc tê trong dược hẳn nên bắt đầu phát huy tác dụng.

Viên Kiều Kiều đáp một tiếng, nơi hai mắt nàng đã đau đến phát khóc, đôi môi cũng bị cắn ra vết máu, đồng thời nàng cũng có thể rõ ràng cảm giác được đau đớn trên mặt từ từ biến mất. Cho đến khi đau nhức trên mặt dần dần giảm bớt rồi biến mất nàng mới phát hiện thân thể mình bình tĩnh thoải mái thế nào sau khi thống khổ biến mất.

"Đau rát trên mặt cô sẽ không còn nữa, đã chữa khỏi rồi." Bùi Sơ dùng dao nhỏ giúp đối phương gạt đi thảo dược trên mặt, nhân tiện giúp vị cô nương này sửa lại vết sẹo trên mặt một chút. Vết tích trước kia nhằng nhịt kháp nơi trông quá khó coi, bây giờ thảo dược ăn mòn làm tiêu tán mất phần lớn vết sẹo. Bùi Sơ giúp nàng ta sén đi những vết sẹo cũ, sau này khi mọc ra da thịt mới sẽ biến thành một khối da hoàn chỉnh.

Mặc dù da thịt mới mọc ra so với nửa bên mặt còn lại khác biệt không nhỏ nhưng mà tuyệt đối không khủng bố như trước đây.

Bùi Sơ đem băng gạc bao lấy khuôn mặt đối phương nói: "Vết sẹo trên mặt ngươi sẽ lại mọc mới, sẽ không loang lổ như trước đây nữa mà là một mảng sẹo bằng phẳng. Mấy ngày này đừng có chạm nước cũng không tùy tiện chạm lên mặt. Đúng rồi, ta viết cho ngươi một phương thuốc, ngươi dựa theo biện pháp trê toa thuốc này tự làm thuốc mỡ. Chờ thương thế của ngươi liền lại hết rồi, dùng thuốc mỡ đắp mặt ba ngày một lần. Mấy năm sau vết sẹo trên mặt sẽ từ từ tiêu giảm, tuy rằng không thể khôi phục thành bộ dáng nửa bên mặt kia nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều."

"Có thật không, Tiểu Bùi đại phu?" Viên Kiều Kiều chạm vào nửa bên mặt vẫn còn hoàn hảo của mình kia không dám tin tưởng. Trên thế giới này có nữ nhân nào không yêu cái đẹp đâu? Vết bỏng trên mặt là nỗi đau mà cả đời nàng đều canh cánh trong lòng lại không thể quên. "Không cần khôi phục tám phần, chỉ cần có thể khôi phục năm phần là tốt rồi." Viên Kiều Kiều mang theo vết tích khủng bố đã mười năm, đối với nàng mà nói dù cho chỉ là làm vết sẹo như đao kiếm chém loạn trên mặt trở nên xẹp bớt đã đủ làm nàng mừng rỡ, càng khỏi nói tới làm sẹo biến mất.

Bùi Sơ tiễn người thứ nhất bị "quái bệnh" đi xong liền liên tục trị năm bệnh nhân khó chữa mà tìm tới Lâm Tần Phong cho hắn. Mà lần nay, y thuật của hắn triệt để vang danh ở Phú Dương.

Tất cả mọi người đều tin hắn có y thuật cao siêu, thậm chí còn có y quán bỏ ra số tiền lớn mời hắn về. Chỉ là Bùi Sơ nói mình ít ngày nữa liền rời khỏi Phú Dương, hắn là cái giang hồ du y sẽ không dừng lại ở một chỗ.

Lâm Tần Phong biết được đối phương cư nhiên một hơi trị sáu căn quái bệnh, thiếu chút đem mình tức giận đến tái măt. Đối phương tuổi trẻ như vậy mà có y thuật cao minh làm hắn đố kị đến mức không thể ngủ nổi.

Bất quá, may là Lâm Tần Phong biết được người này là giang hồ du y, rất nhanh sẽ rời thành Phú Dương, hắn ngược lại còn gấp gáp tìm phiền toái cho đối phương.

Chỉ cần đừng ở địa phương của hắn hoành hành quá lâu, Lâm Tần Phong có thể nhẫn được. Hắn không cần thiết phải xông lên, đánh nhau vỡ đầu với tiểu tử đó.

Lâm Tần Phong cẩn cẩn trọng trọng kinh doanh mấy năm ở Phú Dương, ngày ngày đều trôi qua cực kỳ thảnh thơi, không thể làm thanh danh "đệ nhất đại phu Phú Dương thành" bị phủ bụi.

Chờ sau khi họ Bùi đi mất, đại phu giỏi nhất Phú Dương vẫn là hắn, những người khác sẽ trở lại quỳ khóc van cầu hắn chữa bệnh.

Lâm Tần Phong đấm ngực, bình ổn lại đố kị bắt đầu muốn trào lên trong lòng, hy vọng u ám trong đầu vang lên: Tốt nhất tên họ Bùi sau này sẽ đụng phải mấy cái sư đệ thiên phú cực cao kia.

Trong nhóm người đã từng là tiểu sư đệ của hắn có một người tên Tô Viễn, cũng kiểu mắt cao hơn đầu, tự cho mình siêu phàm nhưng lại có thiên phú học y rất cao, làm Lâm Tần Phong đố kị muốn chết.

Cũng không biết Tô Viễn cùng họ Bùi đụng mặt y thuật ai cao ai thấp đây?

Cửa Phú Dương thành.

Lúc này một đoàn xe ngựa từ cửa thành đi vào, chiếc xe ngựa đi đầu kia thân xe hoa lệ cực kỳ, ngay cả màn xe cũng là lăng la tinh xảo hoa mỹ, từ nóc xe tua rua màu xanh buông xuống. Sau khi vào thành, người đánh xe nhẹ nhàng đánh một cái lên bụng ngựa, tuấn mã liền hướng về bên đó chạy băng băng.

Mười chiếc xe ngựa tạo thành đoàn đi tới một biệt viện trong Phú Dương thành.

Một công tử ca xinh đẹp nho nhã vô song vén rèm lên từ trên xe ngựa đi xuống. Người kia một thân mặc lăng la xiêm y, dùng màu trắng làm chủ đạo, chỉ có vạt áo cùng thắt lưng là màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa sen thanh nhã tinh xảo. Những chiếc lá sen xanh mướt như ngọc lục bảo ôm lấy một thân hoa sen màu hồng nhạt, thêm những gợn sóng bạc được vẽ dưới hoa văn bông sen. Một cơn gió cuốn qua thổi bay mái tóc dài màu mực, một ít sợi tóc nhẹ bay qua ống tay áo hoa sen, đẹp đến khó mà tưởng tượng nổi.

Mi tâm cậu có một nốt chu sa màu đỏ, làm cậu vốn dĩ đã có khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ càng thêm trác tuyệt bức người, phảng phất như là một bông sen tuyệt mỹ trong nước được vẽ ra từ tay của một họa sĩ tuyệt luân có tay nghề tinh diệu nhất.

Lúc này một gã sai vặt trẻ tuổi cũng từ trong xe ngựa đuổi tới, Tiểu Giao cầm áo choàng màu xanh trong tay tự phủ lên cho công tử gia, "Linh nhi công tử, bên ngoài gió lớn."

Tiết Thanh Linh gật đầu sau đó chỉ dẫn người phía sau đem dược liệu trên xe ngựa mang xuống, "Mấy dược liệu này đều phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lẫn lộn cùng nhau."

Tiết Thanh Linh là song nhi tiểu công tử của Tể An đường ở Lâm An thành. Tiết gia tại Lâm An đời đời làm nghề y, một cái y quán truyền thừa hơn trăm năm. Chỉ có điều bây giờ phụ huynh Tiết Thanh Linh tạ thế, chỉ còn dư lại cậu, mẫu thân cùng với một tỷ tỷ đã xuất giá từ lâu.

Y quán Nhà bọn họ khi còn trong tay tổ tông đã từng phong quang vô hạn nhưng truyền tới bậc cha chú Tiết Thanh Linh cũng không còn lớn bằng lúc trước. Hơn nữa hồi Tiết Thanh Linh còn nhỏ, một trận lửa thiêu y quán, cháy rất nhiều sách y dược cổ quý hiếm Tiết gia lưu giữ, mà y thuật Tiết gia cũng bắt đầu đoạn truyền.

Phụ thân của Tiết Thanh Linh là Tiết Ngộ, tuổi nhỏ rong chơi, yêu thích khoái lạc, chuộng mỹ vị kỳ trân, chưa bao giờ chuyên cần y thuật. Ông nội Tiết Thanh Linh chết không lâu cha mới hối hận khổ học, một lòng muốn khôi phục vinh quang y quán của Tiết gia. Một trận đại hỏa không biết từ đâu ra làm y thuật Tiết gia không còn sót lại chút gì, Tiết Ngộ âu sầu mà chết. Trước khi chết còn căn dặn con cái nhất định phải bảo vệ tốt y quán tổ tông lưu lại.

Ca ca Tiết Thanh An là một kỳ tài học y, từ nhỏ khổ học y thuật, tâm niệm muốn đem y quán gia đình khôi phục lại. Song vào năm mười bảy tuổi một mình lên núi hái thuốc, bất ngờ gặp phải cuồng phong vũ bão, trượt chân ngã xuống vách núi mà chết.

Mẫu thân Tiết Thanh Linh là Liễu thị vì trưởng tử không còn vốn định đem y quán Tiết gia đóng cửa. Đứa con út Tiết Thanh Linh lại cứng đầu kế thừa nguyện vọng của cha và anh, tìm mọi cách chống đỡ y quán trong nhà.

Được cha hyunh ảnh hưởng, Tiết Thanh Linh khi còn bé liền yêu thích y thuật, thích chữa bệnh cho người khác. Lúc ca ca chữa cho người ta, cậu vui vẻ đứng ở một bên xem. Song không biết làm sao ca ca ruột Tiết Thanh An học y thiên phú trác tuyệt, kế thừa thiên phú tổ tông.Tiết gia, mà Tiết Thanh Linh thì lại kế thừa thiên phú của cha đẻ.

— cũng chính là trời sinh không có thiên phú học y.

Chương 8: Bùi đại phu

Tiết gia đời đời hành y tuy rằng y quán sa sút, thế nhưng tổ tông còn để lại vườn thuốc không nhỏ. May Liễu thị kinh doanh rất tốt, vườn thuốc một năm trồng ra không ít các loại dược liệu tốt.

Tiết Thanh Linh lần này từ Lâm An đến Phú Dương, một là đến bán dược liệu nhân tiện thu mua một ít dược liệu cần thiết cho y quán; hai là vì giải sầu.

"Phú Dương bắc thành hoa đào nở rồi đi?"

"Đếm kỹ ngày thì chắc là nở rồi ạ. Công tử, chúng ta xem hoa đào nở rồi mới trở về phải không?"

Tiết Thanh Linh nói: "Đương nhiên."

"Công tử, ta mới vừa ở bên ngoài nghe người ta nói về chuyện Lâm đại phu Tứ Hòa Đường."

"Chuyện hắn ta không nghe." Tiết Thanh Linh căm ghét nhất chính là loại người thích tỏ vẻ như Lâm Tần Phong của Tứ Hòa Đường. Ỷ vào cái danh đồ đệ danh y bày ra cái gì một ngày chỉ trị năm người, làm cho đám đại phu chuyên bợ đít bên cạnh kia cũng răm rắp học theo.

Tiết gia y quán có một Tôn đại phu cũng đặt ra quy củ một ngày chỉ trị mười người, làm Tiết Thanh Linh giận điên lên. Tôn đại phu này là cậu bỏ ra nhiều tiền thuê đến y quán ngồi chẩn bệnh, kết quả người này y thuật không tốt lắm, tính khí lại còn lớn, cực thích sĩ diện đặt quy củ.

Tiết Thanh Linh trong cơn tức giận liền đuổi người đi.

"Nhìn không nổi mấy người này." Tiết Thanh Linh chỉ hận mình y thuật vô năng, không thể một mình chống đỡ y quán, "Tiểu Giao, ngươi đi lấy y thư hôm qua chưa xem xong đem tới cho ta."

Tiểu Giao đi tới mở hòm sách của công tử lật qua lật lại, hỏi: "Công tử, cuốn nào người chưa xem xong nha? Ta nhớ những sách này công tử đều đã đọc qua một lần." Thậm chí nhiều lần.

Tiết Thanh Linh: "..."

"Ngươi tùy tiện mang một quyển lại đây đi." Tiết Thanh Linh nghĩ thầm. Có câu đọc sách trăm lần sẽ hiểu, cậu xem một lần không hiểu, nhìn nhiều thêm mấy lần sẽ có thể hiểu thôi. "Tiểu Giao, ngươi không biết sách thuốc chính là phải đọc rất nhiều lần mới được. Công tử ngươi mỗi lần xem sách thuốc đều có thêm hiểu biết mới."

Mặc dù có hiểu thêm nhưng cậu chưa có hiểu hoàn toàn những cái cũ, kiến thức liền hỗn loạn.

Học y chữa bệnh...Thật là khó nha!

Tiết Thanh Linh cầm sách thuốc trong tay, không nhịn được lầm bầm nho nhỏ: "Tại sao sách dược không thể viết đơn giản một chút giống như Ký Lục Kỳ Trân Dị Vị trong phòng phụ thân, chỉ cần tùy tùy tiện tiện tưởng tượng ra một chút liền có thể làm ra sơn hào hải vị tốt nhất..."

"Hay là, Tiểu Giao, ngươi tới nói cho ta biết chút cái Lâm đại phu Phú Dương thành kia lại làm cái chuyện yêu thiêu thân gì rồi? Hay lại lập cái quy củ hành y gì?"

"Khà khà, công tử, ta bảo đảm chuyện ta kể sau đây ngươi thích nghe nha."

"Miễn, chuyện liên quan tới Tứ Hòa Đường tất cả ta đều không thích nghe."

"Công tử, ngươi bảo đảm sẽ hối hận lời mình đã nói ra!" Tiểu Giao cười rót cho Tiết Thanh Linh chén trà, dưới ánh mắt tò mò của Tiết Thanh Linh tiếp tục nói: "Phú Dương thành mấy ngày trước bỗng dưng xuất hiện một cái Đại thần y. Người cầu chữa bệnh bị ép quỳ xuống cầu xin trước Lâm đại phu Tứ Hòa Đường mới trị cho người ta, lại được người đó chữa tại chỗ. Hắn còn nói, làm thầy thuốc trị bệnh cứu người là lẽ đương nhiên. Thần kỳ nhất chính là đối phương cư nhiên sử dụng cây sáo cứu người. Mấy ngày nay, Bùi đại phu ở lại Phú Dương thành liền trị cho vài chứng bệnh khó chữa, liền ngay cả Viên đại tỷ cũng được hắn chữa khỏi rồi!"

Tiết Thanh Linh nghe đến nhập thần, tâm trạng ước ao: Ta nếu như cũng có y thuật bực này thì tốt rồi.

"Kia Bùi đại phu quy củ gì không? Một ngày chữa cho bao nhiêu người?"

"Công tử, Bùi đại phu không quy củ gì . Nghe nói người nào tới hướng hắn xin chữa hắn đều trị cho người ta, bất kể giàu nghèo hắn đều đối xử bình đẳng..."

Tiết Thanh Linh nói: "Trên đời vẫn còn đại phu làm người kính nể này, làm ta thật muốn gặp gỡ hắn. Tiểu Giao, ngươi ngày mai đi hỏi thăm thêm chút tin tức của Bùi đại phu."

Lúc này trong đầu Tiết Thanh Linh liền tưởng tượng ra đại phu họ Bùi lợi hại như vậy, nhất định là một lão đại phu hơn bảy mươi tuổi, thập phần có uy vọng và kinh nghiệm. nói không chừng đối phương còn có chòm râu dài trắng như tuyết. "Bùi Lão đại phu" được bảo dưỡng thích hợp, khí sắc hồng hào, tóc trắng xoa nhưng khuôn mặt vẫn còn trẻ trung a...

Nếu như có thể gặp lão một lần, có thể bái ông ta làm thầy, cầu chỉ điểm một chút y thuật là tốt lắm rồi.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 trị liệu điểm: 46 】

【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Bốn mươi sáu canh giờ 】

Bùi Sơ phát hiện "Thần y" hệ thống này cũng thật là một cái hệ thống thanh thuần không hề làm ra vẻ chiến sĩ thi đua gì. Trải qua qua mấy ngày thí nghiệm, Bùi Sơ phát hiện, cái thần y hệ thống hỏng hóc này bất kể là chữa trị tật bệnh gì đều chỉ cho một điểm. Nói cách khác, dù thiên tân vạn khổ chữa trị một cái bệnh tuyệt thế hiếm thấy hay trị phong hàn cảm mạo bình thường đều chỉ đáng giá một điểm trị liệu.

Bất kỳ bệnh tật nào đều cần được đối xử bình đẳng!

Bùi Sơ sâu sắc cảm thấy quan niệm của hệ thống này có vấn đề. Đây là làm thần y sao? Hay là cái thứ bảo vật đại hạ giá nào đi? (Nguyên gốc là tẩu lượng, có nghĩa là bán đồ số lượng nhiều với lợi nhuận thấp. Ở VN mình thấy có từ đại hạ giá là phù hợp nhất.)

Tuy rằng trong lòng phun tào nhưng bệnh nên trị vẫn phải là trị, nên kiếm trị liệu điểm cũng vẫn phải kiếm.

Một buổi sáng sớm, Bùi Sơ loanh quanh ở bốn, năm nhà bán đồ ăn sáng cửa hàng loanh quanh về liền bị một tiểu nam hài bảy, tám tuổi mời về xem bệnh cho mẫu thân nhóc. Mà tiểu nam hài cũng rất đáng thương, chỉ có hai người cô nhi quả phụ.

Mẫu thân hắn bị bệnh liệt giường, Bùi Sơ chẩn một chút phát hiện vị mẫu thân này chẳng qua là nhiễm phong hàn ho khan thôi, chủ yếu là do bỏ qua quá lâu. Hắn châm cứu tạm hoãn bệnh tình xong liền viết phương thuốc, "Thuốc này, một ngày uống hai lần là được."

"Đa tạ Bùi đại phu." Nữ nhân nằm trên giường kêu tiểu song nhi nhà mình, đưa tiền cho nhóc, để hài tử chạy đi y quán mua thuốc.

Được Bùi đại phu châm cứu xong nàng cảm giác mình đã khỏe hơn rất nhiều.

Bùi Sơ nhắc nhở đối phương: "Sau này nếu bị bệnh nên cần đúng lúc trị liệu. Bệnh vặt không trị để lâu liền thành bệnh nặng."

"Vâng, đa tạ Bùi đại phu nhắc nhở."

Cô nhi quả phụ nhà này được bà hàng xóm sang giúp chăm sóc, nghe vậy cũng nhắc nhở: "Mẹ Ngư Nhi phải chú ý một chút, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng thân, sau này chờ Ngư Nhi lớn lên ngươi còn phải nhìn hắn xuất giá đấy..."

Nằm ở trên giường nữ nhân ho khan vài tiếng, liên tục nói phải.

Mà lúc này nghe Bùi Sơ hai người họ nói chuyện cả người sửng sốt, nồng đậm cảm thấy không thể giải thích được. Kia là tiểu nam hài mà? Gọi là Ngư Nhi đi? Tuy rằng trên mi tâm điểm nốt chu sa chí nhưng từ ngũ quan mà nói liền có thể nhìn ra là nam hài mà. Làm sao nam hài này lên còn có thể xuất giá?

Bùi Sơ không nhịn được hỏi: "Ngư Nhi nhà ngươi là nữ oa sao?"

Lão bà đứng bên cạnh giống như nghe được lời nói như đang chuyện hài liền bắt đầu cười lớn, "Tiểu Bùi đại phu, ngươi thật biết nói đùa. Ngư Nhi hắn vừa nhìn liền biết chính là một tiểu song nhi a..."

Bùi Sơ: "..."

Song nhi là có ý gì?

Từ nhà Tiểu Ngư Nhi đi ra, biểu tình Bùi Sơ như bị sét đánh. Tiểu Bùi đại phu cảm thấy tam quan bị vỡ nát, xuyên đến dị thế ba ngày, hắn cư nhiên giờ mới biết dị thế ngoại trừ nam nhân và nữ nhân ra còn có thêm song nhi. Nhóm người song nhi này bề ngoài cùng nam nhân trưởng thành khá giống nhau, chỉ là từ mi tâm bọn họ mọc ra một nốt chu sa chí, liền có thể giống như nữ nhân mang thai sinh con.

Không trách trên đường cũng từng nhìn thấy mấy nam nhân có mi tâm chu sa...

Bùi Sơ còn tưởng rằng đó là trang phục thịnh hành của thời đại này đấy. Kể như thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, nam nhân cũng thích tô son điểm phấn, vì thế Bùi Sơ coi nam nhân ở mi tâm điểm nốt chu sa hay đánh phấn bôi son là chuyện gì đáng kể.

Bùi Sơ thầm nghĩ: Mình quả nhiên suy nghĩ quá thoáng sao?

Thân là thầy thuốc, hắn cư nhiên mất ba ngày mới phát hiện trên thế giới này còn có loại giới tính thứ ba. Bùi Sơ thấy chính mình chậm hiểu đến vậy ư? Nhưng cái thông tin lật đổ nhận thức y học mất chục năm này của hắn, đối với Bùi Sơ mà nói, còn ly kỳ hơn so với hệ thống thần y gian lận thích làm màu.

Bùi Sơ ngơ ngơ ngác ngác bước trên đường, đem tam quan nát vụn lặng lẽ ghép lại, đồng thời trong lòng hắn tràn lan một cảm giác hiếu kỳ của người làm đại phu.

Mấy ngày nay hắn vẫn còn chưa gặp qua người bệnh là song nhi đâu. Không biết cấu tạo thân thể của bọn họ cùng nam nữ bình thường có bao nhiêu khác biệt?

Một luồng mãnh liệt khát khao tri thức xông lên đầu.

Bùi Sơ rẽ bước chân tiến vào một hiệu sách, bên trong hiệu sách hắn đào được một quyển sách thuốc cổ của thế giới này. Sách này chuyên giảng chính là y học về song nhi, phương thuốc, còn có... cấu tạo thân thể.

Ở thời đại này sách phi thường quý, lão bản hiệu sách cũng đặc biệt hắc tâm, để mua được quyển sách này Bùi Sơ coi như xài hết tiền bạc trên người.

Thời điểm Bùi Sơ cầm sách từ hiệu sách ra còn thu được ánh mắt khác thường của lão bản: "Không nghĩ tới thư sinh này cư nhiên yêu thích song nhi."

Mở ra quyển sách trên tay, Bùi Sơ vừa đi vừa đọc. Sách thuốc viết khá thông tục dễ hiểu, Bùi Sơ đọc hết nội dung

trong sách xong phát hiện cái này song nhi so với nam nhân phía trong thân thể chỉ là nhiều hơn một bộ phận mà thôi. Để cho đọc giả tiện lý giải, quyển sách này bên trong còn vẽ một bức tranh thân thể tương đối trừu tượng.

Bùi Sơ đã xem nhiều tranh cơ thể người loại này tất nhiên là dễ dàng hiểu được ý tứ phía trên.

Không có tri thức về sự vật mới khiến con người sợ hãi, Bùi Sơ đại khái biết về song nhi xong đảo mắt cảm thấy cũng chẳng có gì lạ. Bản thân hắn y thuật cao siêu, với thân thể người hiểu biết rất sâu. Song nhi tuy rằng cùng nam nữ phổ thông không giống nhau, nhưng nói đến căn nguyên thì chung quy vẫn là nam nhân. Bùi Sơ liền tích hợp tri thức mình có với cái mới học được cùng nhau. Không phải Bùi Sơ quá mức tự đại mà hắn tin tưởng, coi như là bây giờ có song nhi tới cửa tới tìm hắn chẩn bệnh, hắn cũng tuyệt đối chữa bệnh không thành vấn đề.

Chỉ có điều... hiện tại không có song nhi tới tìm hắn chẩn bệnh.

Liền ngay cả thấy, đều không chắc có thể nhìn thấy một ai.

Bùi Sơ cầm quyển sách thuốc, ở trên đường hết nhìn đông tới nhìn tây. Con đường hắn đang đi này có hai, ba người đều là thợ phụ khuân vác đồ vật, liền ngay cả nữ nhân đều còn chả thấy, càng khỏi nói song nhi.

Nhưng con người là một loại sinh vật khó chiều, lúc tìm không thấy thì lại càng muốn xem.

Bùi Sơ đi tới một gốc liễu bên dưới cây cầu, mở ra trên tay sách thuốc, hận không thể lập tức xuất hiện một cái song nhi đến cho hắn quan sát nghiên cứu một chút.

Có lẽ là lão thiên gia nghe được mong muốn trong lòng hắn.

Nơi chính giữa cầu đá vòm đột nhiên xuất hiện một vị bạch y công tử. Bùi Sơ lơ đãng từ một bên cầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy mi tâm chu sa đỏ tươi của người kia, cho dù khoảng cách không gần cũng có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, còn có nốt chu sa như hạt đậu đỏ ấy.

Người đó mặc một thân bạch y thanh nhã, trên người còn mang theo trang sức tua rua nhỏ màu xanh xanh. Đối phương khí chất như sen, hắn đứng ở giữa cầu thôi mà phảng phất giống như một đóa sen trơ trọi đứng giữa mặt nước.

Bùi Sơ nhìn đối phương đến ngơ ngẩn.

Thuận theo nội dung trong sách, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bay lên.

Vô số rễ và cành nhánh liên tiếp nối với nhau tạo thành một chuỗi rõ ràng mạch lạc, giống như một chuỗi pháo ở trong đầu bùm bùm nổ tung. Ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương của Bùi Sơ cũng càng ngày càng sáng.

23 Feb 2021

Bình luận

Truyện đang đọc