TAM PHỤC

Giang Khoát mấy hôm nay không sang chung cư mà chỉ toàn ở ký túc, tiệm mới của Ngưu Tam Đao phải tu sửa, Đoàn Phi Phàm với chú thay nhau sang đó canh thợ, lúc không phải lên lớp, cậu ấy còn phải ở tiệm giúp bán thịt, Đoàn Lăng cuối tuần được nghỉ thì mới thay cho cậu ấy được.

Chuyện hôm trước nói được một nửa thì tạm thời chưa tìm được lúc nào nói tiếp, nhưng có những chuyện sau khi nói ra rồi, tâm trí Giang Khoát lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, có những suy nghĩ mà trước đây không muốn nghĩ tới thì bây giờ lại từ từ hiện ra.

Đợi cho tới lúc giải quyết xong hết những chuyện trước mắt thì cũng tới lúc phải nhìn nhận cho rõ chuyện tình cảm, nếu hai người đều lẳng lặng tránh nói đến chuyện này, chỉ một mực cố gắng “nghĩ cho người kia” thì thật là vô nghĩa.

*

9 giờ tối, lúc tổ kiểm phòng tới cửa 119 thì Giang Khoát đang ngồi ở bàn lướt điện thoại.

Đường Lực, người trước đây vô cùng nghiêm túc trong việc kiểm phòng và lúc nào cũng ám ảnh với việc phòng đạt điểm xuất sắc, sau vụ xung đột lần trước thì cũng đã bỏ cuộc hoàn toàn. Lúc Lư Hạo Ba bước vào, Đường Lực vốn đang học thì cầm điện thoại lên, từ tư thế ngồi liền trượt xuống một chút, chuyển thành tư thế nằm.

Lý Tử Nhuệ thì còn trắng trợn hơn, cứ thế nằm thẳng xuống luôn.

Mã Tiếu thì làm người vô hình, mấy lần kiểm phòng đều trúng lúc cậu ta đi làm thêm chưa về, vậy mà lại chẳng ai để ý tới điều đó. Điều này khiến Giang Khoát vô cùng ghen tị, dù gì thì mỗi lần Lư Hạo Ba vào phòng, nhìn một cái là có thể thấy ngay cậu ta không ở phòng.

Lúc nhìn thấy cậu ta hôm nay, tổ kiểm phòng thậm chí còn hơi kinh ngạc.

Lư Hạo Ba cũng không nói gì, chỉ đứng giữa phòng, hai tay thuộc hạ đi ra đi vào kiểm tra phòng.

Trước đây thì chỉ có mâu thuẫn đơn lẻ với 107, giờ thì phát sinh mâu thuẫn tập thể với 119, tổ kiểm phòng cũng không thoải mái cho lắm, mặt cũng không tươi lên nổi. Dù gì thì cũng chẳng ai sợ nữa, làm không khéo có khi lại cãi vã rồi đánh nhau.

Điện thoại của Giang Khoát nãy giờ rung liên tục, tin nhắn đến tới tấp.

Cậu mở ra xem thử, toàn là tin nhắn nhóm chat, đây là nhóm riêng của cậu với mấy người nhóm Hình mẫu.

Tên nhóm là do Đổng Côn đặt.

Biệt đội đâm sau lưng Bạch liên hoa Âm dương quái khí Có thù tất báo.

Nghe nói cậu ta lúc đầu định gom góp cho đủ mức giới hạn 16 chữ tên nhóm, nhưng thực sự nghĩ không ra.

[Đổng có thù] Bắt đầu có tác dụng rồi

[Đinh âm dương] May mà có hội thao làm mồi

[Lưu tất báo] Đúng vậy, mấy hôm nay nhiều người lên diễn đàn, không thì tao sợ không câu view được

[Đinh âm dương] Đợt này phóng viên toàn đăng clip với ảnh phỏng vấn, hôm nay tao cũng đăng một clip bơi để câu view đấy

[Tôn quái khí] Tao chuẩn bị follow nha, tao thấy 3 post, tụi mình mới đăng 2 post, còn một cái của ai vậy

[Đinh âm dương] Người qua đường thực sự

[Đổng có thù] Có khi là em gái fan của quán quân bơi lội cũng nên, mấy hôm nay người ta xì xào về quán quân, lúc nào cũng có người nói đỡ cho cậu ấy mà

[Giang bạch liên] Ca ca, mấy vị đang nói gì vậy?

[Tôn quái khí] Liên Liên, cậu sến quá rồi đấy.

[Đinh âm dương] Giữ thể diện cho cậu nên tôi mới cố nhịn ói đó

[Giang bạch liên] Hahahahahaha. Ai bảo mấy cậu đặt cho tôi cái tên như vậy chứ

Giang Khoát mở diễn đàn của trường, có hơn chục post mới, lượt theo dõi mới đã lên tới mấy trăm. Đây là lần đầu tiên cậu lên cái diễn đàn ba xu này, cũng không biết bình thường có đông người không, chỉ biết Lý Tử Nhuệ thường lên đây để yêu cầu căng tin tăng thêm các món ăn từ thịt.

Một giờ trước, bài đăng thể hiện sự nghi ngờ đầu tiên về cái clip thanh xuân chết bầm kia đã xuất hiện.

Tôi nói thẳng luôn nha, phỏng đoán trước đây không phải là ác ý, tôi cảm thấy nhân vật trong cái clip kia đúng là có nguyên mẫu ngoài đời, xe với người đều khớp luôn.

Bên trong bài post chỉ rõ luôn tên của Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát.

Khá nhiều người phản hồi, có người không hiểu thì sẽ đám đông giải thích giúp, tiếp đó bắt đầu có người hoài nghi không biết hai người bọn họ có quan hệ gì.

Do bài đăng này có phong cách gần giống với mấy tin buôn dưa lê trước đó, dùng để câu view, nên cũng tương tự như vậy, có người sau khi bị cuốn vào câu chuyện trong clip liền thể hiện sự khinh thường đối với “nguyên mẫu”.

Thế là lập tức có người bấm theo dõi bài đăng và thể hiện sự nghi ngờ, nếu như là thật thì chuyện này chắc chắn phải là người quan hệ rất gần với nhân vật mới có thể biết được, vậy người đó là ai, làm sao mà biết được? Còn nếu như không phải thật thì nguyên mẫu rõ ràng thế này mà lại dùng để dựng một câu chuyện tiêu cực như vậy, chẳng phải là không ổn hay sao?

Giang Khoát lướt xuống đọc tiếp, liếc sơ qua một lượt thì thấy bắt đầu từ nghi vấn này, phía dưới bắt đầu có người cũng chất vấn theo giống như vậy, càng lúc càng nhiều người bắt đầu cảm thấy bất kể là thật hay giả thì làm thế đều không phù hợp.

Tiếp đó là bài post thứ hai mới lên, có người bắt đầu bàn tán về việc để tham gia cuộc thi mà làm một clip dùng câu chuyện có nguyên mẫu ngoài đời rõ ràng có thể bị người khác đoán ra thế này thì nên xếp vào loại hành vi thế nào, liệu có gây tổn hại cho nguyên mẫu hay không.

Lúc Giang Khoát mở bài post này thì đã có rất nhiều người bình luận, lúc lướt xuống dưới thêm hai ba chục bình luận, Giang Khoát bỗng nhướng lông mày.

“Người nhiều tiền” có một câu thoại, câu này là của Giang Khoát nói.

Người đăng câu này không phải là do bọn họ sắp xếp, trong kế hoạch của Giang Khoát không có phần này. Câu này dùng để chứng minh hai người bọn họ là nguyên mẫu trong clip, mà hiện tại thì điều này đã không còn cần thiết nữa.

Có điều hiệu quả của bình luận này khá tốt, khiến cho bài đăng này bắt đầu liên tục được người xem đẩy lên trên top đầu.

Trước sự truy hỏi của mọi người, người này kể sơ qua một chút về vụ xô xát sau giờ học ngày hôm đó. Căn cứ vào cách diễn đạt của người này, Giang Khoát có thể đoán ra đây không phải là người trong ký túc bọn cậu, chắc là một người khác lúc đó có mặt ở hiện trường, là sinh viên năm hai vào can đánh nhau bên phía Lư Hạo Ba.

Bài đăng này khiến cho nhiều người bắt đầu dò hỏi xem có ai có mặt tại hiện trường, chiều hướng hỏi thăm bắt đầu chuyển sang có phải là một vụ trả thù hay không. Nhưng cũng có người bảo vậy cũng đâu cần phải tự biến mình thành nhân vật tên vô lại trong clip chứ.

Giang Khoát đang xem một cách hăng say thì trong nhóm có tin nhắn gửi tới.

[Đinh âm dương] Có người chửi bé Lư rồi, ngăn lại không?

[Đổng có thù] Ngăn gì, chửi đi

[Giang bạch liên] Là người bên mình hả

[Đổng có thù] Không phải, chỉ cần không chửi nhầm thì cứ kệ đi nha

[Giang bạch liên] Kệ đi

Bài post bóc phốt Lư Hạo Ba tuy là ngoài dự tính nhưng vụ phát sinh này cũng khá thu hút do danh tiếng của Lư Hạo Ba đang bị đe dọa. Giang Khoát xem tới bài post thứ ba chửi hắn thì cảm thấy nếu không ngăn lại thì chuyện cái clip sẽ bị nhấn chìm mất.

[Giang bạch liên] Sắp tới lúc có thể kéo trở lại vấn đề chính rồi, Lư Hạo Ba cướp spotlight quá

[Lưu tất báo] Tôi cho người đăng bài đây

[Giang bạch liên] Ai?

[Lưu tất báo] Tiểu Thụy

[Giang bạch liên] … Cậu cảm thấy nói tên thế này thì tôi có thể biết là ai sao?

[Tôn quái khí] Hahahaha… Là một bạn nữ lớp bọn tôi, cùng phe, yên tâm

[Giang bạch liên] Được

Trước đây, bọn họ đã từng thỏa thuận mấy bài post này phải do người ngoài nhóm đăng, vì tuy đăng trong mục ẩn danh, nhưng nếu như Lư Hạo Ba thực sự muốn điều tra người đứng sau thì cũng không phải không có khả năng lần ra bọn họ.

Tiểu Thụy là người hoàn toàn không liên quan, bài đăng này chỉ cần không liên quan đến bọn họ là có thể bình luận như thường, có điều tra ra Tiểu Thụy thì cũng không vấn đề.

[Không nói tới quan hệ hai người đó là gì, tôi chỉ muốn nói tại sao lại đổi giới tính, kiếm người lắm tiền để nương tựa thì cứ nhất định phải là con gái à? Sao lại có ác ý rõ rệt với con gái như thế?]

Sau khi bài post này đăng lên, mới đầu không có nhiều người vào tương tác cho lắm, khá đông người vẫn còn đang ngụp lặn bên bài post chửi Lư Hạo Ba.

Khoảng nửa tiếng sau, hiệu quả từ từ thấy rõ.

Nếu như hai người đó đang là một đôi, sao không nói thẳng luôn là con trai cặp với đại gia, như vậy chẳng phải càng hấp dẫn hơn à, sao phải đổi thành con gái?

Nếu như hai người đó không phải một đôi thì để gò ép vào chủ đề này mà cũng phải chuyển giới thành nữ à, tại sao vậy?

Khuôn mẫu định kiến của nhóm làm clip thật khiến người ta mắc ói

Suy nghĩ của các người về con gái chính là thế này đúng không, bạn trai nhiều tiền một chút là con gái thế nào cũng bị gọi là hám của đây mà.

Hai cậu ấy mà cũng bị coi là đồ hám tiền với bao nuôi sao, vậy mà nghe được à…

Nhóm làm phim có thể đưa ra lời giải thích chút không, tại sao lại xây dựng nhân vật chính như vậy chứ?

Nhịn không nổi phải đi ngó lại cái lịch, giờ đã là niên đại nào rồi mà vẫn còn người làm phim ảnh về chuyện con gái dựa dẫm nhà giàu chứ, có đúng là người đã học đại học không vậy…

Bất kể gái trai, hai người yêu nhau, vậy mà chỉ vì một người nhiều tiền là sẽ bị đặt câu hỏi có phải bao nuôi không, có phải dựa dẫm không, mắc ói quá rồi đó. 

….

Giang Khoát đặt điện thoại xuống, vươn vai một cái. Đường Lực với Lý Tử Nhuệ vẫn đang lướt điện thoại, chắc hẳn đang xem diễn đàn.

Giang Khoát đứng dậy đi rửa mặt, chuẩn bị lát nữa qua 107 xem Đoàn Phi Phàm đã về ký túc chưa. Rửa mặt mũi xong quay lại thì thấy điện thoại rung liên tục trên bàn.

“Giang Khoát.” Lý Tử Nhuệ nằm sấp trên giường gọi Giang Khoát.

“Hử?” Giang Khoát cầm điện thoại lên.

“Cậu xem trên diễn đàn chưa?” Lý Tử Nhuệ nói.

“Tôi đang xem,” Đường Lực vội nói, “Cái clip kia gây rắc rối rồi, trước đây tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy! Rõ ràng là lấy Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm làm nguyên mẫu, vậy mà tại sao lại đổi thành con gái chứ?”

“Đúng thế!” Lý Tử Nhuệ nói, “Giang Khoát, cậu xem xem, giờ có rất nhiều người đang đòi nhóm làm phim giải thích kìa.”

“Vậy sao, để tôi xem.” Giang Khoát mở tin nhắn trong nhóm.

[Lưu tất báo] Bên confession có người gửi tin rồi.

[Đinh âm dương] Mục confession hoạt động tích cực thế, không tan ca à. Tài khoản của bên hội sinh viên đấy, mai tôi cho người gửi bài.

[Đổng có thù] Mọi người xem bên nhóm Hình mẫu chút đi, nhân vật chính bị bơ luôn, không ai ngó ngàng bên đó kìa.

[Tôn quái khí] Hahahahahaha… Để tao đi xem thử.

Giang Khoát vội quay ra xem thử tin nhắn thì mới phát hiện Đoàn Phi Phàm gửi cho cậu tới mấy tin, vậy mà cậu cứ tưởng là tin trong nhóm chat nên không để ý.

[Chỉ thị như sau] Đang ở ký túc à?

[Chỉ thị như sau] Ăn khuya không? Muốn ăn gì tôi mua mang về

[Chỉ thị như sau]?

Giang Khoát nhắn một tin trả lời cho cậu ấy.

[JK921] Vừa đi tắm xong

Mà trong nhóm Hình mẫu cũng chẳng ai để ý đến cậu ấy.

[Đoàn Anh tuấn] Ăn thịt bò không

[Đoàn Anh tuấn] Mang cho bọn mày một ít, bọn mày đi mua ít bia đi

[Đoàn Anh tuấn] Hai chục phút nữa tao về ký túc đó

[Đoàn Anh tuấn] Ăn – Thịt – Bò – Không?

[Đoàn Anh tuấn]?

[Đoàn Anh tuấn] *thả icon hình bom*

[Đoàn Anh tuấn] Thịt bò đem cho chó ăn rồi nhá con mợ nó chứ

[Đổng phóng khoáng] Đánh bài thì sao?

[Tôn tráng sĩ] Tới liền tới liền tôi là chó đây

[Đinh uy vũ] Tới liền tới liền tôi là chó đây

[Lưu mình dây] Tới liền tới liền tôi là chó đây

[Giang nhiều tiền] Tôi đang dắt chó đi dạo

[Đổng phóng khoáng]?

[Tôn tráng sĩ]?

[Đinh uy vũ]?

[Lưu mình dây]?

*

Cả đám tụ tập bên 107, Đoàn Phi Phàm mang qua chỗ bò nấu tương mới làm hôm nay. Sau khi bắt đầu công việc xác định tỷ lệ nguyên liệu, cứ dăm ba hôm cậu ấy lại mang bò nấu tương qua cho mọi người nếm thử.

Đám người này thì ăn bất chấp, lần nào cũng ngon, nhưng Giang Khoát có thể nhận thấy, có lần thì một vị nào đó hơi đậm, có lần hơi mặn, có lần hơi nhạt.

“Hôm nay vị rất chuẩn,” Giang Khoát ăn một miếng bò, “Là do cậu điều chỉnh gì à?”

“Thêm rượu nhiều một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng thấy hôm nay mùi vị rất ngon.”

“Hôm nào cũng ngon cả.” Lưu Bàn nói.

Mọi người ăn được mấy miếng, tán gẫu được mấy câu thì Đoàn Phi Phàm hỏi: “Hôm nay bọn mày xem diễn đàn chưa?”

“Xem rồi,” Đổng Côn nói, “Vừa nãy, lúc bọn tao đánh bài còn bảo nhau mãi, quả báo tới rồi!”

“Bài viết bên mục confession kia không phải của bọn mày gửi đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn mấy người, “Bình thường sau 8 giờ là bên đó đâu có cập nhật nữa.”

“Tao cũng muốn gửi,” Tôn Quý nói, “Vẫn chưa tới lượt tao hả?”

“Hôm nay kích thích ghê,” Đinh Triết nói, “Nhiều người ghét Lư Hạo Ba lắm, hôm nay đúng là cơ hội quá tốt, có thể lẫn trong đám đông mà cho nó một gậy.”

*

Hôm sau là thứ Sáu, bên tài khoản Hội sinh viên có chuyên mục gửi bài, ngoài ra còn đăng một bài bình luận về cái clip. Tiếp đó, vào buổi chiều, Đinh Triết cùng với phía phóng viên của Hội sinh viên đổ thêm dầu vào lửa, thế là lại thêm được mấy bài viết nữa của phóng viên.

Có bài thì nhìn từ luận điểm nếu như dùng nguyên mẫu ngoài đời thì liệu có hợp lý không, có cần phải được sự đồng ý của nguyên mẫu không; có bài thì nhìn từ góc độ liên quan tới định kiến cứ bao nuôi là nhất định phải dùng hình tượng nữ giới; lại có bài thì nhìn ở góc độ theo kiểu phản ứng của mọi người trước sự việc lần này đã nói lên điều gì.

Và bắt đầu từ bình luận trả lời mập mờ hôm qua về việc có mặt tại hiện trường, Lư Hạo Ba cũng dần dần trở nên có liên quan tới clip này. Được biết, nhóm quay phim cùng với hắn ta đã ra chợ để “lấy tư liệu dân gian”, nhưng cuối cùng, cảnh “lấy tư liệu” lại không xuất hiện trong clip, toàn bộ đạo cụ của clip đều là làm thủ công.

Có người thậm chí còn hoài nghi liệu có phải sau khi thua Giang Khoát trong cuộc thi bơi, Lư Hạo Ba mới thay đổi kịch bản quay phim ban đầu, nếu không thì làm sao mà lại chẳng hề dùng tới một cảnh quay tư liệu nào.

Do đề cập đến quá nhiều người thật việc thật, lúc bình luận, có một số từ ngữ khá quá khích, rất nhiều suy đoán lại không hề có căn cứ, vì vậy vào buổi chiều, ban quản trị diễn đàn đã ẩn hết mấy bài viết này.

Và một tiếng sau, cái clip thanh xuân chết dẫm kia cũng biến mất khỏi trang chủ cuộc thi, không biết là bị gỡ bỏ hay là bọn họ tự xin rút lui.

Với Giang Khoát mà nói, vậy là đã đạt được hiệu quả mong muốn. Vốn dĩ diễn đàn chỉ dùng để thu hút sự chú ý. Với ít người như vậy mà mong gây được tiếng vang lớn trên đó thì không thực tế. Nhưng việc suy đoán và căn cứ trên diễn đàn thì không cần tới toàn trường, việc Lư Hạo Ba dùng clip ác ý để công kích trả thù người có mâu thuẫn với hắn, chỉ cần lan truyền trong học khu của bọn họ là đủ rồi.

*

Buổi chiều, bọn họ với Lư Hạo Ba có lớp ở cùng một tòa giảng đường. Bình thường thế nào cũng sẽ đụng mặt Lư Hạo Ba, và sẽ có một khúc đối đầu kiểu tao biết mày đang nhìn tao nhưng tao sẽ không thèm nhìn mày đâu. Nhưng hôm nay không hề thấy bóng dáng hắn.

Ngược lại, nhóm quay clip sau giờ học lại cho người nhắn Đoàn Phi Phàm rằng muốn gặp mặt một lần để giải thích.

Cả đám đang chuẩn bị đi ăn cơm, do Giang Khoát mời đi ăn nhà hàng cắt cổ nên Đinh Triết đã cực kỳ kích động đặt trước xe tới tận cổng trưởng. Hôm nay là ngày đông sinh viên về nhà và lên trung tâm, đặt xe không dễ.

“Tôi trả lời thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi Giang Khoát.

“Yêu cầu công khai xin lỗi và không được tiếp tục làm phiền, dù là cái clip kia hay là những cuộc thảo luận kéo theo sau đó đều có ảnh hưởng rất lớn tới tôi và Giang Khoát. Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào, nếu nhất định phải giải thích, xin hãy giải thích với tất cả những người đã đặt ra nghi vấn về chúng tôi. Ngoài ra, tôi có quyền truy cứu các cậu trước pháp luật.” Giang Khoát nói.

“… Có thể truy cứu sao?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.

“Ai biết đâu,” Giang Khoát nhướng mày, “Cứ nói vậy rồi tính sau, giống như dọa gửi đơn kiện đó, chưa biết có kiện được hay không, tôi cứ báo cho các cậu biết là tôi muốn kiện các cậu.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm cúi xuống điện thoại, trả lời tin nhắn.

Ra khỏi cổng trường thì thấy Đinh Triết đã gọi sẵn hai chiếc xe, mặt mũi hớn hở đang đứng đợi bọn họ.

Cả đám đang lên xe thì trên đường đột nhiên có mấy chiếc mô tô phóng qua, ống xả phụt một tràng phóng về phía trạm xe buýt bên kia đường. Do âm thanh khá ầm ĩ nên sinh viên xung quanh đều nhìn qua.

“Gì vậy trời?” Đinh Triết lập tức vươn cổ lên ngó.

Tốc độ xe mô tô rất nhanh, từ lúc chạy ngang qua tới lúc vây quanh trạm xe buýt chỉ mấy khoảng vài giây. Tới lúc mọi người nhìn rõ thì những người kia đã túm lấy một người bên cạnh biển báo trạm xe.

“Cái con mợ gì vậy?” Lưu Bàn hét lên.

“Là Lư Hạo Ba phải không?” Gần đó có người la lên.

Đúng vậy. Chính là Lư Hạo Ba.

Đoàn Phi Phàm thầm gật đầu.

Người của Phạm Gia Bảo rất đúng giờ, khí thế trông cũng rất đáng sợ. Còn chưa tới tháng Năm, trời vẫn chưa thể coi là ấm, vậy mà anh chàng đô con dẫn đầu đã mặc áo thun ngắn tay, tuy bên ngoài có khoác áo ghile da nhưng Đoàn Phi Phàm chắc chắn là anh ta cố tình để lộ ra hai cánh tay xăm kín mít của mình.

Đại ca Tay xăm bước tới cho Lư Hạo Ba một cái tát.

Đánh xong liền gầm lên: “Đợi xe phải không?”

Mấy người xung quanh Lư Hạo Ba bị cái tát này đánh cho chạy xa cả chục mét, hắn ta cũng bị cái tát làm cho đờ cả người, chỉ biết gật đầu.

“Cua ghệ của ông đây mà chỉ có đi xe buýt thôi à?” Đại ca Tay xăm lại cho hắn một cái bạt tai nữa.

Đoàn Phi Phàm đã thấy rõ, cái bạt tai này đại ca Tay xăm ra tay rất khéo, tránh lỗ tai của hắn, chỉ là mấy ngón tay đét lên má, tiếng tát rất kêu nhưng sẽ không gây thương tích gì. Đúng là hoàn toàn quán triệt phương châm ít gây thương tích nhưng có tính xúc phạm cao. Một cái bạt tai thì chắc chắn là phương thức gây nhục nhã hơn là đấm luôn một cú.

… Nhưng cua bạn gái của người khác thì là kịch bản gì đây?

Lúc bàn chi tiết với Phạm Gia Bảo, Đoàn Phi Phàm chỉ nói Lư Hạo Ba trông như thế nào, mấy giờ sẽ ra trạm xe buýt, và sẽ nện cho hắn một trận mất mặt trong bao lâu.

Cậu không ngờ để giải sầu và để giúp người khác trả đũa mà tay Phạm Gia Bảo không coi luật pháp ra gì kia lại còn nhiệt tình sắp xếp cả lời thoại nữa.

Đột nhiên Đoàn Phi Phàm thấy hơi căng thẳng, sợ lời thoại sẽ làm lộ ra bí mật nào đó.

Có điều lời thoại của đại ca Tay xăm không nhiều, tổng cộng có hai câu vừa rồi, sau khi giới thiệu sau màn kịch là vào ngay trận đánh chớp nhoáng. Dựa trên kinh nghiệm phạm tội nhiều năm, Phạm Gia Bảo đã cho cậu biết, đồn cảnh sát vẫn còn cách đây một khoảng nhất định, cảnh sát có nhận được tin báo chạy qua đây, nhìn chung cũng phải mất 5 phút. Vì vậy mà trong 4 phút tiếp theo, Lư Hạo Ba bị sắp xếp xử lý cực kỳ chặt chẽ.

“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Đại ca Tay xăm gầm lên, đá một cước vào mông Lư Hạo Ba.

Tiếp đó mấy người kia liền tiến lên làm một trận người đấm người đá, Lư Hạo Ba bị vây tròn lấy mà đánh tới mức ngã cũng không ngã xuống được, hắn bắt đầu định lao khỏi vòng vây ra ngoài.

Hắn không phải đồ chết nhát, nhưng thực sự bốn năm người ai nấy đều to khỏe như dân bảo kê thế này, vừa tát vừa đấm, sau khi đánh phủ đầu khiến hắn đơ người thì vẫn chưa hề cho hắn cơ hội nào để định thần lại.

Có muốn xông ra thì họ cũng không cho hắn cơ hội xông ra.

Giữa màn tát tai kiểu sỉ nhục như chọc ghẹo này, đại ca Tay xăm giơ tay lên: “Lột đồ nó cho tao!”

Chữ “lột” vừa vang lên, Lư Hạo Ba cuối cùng cũng tìm được một tia tỉnh táo, và lập tức ra sức phản kháng, vừa hét vừa đấm đá.

Mấy anh chàng đô con bị hắn ta đá cho liền mấy cú.

“Ô hay người ta đã giữ thể diện cho mày mà còn không biết xấu hổ!” Ai đó lên tiếng chửi rồi đạp một cú vào sau khoeo chân hắn. Chuẩn bị đột phá vòng vây chạy trốn, mới chạy được mấy bước, Lư Hạo Ba đã bị cú đạp kia làm cho quỳ luôn xuống rồi ngã nhoài ra đất.

Mấy đại ca kia bước tới lột áo khoác ngoài của hắn, ném sang một bên.

Giang Khoát không biết người xung quanh có ai báo cảnh sát không, dù sao thì sự việc diễn ra quá nhanh, tới giờ cũng chỉ mới được hai phút, đám người đứng hóng chuyện cũng phải tới lúc này mới rút điện thoại ra giơ lên quay phim.

Lư Hạo Ba đã bị lột mất áo trong, vừa hét vừa đánh trả vừa chạy về phía cổng trường. Chạy được vài bước, có lẽ thấy bên này toàn là người dướn cổ lên ngó, lại còn khá nhiều người đang giơ điện thoại, thế là hắn bèn quay ngược lại, chạy về phía bên phải ít người hơn.

Giang Khoát vô cùng khâm phục Lư Hạo Ba về trình độ giữ thể diện, vào lúc này rồi mà còn chạy về chỗ ít người, chắc là sợ người ta đánh mình vẫn còn chưa đã cái nư hay sao?

Do chạy quay ngược lại làm chậm trễ một phần mấy của giây mà Lư Hạo Ba lại một lần nữa bị mấy đại ca kia tóm được. Trong lúc hắn gào rống vùng vẫy chống cự, cái quần cũng bị lột mất.

“A…” Đổng Côn đứng bên nói với vẻ nghiêm trọng, “Quần sịp của nó là ai chọn cho vậy, cái màu gì thế này?”

“Không ngờ mày lại là loại người này,” Đinh Triết nói, “Lúc hóng chuyện mà còn soi quần sịp người ta.”

“Vậy trên người nó chỉ còn mỗi cái quần sịp, tao còn soi vào đâu được nữa!” Đổng Côn nói.

Giang Khoát đưa mắt nhìn hai người thì phát hiện tài xế trên xe taxi của bọn họ cũng đã xuống xe, đứng hóng chuyện đầy vẻ hứng thú.

Đang lúc định quay lại thì Giang Khoát đột nhiên lại phát hiện ra giữa đám người qua đường hóng chuyện, có một người trông hơi quen quen, người này cũng đang giơ điện thoại quay phim.

Nhìn kỹ mặt người đó thêm lần nữa, Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cảm thấy ánh mắt của Giang Khoát, liền quay sang.

“Cậu đúng là…” Giang Khoát nói, “Trâu bò thật.”

[HẾT CHƯƠNG 103]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc