TAM PHỤC

“Tôi để loa ngoài đó,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Tai nghe không biết nhét đâu rồi.”

“Cậu đang ở lối đi đằng sau Ngưu Tam Đao phải không?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Chính là nơi lần đầu tiên cậu tự sức mình kiếm được 100 tệ đó.”

“Trong đó còn gồm cả 10 tệ tiền bồi thường tai nạn lao động nữa.” Giang Khoát thở dài.

“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm cười, nhìn Giang Khoát trên màn hình.

Giang Khoát cũng nhìn màn hình, có lẽ là đang nhìn Đoàn Phi Phàm, nhưng ánh nhìn không khớp vào cậu.

“Cậu đang nhìn tôi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Có nhớ tôi không?” Giang Khoát đột nhiên ghé lại màn hình, hạ giọng khẽ hỏi.

“Thực ra cũng không nhớ lắm, vừa mới về còn bận đủ thứ,” Đoàn Phi Phàm cũng khẽ thì thầm, “Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu, đột nhiên rất nhớ.”

“Chú Khoát hôn một cái nào.” Giang Khoát nói.

“Hôn ở đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Miệng đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm chu miệng ra.

Giang Khoát cười đến mức lăn cả ra ngoài khung hình, cả màn hình rung tới mức đất trời nhòe nhoẹt.

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi: “Chơi tôi phải không? Tôi còn chẳng thèm giữ hình tượng nữa, vậy mà cậu lại cười.”

“Nào, hôn một cái.” Giang Khoát quay lại trong khung hình.

Đoàn Phi Phàm lại chu miệng ra.

“Moa!” Giang Khoát hôn tới.

“Xì…” Đoàn Phi Phàm che miệng.

Giang Khoát ngẩn người rồi sau đó mới hiểu ra: “Mẹ nó chứ cậu đúng là biết diễn ghê.”

“Nếu không phải do chi phí học diễn xuất,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì giờ tôi có khi đã đang là sinh viên học lại năm nhất khoa diễn xuất ở đâu đó rồi, nhưng mà học ngành cảnh quan cũng chẳng tiết kiệm hơn được mấy…”

“Sao mà cậu đi đâu cũng học lại thế?” Giang Khoát cười tới phát ho.

“Không học lại thì sợ không gặp được cậu mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“…Đệt.” Giang Khoát đột nhiên không cười nữa.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

“Hơi cảm động chút.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.

“Em lấy cái này…” Đoàn Lăng bước ra cửa sau, trong tay cầm tuýp thuốc mỡ, đi tới đưa Đoàn Phi Phàm thì thấy điện thoại của cậu, Đoàn Lăng ngẩn người, “Video call hả?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Với Giang Khoát.”

“Ai đó?” Giang Khoát đang dựa bên tường, lúc này liền đứng thẳng lên, mặt đổi sang vẻ nghiêm túc.

“Đoàn Lăng.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chào chị Lăng.” Giang Khoát vội chào.

“Ầy, chào, ăn cơm chưa?” Đoàn Lăng ghé lại vẫy tay, rồi cũng chẳng đợi Giang Khoát trả lời, Đoàn Lăng rời khỏi khung hình luôn, ném tuýp thuốc lên đùi Đoàn Phi Phàm, “Hai đứa sao vừa về tới nhà đã video call…”

“Định gọi điện mà bấm nhầm ạ,” Giang Khoát nói, “Thế là gọi video luôn.”

“Vậy hai đứa nói chuyện đi,” Đoàn Lăng chỉ ống thuốc mỡ, “Lát em bôi cái đó đi, miệng em thế kia, bị nhiệt hả?”

“À,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ miệng, “Vẫn rõ vậy sao?”

“Thím em bảo là bị nhiệt, còn chị thì bảo do đánh nhau,” Đoàn Lăng nói, “Chị đoán có sai không đó?”

“Hai người cược gì rồi?” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Đoàn Lăng.

“Tối nay ăn một bữa quán Tiểu Gia Cát ở cổng chợ.” Đoàn Lăng nói.

“Bị nhiệt đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đoàn Phi Phàm, có phải em định lừa chị một bữa không đó!” Đoàn Lăng quát.

“Chẳng lẽ em lại dám đi lừa thím sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

Đoàn Lăng trừng mắt chỉ chỉ cậu, rồi quay người đi vào.

“Vậy mà không cho cậu ăn chửi nhỉ.” Giang Khoát cười bảo.

“Tiểu thiếu gia đang nghe mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chị ấy phải giả bộ thục nữ một chút chứ.”

Bên Giang Khoát có người đang gọi cậu ấy, Giang Khoát đáp một tiếng rồi nhìn màn hình: “Cơm xong rồi, tôi đi ăn đây.”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cửa sau, rồi ghé lại màn hình: “Nào, hôn một cái, chu sẵn miệng cậu ra cho tôi.”

“Trả thù hả?” Giang Khoát cười.

“Ừ hứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi còn phải chụp màn hình nữa.”

“Đệt.” Giang Khoát trợn mắt nhìn vào camera.

“Nhanh, ăn cơm rồi lát nữa miệng dính dầu lại khó hôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nghiến răng, chu mỏ ghé sát vào trước màn hình.

Đoàn Phi Phàm nhanh chóng bấm nút chụp màn hình, sau đó cũng ghé sát lại: “Moa! Mau đi ăn cơm đi.”

“Chiều hết bận thì kêu tôi.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

Lúc Đoàn Phi Phàm quay vào nhà, thím cậu đang ngồi dựa ghế chợp mắt một chút, chú cậu thì đang ngồi hút thuốc trên ghế ngoài cửa.

“Cháu ra ngoài đi loanh quanh chút.” Đoàn Phi Phàm cầm miếng bánh, vừa ăn vừa nói.

“Đi đi,” Chú cậu nói, “Lúc về mua chai giấm.”

“Dạ được.” Đoàn Phi Phàm vươn vai.

*

Chợ buổi trưa khá nhàn hạ, ít người, âm thanh ồn ã cũng ngớt hẳn, bao phủ một bầu không khí uể oải lờ đờ, như thể mọi người đều buồn ngủ.

Đoàn Phi Phàm chầm chậm đi qua chợ, cậu biết khá nhiều người ở đây, chỉ cần ở khu này vài năm, ngay cả dân thường trú tại đây, ít nhiều cậu cũng đều qua lại, cách xa Ngưu Tam Đao một chút thì ít nhất cũng quen mặt.

Những tiệm bán hai ba chục năm như Ngưu Tam Đao, ở trong chợ không nhiều lắm, nhà lão Trương là một tiệm lâu đời như vậy, bên khu đồ khô có thêm vài tiệm, với hai tiệm gia vị… Phần lớn mọi người làm ăn ở đây vài năm, rồi làm ăn không được thì đi, làm ăn được thì đổi sang việc buôn bán khác tốt hơn.

Rất nhiều nhận thức của Đoàn Phi Phàm đều đến từ cái chợ này, quan hệ giao tiếp, đối nhân xử thế, thăm dò ý tứ, việc tốt việc xấu, việc có thể làm, việc không được làm…

Một số thì đúng, một số thì sai, cần phải tự mình trong những tháng ngày sau đó dần dần sàng lọc, nếu như tiếp thu toàn bộ thì sẽ mãi mãi dừng lại ở đây mà thôi.

Đoàn Phi Phàm cũng vẫn đang lưu lại chốn này, tuy cậu không hề muốn ở lại đây, nhưng khi biết ngôi chợ này có thể sẽ bị phá dỡ, cuộc sống có thể phát sinh nhiều biến động lớn, cậu vẫn lại giống như rất nhiều người khác, tâm trạng không yên.

Trong tiệm lão Trương không có khách, lão đang ngồi ở ngoài cửa chửi bới.

Khí thế rõ ràng là đã xì xuống, xem ra đã chửi khá lâu. Lão ta thường chửi bới khi muốn thể hiện thái độ không muốn ở lại cái chợ này thêm một giây nào nữa, và cũng dùng cùng một cách chửi đó để thể hiện tâm nguyện sẽ ở lại đây cho đến chết.

“Đi dạt nhà về rồi đấy hả?” Lão Trương nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, bận rộn chửi bới như thế mà vẫn bớt chút thời gian để hỏi một câu.

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Chú Trương không chợp mắt chút sao?”

“Chợp mắt cái quỷ gì,” Lão Trương trợn mắt nhìn cậu, hừ một tiếng, “Nhà mày cũng sắp đi ăn mày rồi, mày vẫn chợp mắt được hả?”

“Đi ăn mày thì chúng ta cùng đi mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú vẫn còn thời giờ để lo cho nhà cháu sao?”

“Đệt,” Lão Trương ném điếu thuốc đã tắt trong tay, đứng dậy, “Mẹ nó chứ mày chửi tao đấy hả!”

Đoàn Phi Phàm cười, nhanh chóng đi qua mấy quầy thịt gần đó, rẽ vào một khúc quanh.

Sau lưng cậu, lão Trương như thể vừa được tiếp thêm sinh lực, tiếng chửi bới vang vọng hẳn lên.

*

Bên ban quản lý chợ có khu nhà để nghỉ ngơi, nhân viên quản lý sẽ nghỉ ở đây, có lúc đi tuần quanh chợ một vòng, họ cũng sẽ vào đây trốn việc một lúc trước khi quay về văn phòng.

Người mà Đoàn Phi Phàm đi tìm là Văn đại ca, một vị khách quý thường trú ở phòng nghỉ, hơn 40 tuổi, công việc đầu tiên là nhân viên quản lý chợ, do quá yêu thích phòng nghỉ nên làm tới khi chợ sắp bị phá dỡ cũng vẫn là nhân viên quản lý chợ, không lên được một cái chức tép riu nào.

Nhưng anh ta là người hiểu cái chợ này nhất, coi như là người đã chứng kiến Đoàn Phi Phàm lớn lên, khá quan tâm tới Đoàn Phi Phàm, còn cho cậu hút mẩu thuốc thừa của anh ta, bị lão hai Đoàn đuổi đánh cho một trận.

*

“Nhanh lên,” Văn đại ca cầm một xấp bài, “Ra lẹ lên, đánh xong chỗ này tao còn phải ra đi một vòng nữa.”

Tiểu Tào, một nhân viên quản lý khác, ném xuống mấy lá bài.

Văn đại ca lập tức đập bốp xuống mấy lá.

Đoàn Phi Phàm đứng sau lưng anh ta: “Xì…”

“Đệt,” Văn đại ca lập tức thấy dao động vì đã quăng ra mấy lá bài kia, định đưa tay lấy lại nhưng rồi lại ngồi im, quay lại thấy Đoàn Phi Phàm, anh ta cau mày, “Sai ở đâu hả? Đâu có sai! Không đánh thế kia thì đánh kiểu gì?”

“Em đau răng.” Đoàn Phi Phàm sờ sờ mặt.

Tiểu Tào lập tức cười ha hả.

“Mày nhá,” Văn đại ca trở tay tung một chưởng, “Mẹ nó chứ mày chơi anh hả!”

“Đánh bài của anh đi,” Đoàn Phi Phàm né, “Lát còn đi tuần một vòng nữa.”

“Sao em lên được đây vậy?” Văn đại ca nhìn mấy quân bài, “Chỗ này đâu có tùy tiện vào được.”

“Trèo cửa sổ đằng sau vào.” Đoàn Phi Phàm nói.

Văn đại ca chép miệng: “Cứ mở miệng ra là… Trên bàn có trái cây đó, qua ăn đi.”

Đoàn Phi Phàm dựa vào cái ghế bên cạnh, duỗi chân ra chầm chầm lắc lư mũi chân, đợi Văn đại ca đánh bài xong, nghiêng đầu ra hiệu, cậu mới đứng dậy, cùng Văn đại ca theo lối cửa sau ra ngoài.

“Em cùng anh đi một vòng nha?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thôi khỏi đi,” Văn đại ca nói, “Mất công mọi người lại biết anh tiết lộ tin tức gì đó cho chú mày.”

“Vậy nên em còn chẳng nhắn tin cho anh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Về rồi mới kiếm anh gặp mặt nói chuyện này.”

“Thế mà chú mày vẫn còn định đi cùng anh một vòng,” Văn đại ca trợn mắt với cậu, “Nói đi, chuyện gì, anh thì chẳng biết gì cả, chẳng nhận được thông báo gì hết.”

“Nếu thành phố làm một cái chợ quy mô như kiểu chợ này của chúng ta,” Đoàn Phi Phàm cười, “Anh nghĩ sẽ đặt ở đâu?”

“Cái đó không biết được,” Văn đại ca lấy thuốc lá ra, đưa ra trước mặt cậu, “Hút không?”

“Mai bố em sẽ vượt ngục ra nện cho anh một trận đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đệt,” Văn đại ca phì cười, tự châm thuốc cho mình, hút một hơi rồi hạ giọng, “Hiện tại trong thành phố làm gì còn đất nào rộng đủ để xây chợ đâu, chợ tạm thì không đủ chỗ, nếu xây một cái giống như chợ này của bọn mình thì phải ra ngoại ô.”

Đoàn Phi Phàm cau mày: “Vậy phải là bán sỉ hết sao?”

“Có thể.” Văn đại ca nói.

“Nếu bảo em quy hoạch, thì phải giữ lại một cái chợ nhỏ chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người dân không mua rau cỏ hàng ngày sao?”

Văn đại ca cười, không nói gì.

“Chỉ là gian hàng chắc phải nhỏ đi quá nửa,” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, “Năm sau xây chợ, năm nay sợ phải giành chỗ trước luôn rồi.”

“Diện tích chắc chắn không rộng lắm rồi,” Văn đại ca nói, “Cũng khoảng bằng lầu một của Ngưu Tam Đao bây giờ.”

“Không sống ở đó thì thế là đủ rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Tiểu Tào từ cửa sau đi tới, Văn đại ca chuẩn bị cùng anh ta đi tuần một vòng.

Sau khi Tiểu Tào xuống lầu, Văn đại ca vỗ vỗ vai Đoàn Phi Phàm: “Đừng lo quá.”

“Tan ca đi ăn một bữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lâu rồi anh em không nói chuyện.”

“Còn phải nói, vào đại học một cái là không thấy mặt mũi đâu, còn không bằng hồi cấp 3,” Văn đại ca vẫy vẫy tay, “Nhưng chúng ta cũng không nói mấy chuyện này vội, đợt này chúng ta phải tránh gây nghi ngờ, khi nào đến lúc, anh sẽ đợi lão hai Đoàn mời anh một bữa.”

“Vậy để em bảo bố em.” Đoàn Phi Phàm cười.

*

“Vậy là chính xác rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm ngồi trên cái đôn đá bên đường phía ngoài chợ, “Chợ mới ở ngoại thành, đơn thuần chỉ là cái chợ bán buôn nông sản, có lẽ quanh khu này vẫn sẽ có một cái chợ nhỏ.”

“Chợ nhỏ có hy vọng không?” Giang Khoát hỏi, “Anh quản lý chợ kia có giữ chỗ cho được không?”

“Giữ thì chưa chắc giữ được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng có tin tức gì sẽ báo ngay cho tôi, nói chung là đáng tin cậy.”

“Vậy giờ cậu định thế nào?” Giang Khoát hỏi.

“Ở đây đợi tin,” Đoàn Phi Phàm sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, “Chuẩn bị cho cả hai việc, chợ tạm chắc chắn không đủ điều kiện để làm bò nấu tương, phải kiếm bếp riêng, vụ này dễ hơn kiếm mặt bằng cho tiệm, mặt khác thì mở thêm chi nhánh, vụ này phải hỏi ý chú tôi.”

“Nếu chú ấy không đồng ý thì sao?” Giang Khoát hỏi, “Tự cậu làm được không? Thương hiệu Ngưu Tam Đao cậu dùng được không?”

“Chuyện này thật sự khó nói.” Đoàn Phi Phàm cau mày, “Trước đây chưa nói tới bao giờ, đây đúng là tiệm mà hai anh em bố tôi cùng nhau mở, nhưng sự thật là mười năm qua, bố tôi cũng chẳng đóng góp tiền của công sức gì.”

Giang Khoát ngẫm nghĩ: “Hồi đầu hai người họ không có tỷ lệ ăn chia sao? Dựa trên công nghệ hoặc vốn đầu tư…”

“Giang nhiều tiền,” Đoàn Phi Phàm cười, “Đây không phải như sếp Giang nhận dự án đầu tư. Nếu nói như vậy thì hai người họ lúc đó là dựa trên tình nghĩa mà làm ăn, huống hồ lại là anh em ruột, tín nghĩa còn có tác dụng hơn hợp đồng, ai mà lừa ai, trong chợ mọi người sẽ khinh cho, không còn chỗ dung thân đâu.”

“Là tôi mạo phạm rồi,” Giang Khoát bật cười, “Vậy chuyện này cậu thử nói chuyện trước đi, nếu chú ấy chần chừ thì bảo bố cậu nói chuyện với chú ấy.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Cậu có tiền không?” Giang Khoát đột nhiên hỏi.

“Câu hỏi này thật là,” Đoàn Phi Phàm cười, “Có một ít, sao hả?”

“Đủ mở cửa tiệm không?” Giang Khoát lại hỏi.

“Còn phải xem quy mô với mức độ thế nào.” Đoàn Phi Phàm nói, “Chắc chắn là không thể bằng Ngưu Tam Đao bây giờ được.”

Đoàn Phi Phàm đột nhiên nhớ tới câu nói của bố cậu.

Có một người bạn thế này cũng tốt, sau này có thể giúp con.

“Để tôi suy nghĩ trước đã,” Đoàn Phi Phàm nói thêm, “Giờ cũng chưa biết kiểu cửa tiệm này thì mở ở đâu, quy mô cũng nhỏ hơn những tiệm khác nhiều, không dễ kiếm mặt bằng.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi cười: “Đề tài nói chuyện này nghiêm túc quá.”

“Vậy đổi sang nhẹ nhàng chút,” Giang Khoát nghĩ một thoáng, “Hết Tết là tôi sẽ về trường luôn nha.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm lập tức đáp ngay không chút do dự, đáp xong mới nghĩ ra, liền hỏi, “Sếp Giang liệu có không nỡ để cậu đi không? Mới về nhà được có mấy hôm mà?”

“Sao cậu không hỏi mẹ tôi liệu có không nỡ để tôi đi không.” Giang Khoát nói.

“Tôi cảm thấy dì ấy sẽ chịu để cậu đi thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát bật cười: “Mẹ tôi đúng là thế thật.”

“Vậy là không cần phải lo cho sếp Giang hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cậu muốn lo cho sếp Giang hả?” Giang Khoát cũng hỏi lại.

“…Không muốn.” Đoàn Phi Phàm trả lời thành thật.

Giang Khoát cười rất to: “Vậy cậu hỏi cái khỉ gì.”

“EQ của tôi không cho phép tôi không hỏi.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

*

Cả buổi chiều chẳng có việc gì làm, Giang Khoát đi bảy tám vòng lầu trên lầu dưới, lúc đầu Bôn Bôn còn đi theo cậu, sau đó thì bỏ rơi luôn cậu mà đi, vào bếp quanh quẩn bên dì Lưu.

Trước đây cũng thường xuyên thế này, Giang Khoát có thể cả một buổi chiều ở lì trong phòng không ra, nằm lướt điện thoại, chơi mấy thứ đồ chơi của mình, hoặc ngồi ngẩn ra, nhưng hôm nay thì thấy vô cùng buồn chán.

Mãi cho tới khi Đoàn Phi Phàm gọi điện tới, sự buồn chán của cậu mới tuyên bố kết thúc, sau khi cúp máy, cảm giác trống trải kia cũng tiêu tan.

Trong khoảng thời gian cũng tiếp tục chẳng có gì làm giống như trước, cậu đã có thể có tâm trạng tới ngồi ở phòng tắm nắng, uống chỗ trà còn lại mà Giang Liễu Liễu đã pha, và xem một cái phong bì chuyển phát nhanh mới mở trước mặt.

Là bảng khảo sát cho quán trà sữa mà Dương Khoa gửi tới hôm nay.

Khảo sát phải tới bảy tám trang, trước đó Giang Khoát mở ra rồi cũng chẳng muốn xem tiếp nữa.

Giang Khoát cũng khá là khâm phục Dương Khoa, tung tin đồn nhảm xong mà còn có thể gửi cho cậu cái thứ này, y như chưa có gì xảy ra.

Tâm lý đúng là cực kỳ vững vàng.

Có điều lúc này cậu cầm lên xem qua kết luận cuối cùng thì gần như không nói nên lời.

– Nói tóm lại, tôi không có đủ điều kiện cần thiết để mở một tiệm trà sữa kinh doanh có lãi.

Giang Khoát còn đang định xem trước đó đã viết những gì, để còn thưởng thức một chút toàn bộ quá trình Dương Khoa tự phủ nhận chính mình, thì Dương Khoa đã gọi điện tới.

“Ầy.” Giang Khoát cầm điện thoại lên, nếu không phải vừa nói chuyện với Đoàn Phi Phàm xong, tâm trạng đang vui, cộng thêm giấc mộng tiệm trà sữa của Dương Khoa đã tan thành mây khói thì cậu đã chẳng nghe cuộc điện thoại này rồi.

“Ngón tay mày què rồi hả?” Giang Khoát nghe máy, “Hay mày đang ở chỗ nào luật pháp quy định dùng điện thoại nhắn tin là bị xử phạt?”

“Mày xem rồi chứ?” Dương Khoa hỏi.

“Xem rồi,” Giang Khoát nói, “Chúc mừng, quay đầu là bờ.”

“Mày đoán chuẩn đấy, tao đúng là không phù hợp làm quán trà sữa,” Dương Khoa nói, “Vậy nên tao muốn hỏi mày, có gợi ý nào hay hơn không?”

“Lát tao gửi mày mã QR.” Giang Khoát nói.

“Làm gì?” Dương Khoa ngẩn người.

“Trả phí tư vấn, mười phút 800 tệ.” Giang Khoát nói.

Dương Khoa không nói gì, mấy giây sau, điện thoại của Giang Khoát rung lên, Yangkekekekeke chuyển khoản 800.

Giang Khoát vui vẻ bấm chấp nhận thanh toán, giây phút này, cậu chợt cảm thấy niềm vui của Đoàn Phi Phàm khi lừa tiền của cậu trước đây.

“Gợi ý của mày là gì?” Dương Khoa hỏi.

“Quay về đi học đi.” Giang Khoát nói.

“…Mày thế này là lừa đảo đó.” Dương Khoa nói.

“Không phải mày hỏi tao có gợi ý nào tốt hơn sao? Tao đã trả lời mày chưa? Câu trả lời của tao có vấn đề à?” Giang Khoát nói.

Dương Khoa im lặng một lúc rồi nói: “Giang Khoát, tao thực sự không quay về trường đâu, mấy năm qua, tao chưa học được gì cho bản thân, cũng chưa được lựa chọn gì cho bản thân, lần này bất kể đúng sai, tao cũng sẽ chỉ làm theo những gì mình muốn.”

“Vậy là mày có đường lui.” Giang Khoát nói.

“Chẳng phải mày cũng vậy sao?” Dương Khoa nói, “Cứ nhất quyết học cái trường đó cơ mà.”

Giang Khoát không nói gì, cau mày suy nghĩ.

“Có thời gian không?” Dương Khoa nói, “Bọn tao qua Tết có thể hẹn…”

“Đừng!” Giang Khoát cao giọng, “Không hẹn!”

Dương Khoa thở dài.

“Mày có chấp nhận bắt đầu làm từ thứ cơ bản nhất không?” Giang Khoát hỏi.

“Ngành nào?” Dương Khoa vội hỏi.

“Thực phẩm.” Giang Khoát nói.

Dương Khoa sững lại, một lúc lâu sau mới hỏi thăm dò một câu: “Ý mày là bưng bê ấy hả?”

Giang Khoát nghiến răng mà cũng suýt nữa không nhịn được cười, vội vàng đưa điện thoại ra xa, xoa xoa mặt rồi nói: “Bảo mày đi bưng bê thì đúng là lừa mày thật, nhưng vụ này vẫn chưa bắt đầu, đợi đến lúc có kế hoạch chắn chắn rồi mà mày vẫn chưa tìm được việc gì làm, lúc ấy bàn tiếp.”

“Bao lâu?” Dương Khoa hỏi.

“Không biết.” Giang Khoát nói.

“Chủ là ai?” Dương Khoa hỏi.

“Bạn trai tao.” Giang Khoát nói.

“…Giang Khoát, có phải mày chơi tao không đó?” Dương Khoa nói, “Chuyện này tao chính thức xin lỗi mày lại lần nữa, thật sự xin lỗi, tao…”

“Hơi đâu mà chơi mày,” Giang Khoát nói, “Nếu mày đồng ý chạy việc giai đoạn chuẩn bị ban đầu thì cũng học được kha khá đấy, nếu mày đồng ý, đến lúc đó tao sẽ kiếm mày.”

Việc này tuy không phải cần làm vào lúc này, nhưng nếu như phải làm thật, Đoàn Phi Phàm chắc chắn không thể tự mình gánh hết, sẽ cần người giúp. Nếu tới lúc đó thực sự không kiếm được người phù hợp, Dương Khoa cũng có thể dùng được.

Dương Khoa cũng không phải là người quá tài giỏi gì, có điều dựa vào bản khảo sát tự phủ nhận chính mình này của cậu ta thì thấy, lúc thực sự làm việc gì đó thì chắc cũng sẽ nghiêm túc, đặc biệt là sau khi bơ cậu ta đi vài tháng, cái khí thế ảo tưởng sức mạnh kia sẽ tiêu tan, cộng với việc có quan hệ với chú Dương, xem ra sẽ khá được việc.

Tới lúc đó, dùng được thì dùng, dùng không được thì coi như quả báo cho việc cậu ta tung tin đồn, cũng chẳng sao.

“Chủ là Đổng Côn hả?” Dương Khoa hỏi.

A…

Giang Khoát hơi bị cạn lời.

“Nếu không lâu quá,” Dương Khoa nói, “Tao có thể đợi, nhưng… nếu như lâu quá, tao không đảm bảo được đâu.”

“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Vụ này được đấy.”

“Hy vọng thế,” Dương Khoa nói, “Qua Tết thật sự không đi ăn…”

Giang Khoát cúp máy luôn.

*

Sáng nay thức dậy, bên ngoài cửa sổ chẳng nhìn rõ gì nữa, nửa đêm hôm qua nhiệt độ tụt xuống, hôm nay trời không sáng nổi. 

Đoàn Phi Phàm hắt hơi liên tục trong lúc xuống lầu, ăn xong món mì mà thím nấu sẵn cho cậu, Đoàn Phi Phàm lại lên lầu lấy cái khăn của Giang Khoát tặng cầm theo rồi mới ra khỏi cửa.

Lúc cậu xuống xe buýt, Giang Khoát gửi tin nhắn nói đã dậy rồi, cậu lập tức gọi điện cho Giang Khoát.

“Đang trên đường rồi à?” Giang Khoát nghe máy rất nhanh.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Xuống xe rồi, đi bộ thêm vài phút là tới.”

“Tôi tưởng cậu phải xong việc mới gọi cho tôi chứ.” Giang Khoát nói.

“Hơi bồn chồn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nghe giọng cậu thì vững dạ được một chút.”

“Lần nào đi cũng nói chuyện vui vẻ mà,” Giang Khoát nói, “Kể cho bố cậu nghe lần này đi du lịch chơi những trò gì đi.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Chỉ là tâm trạng bố cậu hơi bất ổn, gặp con trai là sẽ khá hơn thôi.” Giang Khoát nói.

*

Đoàn Phi Phàm ngồi trong phòng thăm nuôi, đồng nghiệp của quản giáo La bước tới nói nhỏ với cậu: “Cháu đợi thêm một chút, vốn đã nói trước là hôm nay có người tới thăm, bố cháu hôm qua đã đồng ý rồi, nhưng vừa nãy lại hơi miễn cưỡng, Tiểu La đang nói chuyện với bố cháu, sẽ qua ngay thôi.”

“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu sẽ đợi ạ.”

Đoàn Phi Phàm ngồi gần hai chục phút, bố cậu cuối cùng cũng từ cái cửa nhỏ chầm chậm đi tới.

Ngồi xuống trước mặt cậu rồi cũng không cầm lấy ống nghe, chỉ cứ thế mà nhìn cậu.

“Bố.” Đoàn Phi Phàm cầm lấy ống nghe.

Bố cậu thở dài, cầm ống nghe: “Con cứ phải chạy tới đây làm gì, phí thời gian.”

“Con cũng không có việc gì cần làm vào giờ này.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bố vẫn ổn lắm,” Bố cậu nói, “Không cần phải lo, con cứ sống cuộc sống của mình cho tốt đi, không cần phải lo nghĩ chuyện của bố. Đám người Tiểu La cũng thật là, sao cứ suốt ngày bảo con tới cơ chứ!”              

“Con không phải vì lo cho bố mà tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Quản giáo La bảo tháng này có thể đăng ký một lần gặp nữa, vậy nên con mới tới.”

[HẾT CHƯƠNG 68] 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc