TAM PHỤC

Giang Khoát nghiến răng nín cười, nhìn Đoàn Phi Phàm lủng lẳng hai sợi dây đèn, miệng cắn cành hồng, tay xách cái loa từ từ đi tới. Cậu cảm giác mình nhịn cười tới mức đau cả lưng.

Sau vài câu hát đầu tiên, đúng câu “ánh trăng nói hộ lòng tôi”, Đoàn Phi Phàm đi tới đứng trước mặt Giang Khoát, cầm lấy bông hoa cắn trên miệng.

Giang Khoát đưa tay định nhận lấy bông hoa, nhưng Đoàn Phi Phàm lại không đưa hoa cho cậu, mà cúi xuống nhanh chóng bẻ gai trên cành hoa, miệng lại còn ngâm nga hát theo “Tình tôi sẽ không đổi, lòng tôi sẽ chẳng thay…”

Sau đó thì giữa lúc bận đủ thứ việc, Đoàn Phi Phàm vẫn còn đưa tay chỉ về phía vầng trăng trên nóc tòa nhà: “Ánh trăng nói hộ lòng tôi…”

Rồi lại bỏ tay xuống, tiếp tục bẻ bớt những chiếc gai trên cành hồng.

“Chỉ một nụ hôn thật nhẹ,” Đoàn Phi Phàm chìa bông hoa ra trước mặt Giang Khoát, “Đã đủ làm rung động trái tim tôi…”

Giang Khoát nhận lấy bông hoa.

Tiếp đó là một nụ hôn, có điều không được nhẹ lắm, làm rung động lòng người thì cũng có khả năng, nhưng nghiền nát cả miệng thì chắc chắn là sự thật.

“Cảm ơn cậu.” Giang Khoát nói.

Mặc dù màn “trình diễn” này ngốc nghếch không tả được, nhưng giọng Đoàn Phi Phàm lại thấp trầm đầy sức hút, như thể cùng với bài hát kéo người nghe vào trong hồi ức.

Nghĩ tới nụ hôn muốn nghiền nát cả miệng và những cảnh tượng không ngừng hiện ra sau đó, cơn buồn cười của Giang Khoát đã từ từ nguôi bớt, cảm giác muốn khóc lúc đầu lại trỗi dậy quay về.

‘Valentine đầu tiên của hai bọn mình,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thấy vẫn phải có chút gì đó mang tính lễ nghi, vậy nên tôi đã chuẩn bị một tiết mục, cậu muốn xem không?”

“Đây không phải là tiết mục rồi sao?” Giang Khoát hỏi.

“Đây mới chỉ là màn chào sân thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi muốn xem.” Giang Khoát nói.

“Vào phòng đi, biểu diễn ở đây là người ta báo cảnh sát đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vào phòng ngủ là được, đừng mở đèn.”

“Ừ.” Giang Khoát quay người đi vào phòng ngủ.

“Ngồi lên giường đi,” Đoàn Phi Phàm lần sờ tủ áo rồi mở cửa tủ, “Thật ra, đây là tiết mục cậu đặt hàng từ lâu rồi, còn đặt cả tiền cọc nữa, chắc là cậu quên rồi.”

Giang Khoát ngẩn người, sau đó mới đột nhiên nhớ ra: “Tôi không quên, cậu mang đàn accordion tới hả?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm lấy chiếc đàn accordion từ dưới đáy tủ, trong bóng tối, cậu ấy đeo đàn lên người, “Hai trăm một bài, không được chọn bài, nhớ rồi chứ?”

“Ừ.” Giang Khoát cười đáp, kéo chăn lại dựa lên.

Trong bóng tối, nhìn không rõ khuôn mặt Đoàn Phi Phàm, chỉ thấy một hàng phím màu trắng của chiếc đàn, và lờ mờ bàn tay đặt trên hàng phím.

“Lần này không thu phí nha.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát cười, vỗ tay cổ vũ cho Đoàn Phi Phàm.

“Đừng kỳ vọng quá,” Đoàn Phi Phàm khẽ kéo đàn một cái, cây đàn vang lên một tiếng gọn ghẽ như thể đang phụ họa, “Tôi chỉ biết kéo thành giai điệu tàm tạm thôi.”

“Thôi đừng khiêm tốn quá mức trước mặt người còn chưa sờ vào đàn bao giờ như tôi đây,” Giang Khoát nói, “Chưa chắc tôi đã nghe ra được đâu.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm hắng giọng.

“Còn định hát nữa hả?” Giang Khoát hỏi.

“Không hát,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi giới thiệu chương trình thôi.”

Giang Khoát cười giơ sẵn hai tay, đợi vỗ tay cổ vũ.

“Sau đây là màn độc tấu accordion của Đoàn Anh tuấn dành cho Giang Nhiều tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bản nhạc Chiều Matxcova.”

“Tôi nghe bài này rồi tôi nghe bài này rồi.” Giang Khoát vỗ tay bôm bốp.

“Nghe rồi hả?” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, “Vậy phiền phức rồi đây.”

“Mới nghe một lần.” Giang Khoát nói.

“Vậy vẫn còn được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vẫn còn đang cười thì tiếng đàn đã vang lên.

Chỉ trong vòng vài giây, cậu đã chìm trong tiếng nhạc trầm bổng. Ca khúc này, cậu đã từng nghe thấy trong xe của sếp Giang, sếp Giang thích đủ loại bài hát xưa của Liên Xô, vậy nên Giang Khoát cũng có ấn tượng với rất nhiều bài hát xưa.

Bình thường kỳ thực nghe cũng chẳng có cảm giác gì cho lắm, nhưng trong bóng tối, nghe nhạc sống, trong trạng thái tựa như có thể thấy âm nhạc ùa đến, thì cảm nhận lại rất mãnh liệt.

So với nhiều loại nhạc cụ thông thường, accordion mang khí thế hào hùng hơn, âm sắc cũng phong phú hơn.

Trong lúc hộp đàn kéo ra rồi thu lại, ca khúc này đã có thêm ký ức mới cho giai điệu một thời trong tâm trí Giang Khoát, hùng vĩ mà xen lẫn nỗi u sầu man mác xa xăm, không ngừng vương vấn cảm xúc của người nghe.

Giang Khoát ngồi trên giường, nhìn dáng Đoàn Phi Phàm trong bóng tối trước mặt mình.

Đây có lẽ là hình ảnh mà chẳng cần phải nhờ tới vật gợi nhớ nào, Giang Khoát vẫn sẽ mãi mãi khắc ghi trong ký ức, và lại còn có cả nhạc nền thật dễ nghe.

Trình độ chơi accordion của Đoàn Phi Phàm chắc đang ở giai đoạn cao của người mới học, cũng chẳng có kỹ năng gì ghê gớm, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của tâm trạng hay không, mà trong màn diễn tấu giản dị này, Giang Khoát lại nghe ra bao cảm xúc mãnh liệt.

Màn diễn tấu kết thúc, Đoàn Phi Phàm bật đèn trong phòng, rồi cúi chào Giang Khoát.

Giang Khoát định thần lại từ trong cơn chìm đắm, cậu quỳ nhỏm dậy trên giường, giơ hai tay lên vỗ một tràng, lại còn kèm theo cả mấy tiếng huýt sáo và khen ngợi.

Tiếp đó thì có tiếng gõ cửa.

“… Làm phiền hàng xóm hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm vội đặt cây đàn xuống, “Tôi ra xin lỗi người ta một tiếng.”

“Tôi đi với cậu.” Giang Khoát nhảy xuống giường.

“Nhớ nhé, thái độ thành khẩn một chút.” Đoàn Phi Phàm hạ giọng bảo.

“Ừ.” Giang Khoát đi theo sau.

Ngoài cửa là hai người hàng xóm đang đứng, một nam một nữ, vẻ mặt không vui tí nào.

“Là nhà hai cậu phải không?” Người con trai chỉ Đoàn Phi Phàm, “Hai cậu có bệnh hả? Nửa đêm nửa hôm còn làm trò gì vậy? Muốn luyện đàn thì ra ngoài tìm chỗ cách âm là được mà!”

“Xin lỗi anh chị, thật sự xin lỗi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa rồi chúng tôi có việc vui quá, hơi phấn khích nên bị cuốn theo, làm phiền mọi người rồi.”

“Cậu thì phấn khích rồi, vui rồi,” Nữ hàng xóm cau mày, “Còn bọn tôi nửa đêm bị đánh thức thì sao hả? Chỉ lo thân mình thôi đúng không? Người khác sống chết mặc bay, chỉ cần mình vui là được hả!”

“Là bọn tôi không đúng, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mọi người rồi,” Đoàn Phi Phàm giọng đầy vẻ biết lỗi, “Sau này nhất định chúng tôi sẽ chú ý, không làm ồn nữa. Anh chị, giờ cũng đã khuya rồi, anh chị nghỉ ngơi trước đi, ngày mai xem lúc nào thời gian tiện cho anh chị, tôi sẽ sang nhà chính thức đền bù cho anh chị, không biết…”

“Ầy,” Nam hàng xóm xua tay, “Cũng không cần phải vậy, chỉ cần hai anh chú ý một chút, dù sao thì ở đây cách âm cũng không tốt lắm, có tiếng động một chút là nghe thấy hết.”

“Nhất định chúng tôi sẽ chú ý.” Đoàn Phi Phàm nói.

Trong lúc Đoàn Phi Phàm xin lỗi liên tục, Giang Khoát mãi không chen vào được một câu, mà thực sự cũng không biết nói gì, đến lúc này, cuối cùng Giang Khoát cũng nói theo một câu:

“Nhất định sẽ chú ý.”

“Được rồi được rồi,” Nữ hàng xóm thở dài, quay người đi, “Các cậu còn trẻ, chúng tôi có thể hiểu được, chỉ cần nghĩ cho người khác một chút là được.”

Giang Khoát rút vào trong phòng khách, Đoàn Phi Phàm đợi mãi cho tới khi hai người hàng xóm vào nhà rồi mới đóng cửa lại, sau đó quay người dựa cửa thở dài: “Đậu, bình thường tôi cũng không cảm thấy cái đàn này kêu to như vậy, chắc là do ở chợ ồn quá.”

“Mai còn phải sang nhà xin lỗi nữa hả?” Giang Khoát hỏi.

“Mang hai hộp thịt bò qua đền cho người ta,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi nghĩ vào học rồi, cậu vẫn sẽ rảnh chút thì lại sang đây ở, sau này Đại Pháo cũng có thể còn ở tiếp, vẫn nên chu đáo một chút.”

“Cái gì mà tôi rảnh chút thì lại sang đây hả?” Giang Khoát nheo mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu không định sang đây à?”

“Tôi nói nhầm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là tôi, vào học rồi chắc chắn tôi vẫn sẽ nghĩ tới chuyện sang đây…”

Giang Khoát cười, đi tới ôm lấy Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm cũng ôm chặt lấy cậu.

Im lặng một lúc, Giang Khoát mới lên tiếng hỏi: “Cậu cũng lãng mạn thật đó.”

“Lãng mạn hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu cười tôi muốn té ghế luôn, chẳng lẽ không phải là mấy trò của tôi rất ngốc sao?”

“Vừa ngốc vừa lãng mạn,” Giang Khoát cười nói, “Mấy món đồ này, cậu mang qua từ lúc nào vậy?”

“Mấy thứ khác thì mang qua hết từ mấy hôm trước rồi, toàn đồ nhỏ nhỏ mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ có cái đàn thì chiều nay nhân lúc cậu chưa về, tôi mang qua đó.”

“Đậu,” Giang Khoát ngả người ra sau, nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi tưởng cậu bận suốt đến tận tối chứ?”

“Là bận suốt thật,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mang cái đàn kia qua cũng chỉ mất hai chục phút… Nghe hay không? Chú tôi suốt ngày kéo mấy bài, tôi cũng chỉ biết kéo mấy bàn đó, tôi suy nghĩ mãi mới thấy bài này có thể phù hợp một chút.”

“Nghe hay lắm.” Giang Khoát nói, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe accordion trực tiếp thế này, rất hay.”

“Còn muốn nghe nữa chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ, mấy bài cậu biết kéo, tôi muốn nghe hết một lượt luôn.” Giang Khoát nói.

“Hai trăm một bài, nghe trọn gói thì giảm 20%.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát cười suýt sặc.

“Tôi có quà cho cậu đây,” Đoàn Phi Phàm buông Giang Khoát ra, đi về phía tủ lạnh, “Không biết cậu có thích không.”

“… Mấy thứ vừa rồi không phải là quà sao?” Giang Khoát ngạc nhiên đi theo Đoàn Phi Phàm.

“Mấy trò đó là chơi thôi, để làm cậu vui,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có điều đây cũng chẳng phải quà gì đặc biệt, cái chính là tôi cảm thấy cậu chẳng thiếu gì cả, nên muốn chuẩn bị quà gì đó có ý nghĩa một chút.”

“Những thứ vừa nãy đều rất có ý nghĩa rồi.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, thật sự không biết lại còn quà gì có ý nghĩa mà lại cần phải để trong tủ lạnh.

Trước đó, lúc mở tủ lạnh lấy nước uống, cậu cũng không phát hiện trong tủ lạnh có thứ gì cả.

Không phải, có một thứ.

Có một món đồ giống như một cái hộp được bọc trong túi nylon siêu thị, nhưng trước tới giờ, Giang Khoát mở tủ lạnh chỉ để lấy nước uống, vậy nên lúc nhìn thấy món đồ đó, cậu cũng hoàn toàn chẳng nghĩ gì cả.

Đoàn Phi Phàm quả nhiên lấy cái túi đó ra khỏi tủ lạnh.

“Đậu,” Giang Khoát nói, “Vừa rồi lấy nước uống, tôi có nhìn thấy đấy, nhưng không ngờ đây lại là quà luôn.”

“Tôi biết là cậu không để ý mà,” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm cười, mở cái túi, lấy ra một cái hộp nhỏ dùng bảo quản đồ tươi, “Tặng cậu.”

“Bò nấu tương hả?” Giang Khoát đã ngửi thấy mùi, chỉ trong vòng nửa năm, độ nhạy cảm của cậu đối với bò nấu tương đã tăng lên chóng mặt.

Nhưng mùi của món bò nấu tương này lại hơi khác với mùi mà cậu đã quen ngửi lúc bình thường.

“Ừ, vị mới đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Gì cơ?” Giang Khoát sửng sốt.

“Cậu bảo muốn nếm thử vị cay đó thôi?” Đoàn Phi Phàm nói, “Nên tôi thử làm một chút, nhưng có khả năng… không được ngon lắm. Thím tôi bảo không thể cứ thế mà cho ớt vào, muốn ra vị cay thì phải gia giảm các nguyên liệu khác nữa, nhưng tôi cũng không kịp làm…”

“Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát nhìn cậu.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát vội đưa tay lau mắt, rồi cúi xuống mở hộp ra.

“Nếm thử đi,” Đoàn Phi Phàm đưa tay xoa mặt Giang Khoát, rồi lại vòng tay ra sau gáy cậu, khẽ bóp nhẹ mấy cái, “Không ngon thì điều chỉnh tiếp.”

Giang Khoát không nói gì, cậu nhón một miếng thịt nhỏ ở trong hộp cho vào miệng.

Muốn khóc.

Nhai mấy miếng đầu tiên thậm chí còn không nếm ra vị gì.

Cậu lại nhón một miếng nữa cho vào miệng.

Đoàn Phi Phàm thở dài: “Giang nhiều tiền của chúng ta bây giờ lại ẩu thế này? Tôi còn để một cái nĩa bên cạnh cho cậu mà.”

“Đệt.” Giang Khoát ném miếng thịt kia xuống, cầm cái nĩa nhỏ bên cạnh lên xiên một miếng, cho vào miệng.

Sau khi nhai kỹ lần nữa rồi từ từ đánh giá mùi vị, Giang Khoát lại lau mắt rồi ngẩng lên, nhìn Đoàn Phi Phàm.  

“Cậu nếm thử chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Nếm rồi, lấy ra khỏi nồi là tôi nếm luôn,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vậy nên cậu muốn nói gì cứ nói đi.”

“Với tư cách một món quà thì đỉnh siêu cấp luôn.” Giang Khoát khịt mũi, “Tôi thực sự… cực kỳ thích.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cố nén cười.

“Còn với tư cách vị mới của món bò nấu tương thì thật là…” Giang Khoát dừng lại một thoáng, “Hơi bị khó nuốt.”

Đoàn Phi Phàm cười thành tiếng.

“Không phải tôi chê cậu đâu,” Giang Khoát cũng phì cười, “Chỉ là… nói sao nhỉ, vị thịt bò một nơi, vị cay một nẻo, chẳng liên quan gì đến nhau.”

“Đúng vậy, tôi ăn cũng cảm thấy thế,” Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa nói, “Làm xong tôi bảo thím tôi nếm thử, thím bảo giống như chỗ ớt này bỏ nhà đi bụi rồi.”

Giang Khoát cười, ăn thêm một miếng nữa: “Nhưng là tại sao chứ?”

“Còn tại sao nữa, tại tôi làm chưa đúng đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đừng ăn nữa.”

“Không bảo thím cậu truyền thụ chút bí kíp sao?” Giang Khoát hỏi.

“Thím ấy… để từ từ đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vốn dĩ thím cũng không ủng hộ tôi làm cái này cho lắm, đồng ý thì đồng ý thôi, nhưng chắc vẫn mong cứ làm vị cũ, chuyện này cứ để tôi thử làm, rồi từ từ tính sau đi.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, rồi lại ăn miếng nữa, “Tôi cũng chuẩn bị quà đấy, nhưng giờ lại cảm thấy chẳng đáng gì, đưa ra cũng ngại.”

“Sao lại đưa ra cũng ngại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu có lấy ra một đống shit…”

Giang Khoát nhìn cậu.

“Được rồi, nếu thực sự là thế… chắc tôi sẽ đấm cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi đang ăn đó!” Giang Khoát hét lên.

“Đừng ăn nữa, đâu có ngon.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Phần thịt nền thì vẫn ngon, tay nghề cũng không thể nói là kém được.” Giang Khoát nói.

“Phần thịt nền cũng là tôi làm đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Công thức của Ngưu Tam Đao.”

Giang Khoát bật cười: “Vậy đây cũng là tấm lòng của bạn trai tôi, lại còn là tấm lòng vô cùng phi phàm.”

“Trước tiên lấy quà cho tôi đã,” Đoàn Phi Phàm nói, “Qua 12 giờ rồi!”

“Đợt chút!” Giang Khoát đặt cái hộp xuống, chạy vào trong phòng, mang chiếc điện thoại đã được lắp ốp lưng và bọc lại bằng rất nhiều lớp giấy gói quà theo cách mà cậu học được lúc mua khăn lần trước.   

“Đây là cái gì?” Đoàn Phi Phàm kinh ngạc nhìn nùi giấy gói quà to đùng này.

“Mở ra xem thử đi,” Giang Khoát nói, “Tôi cũng mua cho tôi một cái luôn, ghép thành một đôi.”

Đoàn Phi Phàm gỡ cái nơ bướm bên trên lớp giấy gói quà, cẩn thận mở từng lớp từng lớp giấy, lúc nhìn thấy cái điện thoại bên trong, cậu sững người: “Điện thoại?”

“Ừ,” Giang Khoát xoa xoa tay, “Chẳng có gì sáng tạo phải không? Đợt này tôi xem lại ảnh, thấy điện thoại của cậu đúng là nên đổi rồi, thế là tôi mua cái mới, của cậu màu trắng, của tôi màu xanh…”

Đoàn Phi Phàm ôm lấy Giang Khoát, xiết thật chặt: “Cảm ơn cậu.”

“Thích không?” Giang Khoát hỏi.

“Thích,” Đoàn Phi Phàm nói, “Kinh hỉ luôn.”

“Cái này có gì mà kinh hỉ chứ?” Giang Khoát cười.

“Bản thân tôi…” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, có lúc thấy cái điện thoại đúng là không tốt, nhưng tôi cũng đã ngầm chấp nhận nó là không tốt như vậy đó, vậy nên cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi điện thoại.”

“Cái mới này đảm bảo rất tốt.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm buông Giang Khoát, nhanh chóng lấy điện thoại cũ của mình ra, gỡ thẻ, đổi sang điện thoại mới, “Của cậu đâu? Tôi xem chút.”

Giang Khoát lấy móc túi điện thoại của mình ra.

Đoàn Phi Phàm cầm hai cái điện thoại đặt sát cạnh nhau, nhìn thử rồi cười bảo: “Sao cậu lại thích màu xanh lá như vậy?”

“Tôi cảm thấy nó giống như màu sắc của mình.” Giang Khoát nói, “Tôi luôn cảm thấy mình phải là màu xanh lá.”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát: “Sao tôi cảm giác như cậu đang chửi tôi nhỉ.”

Giang Khoát cười bò: “Tôi đâu có ý đó!”

“Tôi biết,” Đoàn Phi Phàm xoa đầu Giang Khoát mấy cái, “Cậu chính là kiểu tiểu soái ca xanh tươi mơn mởn.”

“Ừ.” Giang Khoát nhướng nhướng mày.

“Ốp lưng điện thoại cũng giống nhau này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người ta bán điện thoại có vỏ ốp luôn hả?”

“… Cậu mua trái cây hay sao mà còn đòi có cả vỏ chứ,” Giang Khoát nói, “Đây là tôi ốp tôi mua lắp vào đó.”

“Đỉnh luôn,” Đoàn Phi Phàm mở khóa điện thoại xong thì thấy ảnh chụp hai người trên màn hình, “Đẹp trai ghê, hai người này.”

“Bên nào đẹp trai cơ?” Giang Khoát hỏi.

“Cái đó chắc chắn… là tôi đẹp trai rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn cậu: “Được đó Đoàn Phi Phàm, cậu tự tin thật!”

“Chiều theo ý cậu đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chắc chắn là cậu thấy tôi đẹp trai mà.”

“Tôi đệt.” Giang Khoát nói.

“Không phải sao?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày với Giang Khoát.

“… Cái đó thì không sai.” Giang Khoát lấy điện thoại khỏi tay Đoàn Phi Phàm, đặt sang một bên rồi túm cổ áo cậu, từ từ đẩy vào phòng tắm.

“Làm gì vậy?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.

“Tắm rửa đi ngủ.” Giang Khoát nói.

*

Lễ Valentine mà ngủ mất nửa ngày, về lý thuyết mà nói thì hơi lãng phí thời gian, nhưng còn phải xem là ngủ cùng với ai nữa.

Giang Khoát trở mình, gác chân lên bụng Đoàn Phi Phàm.

“A…” Đoàn Phi Phàm kêu.

“Gì vậy?” Giang Khoát tặc lưỡi.

“Vốn dĩ không thấy đói đâu, nhưng cậu đè một cái thế này, bụng tôi đột nhiên tự phát hiện ra nó đang rỗng không.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu muốn ăn gì?” Giang Khoát hỏi, “Tôi đưa cậu đi ăn sang một bữa luôn.”

“Ăn…” Đoàn Phi Phàm quay mặt qua nhìn Giang Khoát.

“Kiềm chế chút đi.” Giang Khoát nhìn cậu.

“Vậy theo ý cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hôm qua tôi tìm thấy một nhà hàng Brazil bên cạnh trung tâm thương mại mua đồ lần trước,” Giang Khoát nói, “Tôi vào đi một vòng, thấy cũng được, lát đi ăn nhé?”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cậu cứ thế đi vào dạo một vòng rồi đi ra sao?”

“Không thì sao nào?” Giang Khoát cười, “Trước đây tôi đi chọn quán toàn kiểu này thôi.”

“Tôi cũng thích cậu kiểu này.” Đoàn Phi Phàm ghé qua hôn lên mặt Giang Khoát, “Đi, đi ăn thôi, tôi đói thật sự luôn, đêm qua lao động vất vả quá.”

“… Cậu nghĩ sao, hôm qua vị hàng xóm kia bảo có chút tiếng động nào là nghe thấy hết,” Giang Khoát ngồi nhỏm dậy, “Liệu có phải… nghe thấy rồi không?”

“Cũng có ồn lắm đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu không yên tâm thì lần sau, tôi sẽ lấy Salonpas dán miệng cậu lại.”

“Đồ khốn!” Giang Khoát nói xong liền tặc lưỡi, “Lần sau ghi âm lại, xem rút cuộc là ai làm ồn hơn…”

*

Ngày lễ Valentine thực ra cũng chẳng có lịch trình gì, ăn xong thì đi dạo phố loăng quăng, chẳng có mục đích với mục tiêu gì, đi dạo xong lại ăn, cảm giác mệt đừ, nhưng cũng trọn vẹn tràn đầy.

Giang Khoát thấy cũng may là mình không hao tâm tốn sức mà lên lịch trình, dù có lên lịch trình kiểu gì thì cũng bị màn “trình diễn” của Đoàn Phi Phàm hôm qua làm cho lu mờ hết.

Tuy đúng là rất ngốc nghếch, nhưng trong cuộc đời của Giang Khoát từ trước tới nay, chưa bao giờ cậu lại thấy hạnh phúc và bất ngờ như vậy.

Một cách giản dị và còn có phần buồn cười, Đoàn Phi Phàm đã để lại dấu ấn không thể nào quên trong ngày lễ Tình nhân đầu tiên trong đời cậu.

*

Qua lễ Valentine là tới luôn tết Nguyên tiêu, hết tết Nguyên tiêu là bọn họ vào học rồi.

Một nhà ba người sếp Giang lại đi nghỉ nhân tết Nguyên tiêu, Giang Khoát cảm thấy chỉ cần mình không ở nhà là ba người họ kiểu gì cũng sẽ đi chơi, sau đó còn gửi điện mừng chọc tức cậu.

Nhưng với Giang Khoát mà nói, tết Nguyên tiêu năm nay còn độc đáo hơn là đi chơi ở bất cứ đâu.

Không khí tết trong chợ khá xôm tụ, luôn có cảm giác niềm vui của người ở chợ cũng đơn giản hơn. Bên chợ còn cùng với khu phố tổ chức hội đèn lồng ở công viên nhỏ gần đó.

Những chiếc đèn mộc mạc trang hoàng rực rỡ được treo bày khắp nơi, thực ra Ngưu Tam Đao cũng góp ba chiếc đèn hoa sen, do thím mua đồ về tự làm.

Giang Khoát đi vòng quanh chiếc đèn mà chụp phải tới mười mấy tấm.

“Điện thoại mới đúng là khác hẳn,” Đoàn Phi Phàm cũng chụp một hồi, “Xem ra trình độ chụp hình của tôi cũng cao lên tới mấy bậc.”

“Có cần chụp cho hai đứa một bức không?” Đoàn Lăng tay ôm một đống đồ ăn đi tới.

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Kiếm cái đèn đi.” Đoàn Lăng nói.

“Bọn em chụp với đèn hoa sen này luôn.” Giang Khoát nói.

“… Thôi đừng!” Đoàn Lăng gào lên, “Cả buổi tối nay, mấy người ở Ngưu Tam Đao cứ vây quanh dính lấy cái đèn y như bảo vệ rồi! Ảnh nào cũng có cái đèn này, ai không biết lại tưởng cả lễ hội có mỗi cái đèn này đấy!”

“Chị cứ chụp đi, rồi sau đó đổi đèn khác.” Đoàn Phi Phàm cười bảo.

“Đúng đó.” Giang Khoát nói.

“Hai đứa đúng là lắm chuyện,” Đoàn Lăng cầm lấy điện thoại của Giang Khoát, “Đứng vào đi, không tạo dáng gì hả? Nhìn như hai tên ngốc ấy.”

Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát đứng cạnh nhau, không nhúc nhích.

“Không làm động tác gì à?” Đoàn Lăng nói, “Hai đứa là thần gác cổng hả?”

“Hay đấy, mỗi bên một thần nhỉ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chụp nổi bật đèn hoa sen một chút.”

“Trời ơi là trời!” Đoàn Lăng hét lên.

“Được đó.” Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm mỗi người đứng một bên chiếc đèn, cùng làm động tác xin mời chĩa vào chiếc đèn.

“Hai đứa thần kinh!” Đoàn Lăng nhanh chóng chụp cho xong rồi trả điện thoại lại cho Giang Khoát, “Hai đứa tránh xa chị ra, đừng để người ta biết chúng ta đi chung đó.”

“Để tôi xem.” Giang Khoát mở ảnh ra xem.

Người trong ảnh tuy trông rất ngốc, nhưng ảnh chụp vẫn rất đẹp.

“Chụp được chữ luôn này,” Đoàn Phi Phàm chỉ, “Hơi bị được.”

Phía sau chiếc đèn là một chiếc đèn màu có chữ, trong ảnh chụp được bốn chữ trong số đó, Lương Tiêu Mỹ Cảnh (cảnh đẹp đêm vui).

Thật sự rất tuyệt, Giang Khoát gửi bức ảnh cho Đoàn Phi Phàm.

Lương Tiêu Mỹ Cảnh.

Trong lễ hội đèn lồng có bán kẹo hồ lô, Giang Khoát mua hai xâu nhân đậu, cậu với Đoàn Phi Phàm mỗi người một xâu.

“Còn mua cả cái này cơ à?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi phát hiện ra khả năng thích nghi của mình đúng là mạnh thật.” Giang Khoát nói, “Nơi bán kẹo hồ lô này là một tiệm nhỏ bên đường, chỗ đi qua bãi đậu xe một chút, đúng không?”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Tôi thấy điều kiện vệ sinh của tiệm đó đúng là…” Giang Khoát tặc lưỡi, “Nhưng tôi bây giờ vậy mà vẫn cứ muốn ăn đấy.”

“Ăn bẩn sống lâu, ăn sạch chóng chết.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát vừa cười vừa lấy điện thoại ra, điện thoại kêu khá lâu rồi, cậu nhìn thử, là Đại Pháo.

Đại Pháo cũng học được cách thích gọi điện thế này từ bao giờ vậy. Giang Khoát nghe điện: “Tết Nguyên tiêu vui vẻ, Pháo à.”

“Nguyên tiêu vui vẻ,” Đại Pháo đáp rất nhanh một câu rồi bảo, “Tao nói với mày chuyện này, hiện tại mày không được nói với sếp Giang hay bố tao, phải xem tao có tự giải quyết được chuyện này không đã.”

“Chuyện gì?” Giang Khoát chưa đồng ý ngay mà vội hỏi trước một câu.

“Cũng không phải chuyện gì lớn,” Đại Pháo nói, “Tao bị dân làng ở đây… nhốt trong nhà rồi.”

“… Cái gì?” Giang Khoát suýt nữa thì không tin vào tai mình.

[HẾT CHƯƠNG 83]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc