TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Đỗ Tĩnh Đường chỉ có thể nói như vậy, để an ủi những người này, sẽ không nói gì nữa, anh còn sợ, bọn họ sẽ ăn luôn cả anh.

Mà sau khi anh nói xong, mặc dù mọi người vẫn có chút thất vọng, nhưng mà, vừa nghe đến thù lao, cũng chỉ có thể tiếp nhận, ai bảo bọn họ không phải là sếp, mà là một công nhân viên nho nhỏ, Tổng giám đốc nói cái gì chính là cái đó, Tổng giám đốc muốn bọn hắn làm cái gì thì làm cái đó.

Muốn tăng ca liền tăng ca, muốn lăn cũng phải cuộn chăn mà lăn như quả bóng.

Nếu nói Sở Thị là bát cơm của bọn họ, không bằng nói Sở Luật là cha mẹ cơm áo của bọ họ mới đúng.

Tất cả mọi người rời đi tứ phía, từng người một về vị trí làm việc của mình, mà Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ lồng ngực của mình, lúc này mới có thể cảm thấy bản thân hít thở dễ chịu một chút, còn vây quanh anh một chút nữa, anh không ngộp chết mới là lạ.

Trong ngực anh còn có một đống văn bản tài liệu, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người, đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, đi lên tầng mười tám.

Thang máy dừng lại, anh đi ra, lúc nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc đang ngồi ở cửa khóc, trên mặt xuất hiện vô số đầu hắc tuyến.

Cô lại là bị mắng đến khóc rồi chứ, gần đây cảm xúc của tổng tài, quả thực giống như ăn thuốc nổ vậy, thấy người nào nổ người đó, nổ không chết không buông tay, nổ rồi, cũng muốn nổ thành phấn bọt, ngay cả anh ta cũng đều không buông tha, xem đi, Tiểu Ái đáng thương, đúng là xui xẻo nhất, hơi không vừa ý một cái, không phải là bị mắng, thì lại bị trừng.

"Phó tổng giám đốc, " Tiểu Ái có chút ủy khuất lau gương mặt của mình, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi, nhìn giống như một con mèo vậy.

Đỗ Tĩnh Đường khóe mắt co rút, "Được rồi, Tiểu Ái, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ không xinh đâu. " mà cô hiện tại đã không thể là coi như là đẹp nữa rồi, nhất là kẻ mắt của cô, hiện tại bởi vì khóc, mà đã để lại hai vệt đen xì trên mặt.

Thật sự rất buồn cười, nhưng mà, Đỗ Tĩnh Đường thực cười không nổi, người ta trẻ con khóc thương tâm như vậy, anh ta còn có thể cười không

Tiểu Ái vội vàng gật đầu, lấy tay dùng sức lau lau nước mắt của mình, khuôn mặt thoáng cái được bôi đen, làm cho Đỗ Tĩnh Đường ánh mắt tựa như bị đâm chích. Anh muốn để cô đi tự nhìn mặt của mình một chút, chỉ là, nếu như nói, có thể sẽ để cho người khác khó chịu, vì vậy, tốt hơn vẫn là không nên nói gì, tóm lại, nên vào phòng vệ sinh, trang điểm lại đi.

Mà anh không rõ, rõ ràng đều là phụ nữ, tại sao có người phụ nữ bất kể khóc thế nào, cũng sẽ vẫn xinh đẹp, giống như là hải đường trong mưa gió, càng lộ ra sạch sẽ rực rỡ, kiều diễm ướt át.

Nói thí dụ như là Hạ Nhược Tâm, không biết cô hiện tại thế nào, mà anh không cách nào xác định được cảm giác của anh họ anh có liên quan gì đến cô không, hay là có quan hệ đến Lý Mạn Ni kia, dường như Lý Mạn Ni kia cũng rất ít khi đến.

Quay người, anh xoa bóp cái trán của mình một chút, cam chịu số phận đi vào trong văn phòng Tổng giám đốc, không ngoài ý, lúc mở cửa, anh hiển nhiên phải chịu một đường ánh mắt sắc lạnh.

Cứ như vậy, biến thành Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hướng hắn đâm đến.

Nếu như đổi thành người khác, không biết có bị hù đến nhũn cả chân ra không, mà anh chỉ là quắt một cái, cầm lấy văn bản tài liệu đi vào, trong công ty, chỉ có anh vào đây nhiều nhất, tiếp nhận tia nhìn lạnh lẽo cũng nhiều nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc