TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Cô xoay người, liền bị một bóng hình cao lớn chặn lại, khiến sắc trời vốn u ám nay còn âm u đi vài phần, cô chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tối đen đầy phức tạp của người đàn ông, ánh nhìn lạnh lùng thường trực, nhưng lúc này lại có thêm sự đau buồn, khổ sở, áy náy và hối hận.

Hạ Nhược Tâm mím môi, đi qua anh, thậm chí không buồn hỏi xem anh đã đứng ở đây bao lâu, đã nghe được những gì, bởi mọi chuyện đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Hạ Dĩ Hiên sống hay chết, không liên quan đến cô.

Sở Luật đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

"Anh Sở, anh còn chuyện gì nữa sao?" Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhìn anh, rồi nhìn xuống cổ tay trái đang bị anh nắm lấy, lẽ nào anh đang hối hận rằng đã không xả đứt cánh tay này luôn? Có phải đang đánh giá xem nó chắc chắn như thế nào rồi để bổ xuống thêm một gậy nữa không?

Sở Luật như bị điện giật vội thu tay về, nhìn chằm chằm cánh tay trái của cô, tròng mắt càng trở nên mờ mịt.

"Cánh tay em có sao không?" Anh cất tiếng nhưng có cảm giác như bị cái gì chặn ngang họng, chỉ một giọng khàn đặc phát ra.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng dùng tay phải vỗ về cánh tay trái của mình.

Không đứt lìa, nhưng so với tàn phế thì cũng chẳng khác là bao, cô sẽ không bao giờ quên được, thời khắc anh đánh gãy tay cô đã tàn nhẫn ác độc đến thế nào, chỉ vì báo thù cho người vợ sắp cưới mà một tay anh đã khơi dậy bi kịch 4 năm nay cho cô.

"Anh Sở, anh thấy đấy, Hạ Dĩ Hiên của anh không hề chết, cho nên tôi chẳng nợ nần gì anh cả, anh cũng không còn lý do gì để hận tôi nữa, mong anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Hạ Nhược Tâm xoay người, cô thực sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, mỗi lần anh xuất hiện, mọi ký ức về nỗi đau, sự tổn thương lại ùa về.

Nếu như rời xa có thể giúp cô sống bình tĩnh lại, vậy tại sao còn muốn tiếp cận cô, quá khứ đã qua, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa rồi.

"Anh xin lỗi." một câu xin lỗi này của anh, dù có nói hàng nghìn hàng vạn lần thì có thể khiến cho cô lành lặn như chưa từng bị tổn thương không, có thể lấy lại được danh dự cho cô, có thể làm cho cánh tay cô hoàn toàn bình phục không?

Không.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, cơn đau trong ngực này vẫn rõ ràng và nhức nhối như vậy, có lẽ cả đời này cũng không thể nào lành lại được.

"Anh muốn đưa cho em một thứ." Sở Luật lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp, vài giọt mưa nặng nề rơi xuống lưng áo anh, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, trời mưa rồi. Mưa càng lúc càng to, nước mưa hắt vào người bọn họ, quần áo ướt hết, sự lạnh lẽo còn thẩm thấu vào trong trái tim sớm đã lụi tàn.

Sở Luật cúi xuống nhìn cô, đưa chiếc hộp ra, "Cái này là của em, anh chỉ là muốn trả lại nó cho em." Đôi mắt anh tối đen nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tâm, nếu cô không nhận lấy anh sẽ giữ mãi tư thế này cho đến khi cô nhận mới thôi.

Sự cố chấp của anh cũng nổi tiếng y như sự vô tình lạnh lùng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc