TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Y tá hoảng sợ vội vàng chặn lấy tay cô ta: “Hạ tiểu thư, mong cô bình tĩnh một chút, bà ấy đã được phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công.”

Đầu óc Hạ Dĩ Hiên ong một tiếng, mấy từ kia cứ vang lên trong đầu cô, phẫu thuật thành công, Tống Uyển không chết, vậy cô phải làm sao bây giờ. Cô có nên nhanh về thu thập hành lý rồi cả đêm trốn ra nước ngoài, giống như bốn năm trước. Nếu như cô luôn trốn ở đó thì không ai biết cô ở nơi nào, đúng vậy, sẽ không ai biết được, cũng không ai có thể tìm được, cứ mỗi năm đổi một chỗ cô không tin Sở Luật sẽ đuổi theo tìm cô.

Đúng là như vậy, cô phải đi, cô phải đi cả đêm, phải đi càng sớm càng tốt, tuyệt đối không nên ở chỗ này thêm một phút.

Cô vội vàng nhảy xuống giường bệnh, chân trần cứ vậy lao ra phía ngoài.

“Hạ tiểu thư…” Y tá vội vàng giữ cô lại.

“Hiện tại cô chưa thể qua, bà ấy tuy phẫu thuật thành công nhưng bà ấy bị mất máu quá nhiều, hơn nữa nội tạng bị hao tổn, hiện tại vẫn đang hôn mê sâu, dù cô có đi qua cũng không làm được gì. Bác sĩ nói có lẽ cả đời này bà ấy không tỉnh lại…”

“Không tỉnh lại?” Cô quay đầu hỏi y tá. “Không tỉnh là có ý gì?”

“Nghĩa là…” Y tá không biết nên nói như thế nào. Hiện tại cô cũng đang hận mình nhiều lời, Hạ tiểu thư này giống như cùng bà Tống có quan hệ rất tốt, nếu như biết được không biết liệu có chết đi sống lại không, chỉ là Hạ tiểu thư có quan hệ với bà Tống như nào, là thân nhân sao, nếu là thân nhân sao lại không có ai tới đây thăm.

“Nghĩa là gì?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt tay lại. “Có phải cả đời này bà ấy cũng không tỉnh lại, tức là người thực vật?”

Y tá vội vàng gật đầu. “Đúng là như vậy, có điều bác sĩ nói cũng có thể tỉnh lại, nhưng khong biết sẽ là khi nào.”

Hạ Dĩ Hiên quay người, không dễ có thể thấy được cô thở nhẹ nhõm một hơi. Không tỉnh thì không còn gì tốt hơn, khóe môi cô đột nhiên nhếch lên, xem đi, ngay cả trời cũng giúp đỡ cô.

Cô về lại giường của mình, cũng nằm xuống: “Cô tiêm cho tôi một mũi, tôi muốn ngủ.”

Y tá nghe được thấy khó hiểu, nhưng cô cảm thấy vị Hạ tiểu thư này thật sự muốn tiêm, ngay sau đó cô lấy thuốc tiêm một mũi, Hạ Dĩ Hiên nheo mắt lại, môi đỏ cũng không khỏi cong lên.

Không cần tỉnh, cả đời này cũng không cần tỉnh lại, tốt nhất như hiện tại giống như đã chết, như vậy mọi chuyện đã xong hết. Chỉ là, cô co người lại, vừa nhớ được nếu Sở Luật biết việc này là do cô làm thì cô phải làm sao bây giờ, cô sẽ chết.

Sở Luật nhất định sẽ giết chết cô, còn may cô đã đem mọi chuyển đẩy lên người Hạ Nhược Tâm, chỉ cần kế tiếp cô nghĩ ra chi tiết để kể, như vậy cô có thể kê cao gối mà ngủ rồi.

Chuyện Tống Uyển cô đã không lo lắng nữa, chỉ cần cả đời không tỉnh lại thì trên đời này sẽ không ai biết cô đã từng làm gì. Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm cũng không thể lưu lại, nếu để lại chính là có một quả bom hẹn giờ trên người cô, không biết khi nào sẽ nổ, sẽ khiến cô tan xương nát thịt.

Lúc đầu cô vẫn có chút lo lắng, sợ Tống Uyển sẽ đột nhiên tỉnh dậy, mà cô hao hết tâm tư dò hỏi đều thấy nói Tống Uyển không có khả năng sẽ tỉnh, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.

Hạ Minh Chính từ bên ngoài tiến vào, bảo mẫu trong nhà cũng hầm một nồi canh để Hạ Dĩ Hiên uống.

“Ba, ba đến rồi.” Hạ Dĩ Hiên cười tươi với Hạ Minh Chính, Hạ Minh Chính yêu thương xoa nhẹ mái tóc con gái mình.

“Hôm nay con đỡ hơn chưa?”

“Dạ, đỡ nhiều rồi.”

Hạ Dĩ Hiên biết thân thể của mình, kỳ thật cô đâu có bị làm sao, cô cũng không bệnh, chỉ là giả vờ để mình ở bệnh viện lâu một chút để hỏi thăm tin tức, tin tức cô hỏi thăm cũng không có gì thêm, cho nên cũng nên xuất viện, nơi này thật tình không thoải mái.

“Ba, ba đi thăm dì Tống chưa?” Hạ Dĩ Hiên ôm lấy cánh tay Hạ Minh Chính, lúc nào cũng giả bộ như quan tâm nói.

Quan hệ hai nhà cũng không quá tệ, cho nên hẳn ông cũng biết chút tin tức, hơn nữa cô cần làm Hạ Minh Chính chú ý tới bên kia.

“Ài, bà ấy vẫn hôn mê, bác sĩ đã xác định sẽ sống thực vật.” Hạ Minh Chính than một tiếng, lại xoa nhẹ đầu con gái. “Còn may con không có chuyện gì, bằng không ba biết phải làm sao? Con chính là đứa con duy nhất của Hạ gia chúng ta.”

Có sinh có tử, ai cũng vậy, nhưng nếu là người thân của mình thì không khỏi đau buồn. Hạ Minh Chính mỗi lần thấy Tống Uyển như vậy trong lòng đã thấy khó chịu, luôn cảm thấy may mắn không phải là Hạ Dĩ Hiên con mình.

Hiện tại trong lòng ông vẫn còn sợ hãi, bởi vì con gái ông là cùng Tống Uyển ở bên nhau lúc bị thương. Thật may con mình chỉ bị vết thương nhỏ, còn may chỉ bị thương ngoài da. Mặc dù ông vẫn nói Hạ Dĩ Hiên học không giỏi, luôn làm chuyện khiến mình mất mặt, nhưng trong lòng sao có thể không thương con gái mình, đây đâu phải người ngoài mà là con gái ông, là con gái duy nhất của ông.

Hạ Dĩ Hiên trong lòng biết rõ Hạ Minh Chính nói đều là sự thật, chỉ là những việc cô đã làm nếu bị người khác biết thì có lẽ cô thật sự xong rồi. Cho nên việc này cô nhất định không nói cho bất cứ kẻ nào, cho dù Hạ Minh Chính cũng vậy.

“Ba, ba nói chắc chắn sao?” Cô không yên tâm hỏi lại. “Bác sĩ thật sự đã nói vậy sao? Nói dì Tống sau này sẽ sống thực vậy, sẽ không tỉnh lại hay có khả năng ngày mai liền tỉnh, hoặc quá mấy ngày khả năng sẽ đột nhiên tỉnh dậy?”

“Đúng vậy, ba chắc chắn.” Hạ Minh Chính gật đầu. “Nhưng cũng không phải là người thực vật. Ba vừa đi thăm dì Tống, cũng hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói, cơ hội đột nhiên tỉnh lại không lớn, rốt cuộc hiện tại đang hôn mê sâu. Chỉ đáng thương cho A Luật, vừa rồi công ty xảy ra chuyện mà lại thêm dì Tống như vậy…”

Ông không nói gì thêm nữa nhưng Hạ Dĩ Hiên nghe rất rõ ràng.

Hiện tại Sở Luật không tốt, rất áp lực, cần người khác an ủi.

Cô nằm bất động, cũng tìm một cơ hội tốt. Rốt cuộc một số chuyện cô cần phải suy ngẫm lại cẩn thận, cũng muốn có một kế hoạch tốt một chút, Sở Luật sẽ phải thuộc về Hạ Dĩ Hiên cô, không thể để người phụ nữ khác cướp được.

‘Cộc cộc…’ Cô gõ cửa, cũng hít một hơi thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc