TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

“Không được!”

“Không thể!”

Hai người cùng lên tiếng, cũng là phản đối.

Sở Luật nhàn nhạt đánh giá hai người phụ nữ trước mắt, Tống Uyển phản đối còn có lý, nhưng Hạ Dĩ Hiên phản đối, cô ta dùng lý do cùng thân phận gì để mà phản đối.

Hạ Dĩ Hiên đỏ bừng mặt, xấu hổ không biết nên giấu mặt đi đâu.

“Mẹ, con chỉ đến đây nói với mẹ một tiếng.” Sở Luật đứng lên, một tay vẫn đút vào trong túi quần. “Con mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, Hạ Nhược Tâm con nhất định phải cười.”

“Mẹ không đồng ý.” Tống Uyển bỗng nhiên đứng lên, nói một câu lạnh lùng rồi trở vào phòng, cũng đóng cửa ‘rầm’ một tiếng thật mạnh.

Sở Luật chị hơi hạ mi, dường như đã dự đoán trước được như vậy, nếu Tống Uyển dễ dàng đồng ý thì đã không phải là Tống Uyển.

Còn có, anh cúi đầu, một mảng mờ mịt dừng trên người Hạ Dĩ Hiên. Hạ Dĩ Hiên dường như không biết phải làm gì, cô bắt đầu bất an, có chút sợ hãi.

“Hạ Dĩ Hiên, mong cô về sau đừng lại đến nhà tôi, nhà tôi không chào đón cô.” Anh lạnh nhạt nói, dường như làm Hạ Dĩ Hiên không còn hy vọng.

“Anh Luật, sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Đột nhiên nước mắt cô tuôn ra, trái tim cũng đau đớn, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được đau lòng. Đều bởi vì người đàn ông này, mà sao anh có thể đối xử với cô như vậy, sao có thể, cô là Hiên của anh, là Hạ Dĩ Hiên anh thương yêu từ nhỏ.

“Vậy cô nói tôi phải đối xử với cô như thế nào?”

Lòng Hạ Dĩ Hiên đầy tủi thân, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu nhiều tủi thân như vậy.

Sở Luật xoay người, đi về phía cửa. Chuyện anh đã nói người khác có đồng ý hay không không quan hệ, người chính là anh cười, kết hôn cũng chính là anh.

“Anh Luật, chúng ta trở lại như ngày xưa được không? Vẫn sẽ tốt đẹp như trước, em yêu anh, em thật sự yêu anh.”

Yêu? Từ này từ trong miệng Hạ Dĩ Hiên nói ra chỉ khiến Sở Luật cảm thấy ghê tởm. Anh xoay người kéo cánh tay Hạ Dĩ Hiên, sau đó vươn tay siết chặt cằm cô nâng lên, ánh mắt lạnh lùng.

“Hạ Dĩ Hiên, cô cho tôi là đồ ngốc sao? Hôm nay cô nói yêu người này, ngày mai lại nói yêu người khác? Tình yêu của cô bao la như vậy tôi không chịu nổi. Cô còn tưởng tôi là Sở Luật trước kia? Tình yêu của tôi trước nay đều không phải cho cô, mà là cho cô dâu nhỏ bé hồi bé của tôi, có khi bộ dáng cô như nào tôi cũng không nhớ nổi, vậy cô nói xem tôi có yêu không?”

“Loại người như cô đến yêu là gì cũng không biết, còn có tư cách gì nói yêu với tôi?”

“A…” Anh cười lanh, tất cả mọi chuyện này đều vì người phụ nữ trước mắt dựng lên. Nếu không phải cô ta anh sẽ không lỡ mất Hạ Nhược Tâm nhiều năm như vậy, nếu không có cô ta anh cũng sẽ không cười Lý Mạn Ni, để bây giờ có hậu quả là đoạn tử tuyệt tôn.

Mà tất cả bọn họ đều bị cô ta đùa giỡn trong sự vui vẻ, hiện tại cô ta còn dám nói yêu với anh.

Yêu, cô ta xứng sao?

Anh đẩy mạnh cằm Hạ Dĩ Hiên ra, sau đó mở cửa đi nhanh ra ngoài.

“Sở Luật, em sẽ không bỏ qua anh, em nhất định không bỏ qua anh!”

Hạ Dĩ Hiên phía sau lau mặt mình, phấn đã sớm nhòe vì nước mắt, cầu không được yêu, sự hận thì đã dần dần lan tràn trong lòng người nào đó, bắt đầu mọc rễ, cũng bắt đầu nẩy mầm.

***

“Tới rồi.” Sở Luật dừng xe đem Hạ Nhược Tâm đưa tới một chỗ xa.

“Đây là đâu?” Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người. Mới sáng sớm anh đã mang theo cô chạy đông chạy tây chụp ảnh.

“Em xuống sẽ biết.” Sở Luật xuống xe, sau đó mở cửa xe dắt cô xuống.

Hạ Nhược Tâm đi ra, đôi chân mang giày cao gót càng thêm mượt mà mỹ diệu, làn da trắng nõn dưới ánh nắng lấp lánh kỳ diệu. Cô tuổi càng nhiều càng giống như con bướm bắt đầu phá kén, càng thêm tinh xảo. Đôi mắt, lông mày, chiếc mũi không thứ nào không đẹp, không thứ nào không ổn.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, lộ ra cánh tay bóng loáng, làn da trắng cũng không giống người da vàng, có khi giống người da trắng phương Tây. Chỉ là, lúc này trông cô có chút thiếu sức sống, cũng không thường cười, nếu giống cô trước kia nhất định còn xuất sắc hơn hiện tại vài phần.

Sở Luật đưa cô tới một văn phòng, sau đó có người cầm giấy đến cho cô ký tên, cũng không để cô xem trên giấy viết gì, chỉ ký tên rồi ấn dấu vân tay.

Sở Luật lấy một chiếc khăn giấy sạch sẽ cẩn thận lau tay cho cô.

“Sở Luật, anh muốn bán em sao?” Hạ Nhược Tâm nghiêng mặt hỏi anh, đương nhiên nếu anh bán cô cũng không sợ cái gì, hiện tại cô không có gì để mất.

“Không phải, anh muốn bán chính anh.” Sở Luật cười cười, đến khi lau sạch sẽ tay cho cô anh mới nắm chặt tay cô đặt trên đầu gối mình.

Sau đó không lâu hai nhân viên mang tờ giấy đặt trước mặt bọn họ.

Lúc này Hạ Nhược Tâm mới lấy tờ giấy đặt trên đùi mình.

Quả nhiên, trong lòng cô cười lạnh, cô đã bán chính mình, lại lần nữa bán cho người đàn ông này, đương nhiên người đàn ông này cũng bán chính mình cho cô. Nhưng một phần trong cô có chút cảm giác phức tạp.

Đây là chứng nhận chuyển một phần tài sản, những gì trên danh nghĩa của Sở Luật, những tài sản anh sở hữu, bao gồm cả cổ phần ở công ty, bất động sản của anh, thậm chí cả xe đều đứng tên cô. Nói như vậy cô ngay lập tức thành nữ tỷ phú, mà chỉ cần cô muốn thì mọi thứ của người đàn ông nay có đều là của cô, không đúng, hiện tại toàn bộ đã đều là của cô.

Thậm chí cô còn có thể khiến anh rời khỏi nhà, làm Sở gia thành hai bàn tay trắng.

Một mạng đổi một mạng dường như rất công bằng, cô đem bản thân mình bán được một cái giá không tồi.

Buổi tối, Sở Luật lấy ra một sổ hộ khẩu mới, trên đó có cô, có anh, còn có một cái tên, Sở Chỉ Hi.

Là tên mới của Tiểu Vũ Điểm, từ Tiểu Vũ Điểm đến Cao Tiểu Vũ, lại đến Sở Chỉ Hi. Chỉ là, có lẽ cả đời này bé cũng không có khả năng được nghe cái tên này.

Cô lật một tờ, lại không thấy tên của Sở Tương.

“Sở Tương đâu?” Cô đem hộ khẩu đặt ở một bên, Tống Uyển nhận nuôi trẻ chẳng lẽ không phải lấy danh nghĩa Sở Luật đăng ký.

Bình luận

Truyện đang đọc