TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

"Vâng, Tiểu Vũ Điểm đã biết ạ." Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê dùng sức gật đầu một cái, cô bé đã biết chú đang ngủ, cho nên, nhất định sẽ không đi làm ồn đến chú, nếu cô bé muốn đi ngủ, mà người khác làm ồn đến cô bé, cô bé sẽ thực không vui.

Lúc này Hạ Nhược Tâm mới đi vào trong phòng bếp, chuẩn bị làm một bữa cơm, như vậy Cao Dật thức dậy là có thể ăn ngay.

Tiểu Vũ Điểm chạy chậm qua, dùng tay nhỏ giữ cô lại, "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm giúp mẹ."

Nói xong, cô bé buông búp bê trong tay xuống, đứng lên, tay nhỏ vẫn lôi kéo góc áo Hạ Nhược Tâm.

"Được, đi thôi." Hạ Nhược Tâm bàn nắm tay nhỏ của con gái dẫn cô bé vào phòng bếp.

Cao Dật đặt tay lên hai mắt của mình, có chút mê mang mở tỉnh lại, anh ngồi dậy, rèm cửa đã được kéo lại, trong phòng có ánh sáng rất dịu nhẹ, anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, như thế nào mà anh đã ngủ hơn ba giờ đồng hồ rồi, từ trước đến nay anh đều là người ngủ cực kỳ ngắn, thoạt nhìn, hình như anh đã bị người phụ nữ kia làm cho lười đi rồi.

Kéo chăn ra, anh mới phát hiện chân của mình để trần, trên môi anh có ý cười thỏa mãn, thật đúng là chính là một người phụ nữ rất biết săn sóc, lấy quần áo đặt ở một bên mặc vào chỉnh tề, anh đặt tay lên bụng, ah, ở đây thấy đói rồi, thật sự rất đói bụng đó.

Mở cửa ra, anh đứng ở cửa, Hạ Nhược Tâm đang ôm Tiểu Vũ Điểm, đang dạy cô bé nhận mặt chữ, Tiểu Vũ Điểm xác thật là rất thông minh, còn chưa hề đi học, nhưng cô bé đã có thể nhận ra rất nhiều chữ.

Anh nhìn hai mẹ con, trên mặt tràn đầy tươi cười, thật là một bức tranh tuyệt đẹp, làm người ta luyến tiếc dời ánh mắt, ôn nhu mẹ, đáng yêu con gái, khiến cho cái nhà này, rốt cục cũng có một bộ dáng của gia đình, không còn quạnh quẽ như trước nữa, cũng không còn là một nơi chỉ dùng để ngủ.

"Chú." Tiểu Vũ Điểm nghe được cửa phòng mở, sau khi nhìn thấy Cao Dật, vội vàng nhảy xuống khỏi chân Hạ Nhược Tâm, chạy từng bước nho nhỏ về phía Cao Dật.

Cao Dật vội vàng đón được tiểu gia hỏa chạy rất nhanh này, rõ ràng cái chân ngắn như vậy, nhỏ như thế, sao lại có thể chạy nhanh như vậy chứ.

Anh ôm Tiểu Vũ Điểm lên, duỗi tay đặt lên cái bụng nhỏ của cô bé, "Hôm nay Tiểu Vũ Điểm đã ăn no chưa?"

"Dạ, Tiểu Vũ Điểm đã ăn thật nhiều đồ ăn rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm non nớt nói, bây giờ mỗi ngày cô bé đều ăn rất no, còn có, mỗi ngày đều phải uống sữa bò, chỉ là nhớ tới sữa bò, khuôn mặt nhỏ của cô bé sẽ nhăn lại thành một nhúm.

"Chú, Tiểu Vũ Điểm có thể không cần uống sữa bò được không?" Cô bé không thích, thật sự không thích chút nào.

"Phản đối không có hiệu quả." Cao Dật nhéo cái mũi nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một chút. Tiểu Vũ Điểm vừa nghe trực tiếp xụ mặt xuống. Cao Dật lại bật cười một tiếng, cái này không phải là chuyện anh có thể quyết định được, kỳ thật anh cũng cực kỳ ghét uống nó, nhưng mà, có một người phụ nữ không muốn nha, anh và Tiểu Vũ Điểm chính là mỗi ngày đều vẫn phải uống, nếu không, hai người bọn họ đều sẽ không có cơm ăn.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, vỗ lên con gái còn đang ngồi trong lòng ngực anh, "Đồ ăn ở trên bàn đó, vừa rồi em đã hâm nóng lại, anh có thể ăn rồi."

Cao Dật đã hiểu, bước qua, mà bụng anh thật là đói đến bẹp rồi.

Anh ngồi xuống, quả nhiên là một bàn đồ ăn chưa động đũa.

"Nhược Tâm, lại đây cùng ăn." anh gọi Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm đặt con gái trong lòng ngực xuống, mà hai chân Tiểu Vũ Điểm lại lập tức chạy đi, tự mình đi chơi, bởi vì, Hạ Nhược Tâm đã sớm làm no cái bụng nhỏ của cô bé rồi.

Bấy giờ Hạ Nhược Tâm mới ngồi ở đối diện Cao Dật, mà cái chén ở trước mặt cô đã sớm bị xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc