TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

- A, tôi đã biết rồi. - Lý Mạn Ni gật đầu một cái, kỳ thật đã quên mất, đã bao lâu mình chưa ăn cơm, bởi vì cô không hề cảm thấy đói chút nào.

Lúc cánh cửa được mở ra, Sở Luật nhíu mày rồi đi tới, vừa thấy một bàn đồ ăn trên bàn chưa được đụng đến, đôi môi mỏng bắt đầu bặm lại.

- Tại sao lại không ăn?

Bàn tay hắn đặt trên vai của Lý Mạn Ni, thật sự không biết phải khuyên nhủ thế nào, cô ấy làm cho hắn cảm thấy áp lực, đến cả hít thở cũng không thông.

- Luật, em không muốn, thật sự không muốn... - Cô ấy lắc đầu, hai tay ôm lấy eo của Sở luật:

- Anh đừng đi làm cuộc giải phẫu đó có được không, coi như là em van anh, đừng đi, không muốn đi, em không muốn anh đi.

Sắc mặt của cô có chút hỗn loạn, mà Sở luật bị cô ôm như vậy, thật sự cảm giác mình sắp hông thể thở được nữa rồi.

- Mạn Ni, em tỉnh táo lại một chút có được hay không?

Hai tay của anh nắm thật chặt đôi vai cô ấy, đẩy cô ra khỏi anh một chút, cô ấy trước kia không phải như thế, đứa bé kia mới chỉ có ba tuổi mà thôi, nếu như anh không cứu, cô bé ấy sẽ chết rồi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, người đàn ông lạnh lùng như anh vẫn không muốn như vậy, nhưng mà Lý Mạn Ni trước kia đâu rồi, cô ấy muốn đứa bé ấy mất đi sinh mạng hay sao?

- Lý Mạn Ni, cuộc giải phẫu đó có vấn đề gì đâu, em đừng cố tình gây sự như vậy có được không?

Sự kiên nhẫn của anh hiển nhiên đã sắp cạn kiệt.

- Không muốn, em hông thích nghe, em không thích nghe...

Lý Mạn Ni đưa hai tay bụm lấy lỗ tai của mình, không ngừng lắc đầu, cô không thích nghe, cái gì cũng không thích nghe, tóm lại, không thể đi làm cuộc giải phẫu kia được, không thể cứu đứa bé đó, cô muốn đứa bé kia chết, nó phải chết.

Đột nhiên, trước mắt của cô là một đen, sau đó liền bất chợt ngất xỉu trong lòng Sở Luật.

- Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni, em làm sao vậy?

Sắc mặt Sở Luật đột biến, anh vỗ nhẹ lên mặt Lý Mạn Ni, sau đó lập tức ôm chặt cô đi ra ngoài, tại sao lại cứ như vậy mà té xỉu.

Bước đi của anh đi rất nhanh, trong nội tâm lúc này cũng chỉ có vợ của anh mà thôi.

Trong bệnh viện, Lý Mạn Ni đang ở bên trong làm kiểm tra, mà vợ chồng nhà Sở gia và Lý gia đều đã tới, họ đều là lo lắng vô cùng chờ đợi, một người đang khỏe mạnh như vậy tại sao có thể ngất xỉu dễ dàng như vậy.

- A Luật, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tống Uyển cầm lấy tay con trai hỏi anh mấy ngày hôm còn thấy cô ấy rất khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy, khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.

Sở luật dựa người vào tường, hơi thở trở nên lạnh băng, khiến cho cả cơ thể lẫn tinh thần của anh lạnh theo.

Anh không nghĩ rằng, Lý Mạn Ni lại phản đối chuyện anh làm giải phẫu kịch liệt như vậy, một bên là vợ, một bên là đứa bé kia, anh đặt tay lên trán, con ngươi màu đen dường như không nhìn thấy đáy.

- A luật...

Tống Uyển lại hỏi một câu, nhưng mà Sở luật vẫn đang trầm mặc, nửa câu cũng không mở miệng.

Tay Tống uyển nắm lại, chỉ sợ nhịn không được mà bóp cổ đứa con trai, bởi vì, bà ấy thật sự đang tức điên lên, tại sao bà lại sinh ra một đứa con trai như vậy.

Sở Luật cau mày, sắc mặt trầm trọng đến lạ.

Trong lúc mọi người đang mặt mày ủ rũ, cửa phòng cấp cứu cũng đã mở, bác sĩ từ bên trong đi ra.

- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?

- Con gái tôi thế nào rồi?

Hai người phụ nữ cùng tiến lên, một người túm lấy tay vị ác sĩ, khiến ông chỉ biết nhìn hết từ người này sang người kia.

- Hai bà có thể thả tôi ra trước được không, làm như vậy tôi rất khó trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc