TÂN HÔN KHÔNG TÌNH YÊU, THẾ TỘI VỢ TRƯỚC

Kỳ thực thương trường cũng thật tàn nhẫn, hiện tại người khác nhìn đến, nhớ đến là cái tên Mân Quốc Thịnh, lại hiển nhiên quên mất còn có một người đàn ông tên Sở Luật, có lẽ cũng không lâu sau nữa cái tên này cũng chỉ là dĩ vãng.

Trong vòng xoáy thương trường, sự tình luôn biến đổi như thế

Rất nhiều người đã sớm bị lãng quên, cũng rất nhiều người cũng đã không còn nữa.

Tống Uyển dắt Sở Tương vào trong trường học, bà hiện tại rất ít nói chuyện cùng những người khác, cho dù có người tới làm quen cũng muốn tránh né. Nghĩ lại cuộc sống trước kia có khi bà thât sự không biết có phải trước kia là nằm mơ còn hiện tại là tỉnh mộng.

Mà bà hiện tại cũng không dám ở trước mặt người khác hống hách, lại càng sợ người khác lại nhắc đến hai chữ Sở thị. Đứa con khiến bà luôn tự hào trước kia hiện tại lại ẩn mình trong bóng tối, không thấy ra ngoài bao giờ. Mỗi khi nhớ tới chuyện này dường như bà đều muốn gào khóc.

Bà chọn một con đường ít người để đi, lại gặp người kia, người đã lâu không gặp nhưng bà vẫn luôn sợ hãi.

“Đã lâu không thấy, dì Tống.”

Câu "đã lâu không thấy" này làm tâm Tống uyển đột nhiên run lên, đôi môi nhợt nhạt cũng bắt đầu vô ý thức run rẫy.

“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Bà cười thảm: “Công ty cũng đã không còn, A Luật cũng biến thành như thế, cô tra tấn chúng tôi ra nông nỗi như thế còn chưa đủ thỏa mãn sao?”

Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, rạng rỡ nhưng đôi mắt lại dần dần tối đi:

“Dì cảm giác như thế là đủ rồi sao?”

“Còn chưa đủ sao?” Hiện tại Tống Uyển có muốn đánh chửi nhau với cô cũng không được, bà đã không còn sức lực, một chút tinh lực cũng không còn, bà thật sự cảm giác chính mình sắp chết rồi.

“Đối với dì thì đủ rồi, nhưng với tôi thì không.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, độ cong của khóe môi càng ngày càng lớn còn vết thương trong cũng càng đau. Vết thương lòng dường như ngày càng bị xé toạc ra.

“Con của bà còn sống nhưng con tôi lại không còn nữa. Bà trả lại một quả thận cho con tôi như thế nào, bà trả lại mạng sống cho con tôi như thế nào, bà trả lại cuộc sống của tôi như thế nào?”

Tống Uyển vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Hiện tại bà đã không phân biệt được ai đúng ai sai nữa rồi.

Chẳng lẽ, bà thật sự đã sai, chẳng lẽ, tất cả những chuyện xảy ra đều là lỗi của bà.

Hạ Nhược Tâm bước qua, cô ôm cánh tay mình, rõ ràng thân thể cô có chút yếu ớt không chịu được gió lạnh, nhưng cho dù lúc này có gió lớn cũng không thể lay động được cô nửa phần.

Cô ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt của Tống Uyển.

“Dì, bà nói xem, vì sao bà lại chưa chết?”

Cô quạnh quẽ hỏi, những lời này cô từng tự hỏi mình rất nhiều.

Hạ Nhược Tâm, mày như thế nào lại chưa chết? Đúng vậy, cô cũng muốn hỏi chính mình vì sao lại chưa chết, nhưng hiện giờ cô minh bạch, bởi vì cô muốn tận măt chứng kiến người khác chết.

Cô vươn cánh tay xinh đẹp, vỗ nhẹ vào khuôn mặt của Tống Uyển: “Dì, tôi biết bà sẽ không chết, cho nên bà phải sống tốt, để nhìn những gì bà yêu quý nhất, để nhìn những gì bà mong muốn nhất…”

“Sở Tương của bà, còn có…” Thanh âm của cô có chút chậm lại. Từng câu từng chữ đều như đâm vào tim của Tống Uyển: “Người con trai thất bại của bà sống trong thống khổ cả đời, cả đời, cả đời bà nữa.”

Cô nói ba lần ‘cả đời’, mà mỗi lần đều như đâm một đao vào lòng của Tống Uyển.

Hạ Nhược Tâm nói đến, cô cũng đã làm.

Cô làm Tống Uyển thống khổ, nhưng cái thống khổ đó không thể bằng nỗi đau của cô, không bằng một phần mười, cũng không thể bù lại được hai cái mạng của cô và con gái.

Đời này, đã nợ thì phải trả.

Mặc kệ là bao lâu, đều luôn phải trả lại…

Đạo lý của trời luôn là như thế.

Không phải là không báo, mà là thời điển chưa tới.

Cô đứng dậy, gót giày tinh tế dẫm lên mặt đất, cẳng chân cong duyên dáng, thực đẹp, thực làm cho người ta muốn thất thần, như huyễn như hoa nhưng hiện tại toàn thân cô lại mọc đủ thứ.

Là thương, là đau.

Một chiếc xe thể thao dừng ở trước mặt, cửa xe mở ra, Mân Quốc Thịnh bước ra từ cửa, hắn tháo chiếc kính râm xuống, rồi sau đó cong môi cười.

“Không biết có được vinh hạnh hay không cùng cô gái xinh đẹp dùng bữa tối?”

Hạ Nhược Tâm khẽ khựng lại, sau đó cô cũng nhẹ nhàng cười, đưa tay mình lên, người đàn ông có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt hơi vì thế mà mở lớn, ý cười cũng ngày một lớn, sau đó lại nắm chặt bàn tay xanh nhạt của cô.

Hai người ngồi trên xe phóng đi để lại lớp bụi mù mịt bay tới người Tống Uyển.

Có một loại người trước giờ luôn là cao cao tại thượng, giống như Tống Uyển, nhưng có lẽ hiện tại bà đã biết, bị người khác khinh thường rốt cuộc là cảm giác thế nào.

Tay bà run rẩy, di động cũng vì thế mà rơi xuống, bà lại nhặt lên, còn tốt, không bị bể.

“Dĩ Hiên, là dì, dì có việc cần tìm cháu.”

Sau đó không lâu, trong chung cư nhỏ trước kia Tống Uyển được Hạ Dĩ Hiên cho ở, Hạ Dĩ Hiên đã qua, so với Tống Uyển bên kia già nua, chật vật thì dường như cô không tệ lắm.

“Dĩ Hiên…” Tống Uyển vừa thấy Hạ Dĩ Hiên liền giống như bắt được một cộng rơm cứu mạng của mình, khác hoàn toàn so với trước đây Hạ Dĩ Hiên luôn xem Tống Diễm mới là cọng rơm cứu mạng của mình.

Nếu không chịu bắt lấy thì sẽ không có cơ hội sống sót.

“Dĩ Hiên, cháu tới rồi sao, cháu nhất định phải giúp dì, cháu nhất định phải giúp dì mới được”.

Tống Uyển nắm chặt tay Hạ Dĩ Hiên: “Hạ Nhược Tâm, cô ta điên rồi, nhất định là cô ta điên rồi, cháu có biết không? Cô ta không những cướp đi Sở Thị còn muốn lấy đi tính mạng của Sở Luật, bây giờ còn muốn cả mạng của dì nữa…”

Bà nói cuồng loạn, đôi tay bấu vào trong da thịt Hạ Dĩ Hiên, trong mắt Hạ Dĩ Hiên lóe lên một tia chán ghét, nhưng ngoài miệng vẫn cứ nói:

“Dì, dì đừng vội, chúng ta từ từ rồi nói, ngồi xuống trước đã.”

“Được, được.” Tống Uyển ngồi xuống, lời nói tuy không rõ nhưng có thể nghe được bà đang lẩm bẩm, Hạ Nhược Tâm điên rồi, cô ta điên rồi.

Nhưng hiện tại ai mới là người điên, Hạ Dĩ Hiên đương nhiên cũng không mù.

“Dĩ Hiên, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Hạ Dĩ Hiên đem ngón tay đặt lên bàn, nhẹ gõ từng ngón một, âm thanh mày đối với Tống Uyển giống như âm thanh đòi mạng, tựa như đã bức Tống uyển tới tuyệt vọng.

“Dì, con còn có một biện pháp. Chỉ là dì có dám làm không thôi.”

“Biện pháp gì?” Trong mắt Tống Uyển hiện lên một ít ánh sáng.

Cánh môi Hạ Dĩ Hiên cong lên, bây giờ lại có chút huyết sắc từ từ mở ra, từng câu từng chữ nghe dị thường đáng sợ:

“Giết cô ta.”

Bang một tiếng, Tống Uyển không cẩn thận làm rơi cái ly trên bàn xuống vỡ choang, mỗi một mảnh vở nhỏ điều khắc sâu hình dáng Hạ Dĩ Hiên cười với khuôn mặt vặn vẹo kia.

Bình luận

Truyện đang đọc