TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Thời gian như ngừng trôi với Trì Võng mỗi lần y đứng dưới chân núi Bạn Sơn.

Cả thế giới xung quanh cũng dừng lại, không ai dám quấy rầy y.

Trì Võng không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở xa xa.

Lòng y lặng như nước.

Y đứng ở đó, giống như một pho tượng, lồ ng ngực như không hề phập phồng lên xuống, sương đọng trên mi.

Trong bảy trăm năm nay, đã vô số lần y đứng dưới chân ngọn núi này.

Y chỉ dám đứng ở chân núi Bạn Sơn, nhìn sườn núi xanh um tươi tốt ở xa xa kia.

Y... không dám đi lên.

Cận hương tình khiếp.

Người bây giờ cũng khiếp.

Y nghĩ, đã lâu như vậy rồi, tội tình gì mà phải quấy nhiễu thanh tịnh của người kia.

Thế nhưng hôm nay đã định là sẽ có người tới quấy rầy thanh tịnh của y.

Lão nhân gia được cháu dâu dìu tới gần Trì Võng.

Lão chống gậy, phải phí rất nhiều sức lực mới đi được, lại kiên quyết đuổi cháu dâu vẫn còn lời muốn nói đi.

Lão tới bên cạnh Trì Võng, lặng yên nhìn y.

Mới đầu Trì Võng cũng không chú ý đến lão, vậy mà lão lại nhìn y thật lâu, lâu đến tận khi Trì Võng tỉnh lại, nhìn lão nghi hoặc.

Lão gia tử râu tóc bạc phơ, tướng mạo hòa ái, mắt sáng lên nhìn Trì Võng.

Răng lão đã rụng quá nửa, thanh âm có chút hàm hồ, cũng không cản trở việc Trì Võng nghe rõ lão nói gì: "Công tử a, ta thấy ngài đứng đây đã lâu, có muốn dùng cơm không?"

Trì Võng sững người: "Ta không đói."

Lão gia tử cười thoải mái: "Nhà ta ở gần đây, giờ cũng đã sắp đến giờ cơm tối rồi."

Trì Võng không hiểu ý đồ của lão, vì vậy không lên tiếng, quyết định yên lặng xem thế nào.

"Để ta gọi người nhà lại đây, tặng công tử một cái bánh nóng... Công tử đừng ghét bỏ, núi Bạn Sơn quá vắng vẻ, trong vòng tám dặm mười dặm quanh đây cũng không có quán cơm nào đâu."

Lão gia tử nói xong cũng không chờ Trì Võng từ chối, run rẩy chống gậy trở về.

Trì Võng nhìn thân ảnh lão đi cạnh ruộng, chia ra một chút chú ý.

Y có quen lão nhân gia này sao?

Không đúng, y đã ngủ trăm năm trong mộ. Nếu có quen biết thì trăm năm trước lão nhân gia này hẳn phải là...

Đó là một đoạn hồi ức mà Trì Võng không muốn nhớ đến.

Trăm năm trước, y đúng là từng tới núi Bạn Sơn mấy lần. Trong đó có một lần, có một bé trai nhà nông hộ từng chạy tới đứng khóc với y.

Bé trai hỏi: "Ngươi có phải là đại phu không? Ngươi mang theo hòm thuốc lớn như vậy, ngươi có phải là đại phu không?"

Trì Võng đã đứng ở đây lâu như vậy, nếu tình cờ có người đến gần thì y cũng hoàn toàn mặc kệ.

Những lúc thế này y rất ghét bị người khác quấy rầy.

Bé trai đã phơi nắng đến ngăm đen, bùn đất lẫn lộn với nước mắt làm mặt mũi nó lấm lem, trông rất chật vật.

Khi đó thấy nó vẫn còn là con nít, lại khóc thành như vậy làm Trì Võng động lòng trắc ẩn, trả lời nó: "Đúng vậy."

Bé con liền quỳ xuống trước mặt y, gào khóc nói: "Cầu xin ngài đi xem nương ta đi! Nàng ngã bệnh lại không có đại phu nào chịu đến xem cho nàng!"

Trì Võng nhìn núi Bạn Sơn, quay đầu nói: "Ngươi đừng gấp, đưa ta đi xem thế nào."

Bé con linh hoạt như ve sầu, lắc người một cái đã từ mặt đất lăn lên, chạy về hướng nhà mình, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn Trì Võng, thấy y đang chậm rãi đi phía sau, thì lòng như lửa đốt chạy lại nắm tay Trì Võng, tiếp tục chạy về nhà.

Bình thường Trì Võng rất ghét động chạm thân thể với người khác, y cũng rất cảnh giác giữ khoảng cách với người xung quanh, phần lớn thời gian cũng không có ai trực tiếp chạm vào tay y như thế.

Mà lúc này bé trai lại đang nắm chặt tay y. Bé con nắm chặt như vậy, tựa như lo lắng, sợ là nó chỉ hơi lỏng tay một chút là vị đại phu này sẽ chạy mất.

Trì Võng cũng không giãy ra, tùy ý bé con nắm tay, lôi y chạy qua ruộng.

Y phối hợp với bé con, đứa bé ngoái đầu nhìn y, ánh mắt vừa áy náy vừa tự đấu tranh không ngừng.

Bé trai còn quá nhỏ, không giấu được suy nghĩ của mình, Trì Võng lập tức dừng lại: "Ngươi còn giấu ta chuyện gì?"

Bé con oa một tiếng khóc lóc ầm ĩ, nước mắt giàn giụa: "Ta không có tiền chữa bệnh."

Thấy bé con khóc thảm như vậy, tưởng như trời cũng sụp xuống, Trì Võng lại không nhịn được cười: "Không phải sợ, ta cũng không thu tiền chữa bệnh."

Bé con nín luôn, nước mắt mông lung nhìn y, một lời đã định: "Vậy, ngươi chữa cho nương ta, ta rán bánh vừng, mời ngươi ăn cơm."

Trì Võng cùng bé con đi về phía nhà bé, thấy mẫu thân bé bệnh nặng đang hấp hối.

Trong nhà họ không có nam nhân, chỉ có mẫu thân bé gánh vác mọi chuyện, bây giờ nông phụ bị bệnh, cả nhà liền hoang phế, hai người cô nhi quả phụ biết dựa vào cái gì mà sống qua ngày?

Chỉ e là cái gì trong nhà bán được thì đều đã bán sạch, giờ chỉ còn lại bốn bức vách, nghèo rớt mồng tơi, thảo nào không có đại phu nào chịu tới cửa.

Năm ấy, Trì Võng dùng dược liệu mình mang theo để chữa cho nương của bé con, nhìn trong bếp nhà họ đã hết sạch gạo, cũng không đòi bé con đưa bánh làm phí chữa bệnh.

Trước khi rời đi, Trì Võng để lại hết số bạc có trên người, rồi lặng lẽ rời đi.

Khi đó y là du y, cũng không mang nhiều bạc trên người, mà chỗ bạc để lại đã thừa để cứu một mạng người, đủ cho nương bé trả tiền thuốc, còn dư lại một ít cũng đủ cho mẫu tử hai người mua gạo lấp bụng.

Trì Võng nói đi là đi, y rộng rãi hào hiệp đã thành tính, cũng không có gì lưu luyến.

Chỉ là khi bé con phát hiện y đã rời đi còn để bạc lại, vậy mà lại đuổi theo y.

Lúc đó Trì Võng đã đi rất xa, bé con dùng hết sức đuổi theo y, không chú ý mặt đất bên dưới liền ngã lộn nhào một cái.

Lúc bé ngẩng đầu lên, phát hiện không thể đuổi kịp Trì Võng, liền quỳ trên mặt đất, quay về hướng y rời đi mà dập đầu vái lạy.

Khóe mắt Trì Võng liếc nhìn, cũng không muốn nhận đại lễ của bé con, chân càng bước nhanh hơn, biến mất khỏi tầm mắt bé con.

Mà bây giờ...

Thân ảnh lão nhân gia tập tễnh cùng hình ảnh bé con chạy qua ruộng lúa trăm năm trước, chậm rãi hòa vào nhau.

Trì Võng hoàn hồn, nhìn lão nhân gia tiêu sái rời đi, âm thanh khàn đục truyền lại: "Bánh vừng là mẫu thân truyền lại cho ta, mười dặm tám thôn quanh đây ai cũng khen, công tử cứ yên tâm ăn, cực kỳ thơm."

Ánh mắt Trì Võng nhìn lão phức tạp, cất bước đi theo, chỉ vài bước đã đuổi kịp lão nhân gia đang chống gậy.

Trì Võng đưa tay ra đỡ lão nhân gia.

Lúc Trì Võng chạm vào người lão, lão khẽ run một cái, quay đầu nhìn Trì Võng.

Trì Võng khẽ mỉm cười: "Đã ăn của lão nhân gia một bữa, sao có thể không biết xấu hổ mà.... để gia chủ bưng cơm ra tận nơi mời chứ?"

Lão nhân gia muốn cười một cái mà lại không cười nổi.

Lão thấy Trì Võng, viền mắt liền từ từ ướt nhòe, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không nói thành lời.

Trì Võng đỡ lão về nhà, vào trong nhà, lão nhân gia liền nói cháu dâu giết gà mổ heo, nấu một bàn cơm thật ngon. Lại gọi cháu mình chạy sang thôn gần đó mua một bình rượu ngon nhất về.

Lão nhân gia giờ đã tứ đại đồng đường, chắt trai cũng đã có, gian nhà ngày trước không đủ ở, giờ đã xây thêm mấy gian nhà.

Trì Võng đánh giá hộ nông gia bình thường này, sau khi đi qua đại môn, vẫn có thể thấy được đại khái sắp xếp ngày trước.

Lão nhân gia hứng thú bừng bừng, còn muốn tự mình xuống bếp làm bánh vừng cho Trì Võng.

Lão lại bị cháu dâu cản lại: "Người đi đứng không tiện, mau trở về nghỉ ngơi đi, để đấy cho cháu."

Phụ nhân nhìn Trì Võng, còn đang nghĩ trong đầu: "Sao lão gia tử lại có bản lĩnh đưa yêu tinh này về nhà? Còn đối xử với y như khách quý nữa?"

Thấy lão gia tử nhà mình cung kính với Trì Võng, phụ nhân cũng biết điều mà không hỏi thêm gì, dựa theo dặn dò của lão đi chuẩn bị thức ăn.

Nhưng nàng vẫn vô cùng cảnh giác, cầm xẻng sắt to đùng vào nhà, đặt ở trong tầm tay.

Phụ nhân nhìn Trì Võng, thả lỏng một chút, nàng là người cháu dâu hiền lành nức tiếng xa gần, nhưng cũng thừa sức tay không mổ lợn, yêu tinh này trông có vẻ gầy yếu, có khi chẳng cần tới xẻng sắt, nàng bằng tay không cũng có thể xé xác y ấy chứ.

Không biết mình suýt nữa thì bị xé xác, ngữ khí Trì Võngvô cùng ôn hòa: "Chân ngươi đi đứng bất tiện à? Hay để ta xem cho."

Lão nhân gia cũng rất vui vẻ: "Được a, làm phiền công tử rồi."

Lão nhân gia này cũng được xem là sống thọ, tuy không có bệnh tật gì nghiêm trọng, nhưng đã sống đến tuổi này thì dương khí cũng không còn được như người trẻ tuổi, thân thể có vài bệnh vặt.

Trì Võng xem xét vài phương thuốc phù hợp với từng triệu chứng, cũng không phải thuốc quý gì, viết xuống giấy rồi giao cho lão, để lão bổ sung một chút nguyên khí cho cơ thể. Lại để lão nhân gia nằm thẳng trên giường, cách lớp quần áo xoa bóp hai chân lão.

Nội lực Trì Võng tiến vào, ôn hòa đả thông kinh mạch bị ứ tắc của lão nhân gia, đẩy lùi suy nhược trong người, hồi lại chút sinh khí cho lão.

Đến lúc cháu dâu lão mời hai người ra ăn cơm, cả nhà họ đều há mồm trợn mắt nhìn lão gia tử vứt gậy sang một bên, tự mình nhanh nhẹn xuống giường, ra ghế chờ ăn cơm.

Đến cả âm thanh lúc nói chuyện của lão cũng sang sảng hơn: "Oa a, rượu đâu?"

Người nhà lão sợ lão tuổi tác đã cao, cũng không dám cho lão uống rượu.

Nhưng sau khi được Trì Võng chữa trị, lão nhân gia như trẻ ra mười tuổi, nhất định phải uống chút rượu cho đã thèm, người nhà khuyên can đủ đường, không dám để lão làm bừa.

Trì Võng mỉm cười, cuối cùng vẫn theo quyết định của y: "Uống một chút cũng không sao, có ta ở đây thì không có chuyện gì đâu."

Lão nhân gia mời Trì Võng ngồi ghế trên.

Một bàn toàn những món ăn hàng ngày, cũng coi như chủ khách đều vui vẻ.

Ăn cơm xong, bàn ăn được mang đi, lão nhân gia đuổi hết đám tiểu bối về phòng, tự mình chiêu đãi Trì Võng.

Lão nhân gia nói: "Công tử, ta thấy người không ăn được bao nhiêu, không hợp khẩu vị sao?"

Trì Võng lắc đầu: "Rất ngon miệng, do ta không có khẩu vị thôi."

"Hay để ngày mai ta tự xuống bếp, rán cho ngài một cái bánh vừng."

Lão nhân gia sung sức mà quyết định: "Để ta bảo cháu dâu lấy cho ngài một bộ chăn đệm mới giặt, chuẩn bị giường chiếu sạch sẽ, để ngài tối nay nghỉ lại nhà ta..."

"Không cần phiền phức như vậy" Trì Võng nhanh chóng cắt lời lão: "Ta sẽ đi ngay bây giờ."

Vui vẻ trên mặt lão nhân gia chợt biến mất, tựa như không dám tin, rồi từ từ chuyển sang thất vọng.

Qua một lúc lâu lão mới nói tiếp, trong mắt mang theo khẩn cầu: "Lão gia tử ta năm nay đã một trăm mười bảy tuổi rồi... Ân nhân, trước lúc ta nhắm mắt xuôi tay còn có thể gặp lại ngài không?"

Trì Võng ngừng lại, ngữ khí ôn nhu nói: "Có duyên sẽ gặp, hơn nữa, duyên phận giữa ngươi và ta đã hơn rất nhiều người rồi."

Lão nhân gia suy nghĩ một lúc rồi cũng buông tay.

Lão đã cháu chắt đầy nhà, gia đình hòa thuận, hôm nay đã hoàn thành được tâm nguyện, còn mong muốn gì hơn?

Ai có duyên của người đó, cũng nên biết thỏa mãn đi thôi.

Thấy Trì Võng đứng dậy định rời đi, lão nhân gia do dự trong nháy mắt, vẫn hỏi điều thắc mắc trong lòng mình nhiều năm ra: "Ân nhân, ta có một câu muốn hỏi ngài."

Trì Võng ngầm cho lão nói.

Không ngờ là lão nhân gia dù thấy dung mạo y đã trăm năm rồi vẫn không thay đổi, nhưng không hề đề cập tới trường sinh bất lão, lại hỏi một chuyện mà Trì Võng không nghĩ tới.

"Ân nhân, vì sao trăm năm nay, mỗi lần đến mùng tháng ba ngài cũng chỉ đứng dưới chân núi Bạn Sơn nhìn ngắm, nhưng lại chưa từng lên đó một lần?"

Trì Võng trầm mặc rất lâu, đến lúc mở miệng âm thanh đã hơi khàn: " Ta... ta..."

Trì Võng không làm sao trả lời được.

Ngay cả y cũng đã tự hỏi chuyện này trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đến hôm nay, Trì Võng không muốn lừa mình dối người nữa.

Y lừa người khác, cuối cùng lại không lừa được trái tim mình.

Dưới chân núi Bạn Sơn, họa địa vi lao*.

*Hoạ Địa Vi Lao: ý nghĩa thật ra rất đơn giản, tự vẽ một vòng tròn dưới đất, sau đó tự mình đứng vào, tự coi như bị giam không bước ra khỏi vòng tròn đó. Ngụ ý là tự mình làm khổ mình, tự chịu đau thương, rõ ràng có thể thoát ra nhưng do bản thân chẳng đành." - trích từ comt của bạn Thùy Phương Nguyễn Ngọc trong vid đính đầu chương ha.

Thân thể ngoài lao, tâm hãm trong lao.

Trì Võng ngơ ngác nói: "Ta... không dám tới gặp người ấy."

Đêm đã khuya, ánh trăng như thanh tẩy mọi thứ, chiếu sáng rực rỡ.

Trì Võng tắm trong ánh trăng, thần sắc dịu dàng mà đau thương: "Ta sợ người ấy... vẫn còn hận ta, không muốn nhìn thấy ta."

Lão nhân gia lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh ôn hòa: "Người tốt như ngài, thì người tâm địa độc ác thế nào mới hận được?"

Trì Võng đứng lên, mở cửa đi ra.

Ánh trăng dịu dàng nhất chiếu xuống.

Trì Võng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta không phải người tốt."

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tên chương này và chương sau là trích từ chương "Vua vạn sắc tìm pháp" [妙色王求法偈] [tiếng việt là tôi chém ấy]

"Tất cả ái tình và yêu thương đều là tạm thời và mãi mãi. Trên đời này có rất nhiều nỗi sợ, và cuộc đời có thể gặp phải hiểm nguy khi sương sớm. Từ yêu sinh hận và từ yêu sinh ra sợ hãi. Nếu bạn bị chia cắt với người thân yêu, bạn sẽ không còn sợ hãi hay lo lắng."

Bình luận

Truyện đang đọc