TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

"... Đúng vậy, ngươi đã theo ta gần mười năm, không có công lao cũng có khổ lao."

Tổng quản Trang phủ nghe thấy ngữ khí của Trang Hầu thả lỏng hơn, nhất thời vui mừng khôn xiết, vội vã liều mạng rập đầu lạy nói: "Nô tài tuyệt đối trung thành với Trang Hầu, chưa bao giờ dám quên."

"Ừm, không cần như vậy, lại chỉ vì chút hối lộ mà dám dối trên lừa dưới với ta."

Trang Hầu hạ chén rượu trong tay xuống. "Vì thứ như vàng bạc, mà ngươi đã chọn lừa dối ta, việc gì cũng thế có lần một sẽ có lần hai, ngày mai ngươi có thể sẽ vì mê hoặc lớn hơn mà phản bội ta."

"Kỳ thực, trong mấy câu ngươi vừa nói, cũng có một câu đúng. Ngươi nói ngươi đáng chết."

Trang Hầu quăng chén rượu ra cửa.

Cái chén đó cũng đã hết rượu, khi nó bay đi thì không có giọt rượu nào rơi xuống.

Thậm chí Tiểu Trì còn cảm thấy cả làn gió mát mẻ khi cái chén bay qua, khiến sợi tóc của y cũng bay lên theo, chén rượu bằng gốm đập vào cửa, rơi xuống thảm da hổ vừa dày vừa nặng, ngay cả lăn cũng không nổi.

Trang Hầu lại từ từ rót thêm một chén rượu: "Tra rõ xem mấy năm nay gã đã thu bao nhiêu của hối lộ."

Trong lúc Tiểu Trì còn tưởng là ông ta có thể sẽ nói: "Thulạihếtđốnghốilộ", thì lại nghe thấy Trang Hầu lạnh nhạt nói: "Ghi lại tất cả những thứ gã từng nhận, cho người đứng bên cạnh đọc lên thật to, sau đó, cho hắn nuốt vào bụng từng thứ từng thứ một cho ta, không được bỏ sót."

"Gọi tất cả người hầu kẻ hạ, tôi tớ nô lệ trong Trang phủ tới, cho chúng chứng kiến từ đầu tới cuối. Để chúng biết, kẻ nào còn dám nhận hối lột thì đó chính là kết cục của chúng."

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng tổng quản cũng phản ứng lại, gào thét như điên.

Nhưng khi gió lạnh ùa vào trong nháy mắt, gã cũng đã bị kéo ra ngoài, bên ngoài vang lên vài tiếng động, gã không còn phát ra được tiếng động nào nữa.

Trang Hầu dùng mũi chân nâng mặt Vương công tử lên.

Tận mắt chứng kiến kết cục của tổng quản, mặt mũi Vương công tử đã tái mét, gương mặt vốn tinh tế, xinh đẹp, bây giờ chỉ toàn là nước mắt nước mũi. Hắn đã sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn: "Hầu gia tha mạng! Nô tài... Ta chỉ là vì luôn nghĩ tới Hầu gia nên mới làm việc ngu xuẩn như vậy, sau này ta không dám nữa, không dám nữa! Cầu xin Vương gia đừng giết ta!"

Trang Hầu cười khinh bỉ: "Ngươi nghĩ tới ai thì can gì đến ta? Người chỉ ngu xuẩn muốn được người khác thán phục, bản thân chỉ là một thứ đồ chơi, lại còn dám vọng tưởng làm hại đến một món đồ chơi khác của ta."

"Nhưng dù sao thì loại đồ chơi đã quên mất thân phận của mình như ngươi, cũng chỉ có chủ nhân mới có quyền xử lý." Trang Hầu than một tiếng, "Vậy nói xem, ta nên phạt ngươi thế nào?"

Trang Hầu thu chân lại, Vương công tử đã sợ đến tê liệt cả người, ngã xuống đất, Trang Hầu lại ném cái chén thứ hai.

Tiểu Trì đang quỳ trên đất, không dám ngẩng lên nhìn, y nghe thấy người bên ngoài đi vào, bắt lấy Vương công tử.

Mà phán quyết của Trang Hầu lại mãi chưa được nói ra.

Ông ta từ trên ghế đi tới, không một tiếng động, dừng lại trước Tiểu Trì.

Trong nháy mắt ấy, Tiểu Trì nắm thật chặt chủy thủ đang giấu trong tay áo.

Nhưng y biết mình tuyệt đối không thể động thủ ở khoảng cách này.

Y gần Trang Diễn như vậy mà còn không có bất kỳ biện pháp nào đối phó hắn, huống chi là khoảng cách bây giờ giữa y và Trang Hầu, căn bản là không có khả năng.

Nắm chặt chủy thủ chẳng qua là sợ hãi xuất phát từ bản năng, y theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để bảo vệ chính mình trong lúc đang sợ hãi như vậy.

Trang Hầu hơi khom lưng, nắm cằm của y, khiến gương mặt y lộ ra.

Tiểu Trì vẫn còn quỳ trên đất, trong tình huống như vậy, không kịp phòng bị đã nhìn thẳng vào mắt Trang Hầu.

Ánh mắt Trang Hầu lạnh băng, giống như rắn độc đang tập trung nhìn vào con mồi, ông ta để ánh nến sáng ngời chiếu vào vết sẹo trên mặt Tiểu Trì, tay ông ta vừa lạnh lẽo vừa dinh dính, còn vương cả mùi rượu cay nồng.

Một lát sau, ông ta buông Tiểu Trì ra, rụt tay lại, quay đầu hỏi: "Là ngón tay nào của ngươi vẽ lên mặt y?"

Vương công tử sợ đến mức khóc lớn, thân thể xụi lơ, một câu cũng không nói nổi.

"Không nói.... Vậy cứ cho là tất cả mấy ngón tay của ngươi hết đi."

Trang Hầu gật đầu, thái độ ôn hòa nói: "Nung mấy cục đá mài dao lên, mài hết cả mười ngón tay của hắn cho ta, lôi ra hậu viện hành hình, cho tất cả bọn chúng thấy, cái gì là quy củ, rồi ném hắn đi cho ta."

Vương công tử bị dọa ngất đi, hắn bị kéo ra ngoài rất thô bạo.

Lúc y mới nhập phủ, Vương công tử xinh đẹp phong lưu, cảnh tượng khi hắn khoe khoang sự sủng ái của Hầu gia vẫn còn hiện rõ trong đầu y, bây giờ lại có kết cục như vậy.

Một tên nam sủng, cũng chẳng có tài cán gì, bây giờ còn mất mười ngón tay, lại bị đuổi ra khỏi phủ, e là sống không bằng chết.

Sau khi người thứ hai bị kéo ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tiểu Trì rùng mình một cái.

Y rốt cuộc đã biết tại sao phụ vương từng nói: người của Trang Hầu, không ai dám hai lòng.

Hơi phật ý một cái, kẻ đó sẽ gặp phải kết cục như vậy, thủ đoạn tàn khốc khiến người khác run sợ, lại còn bắt tất cả đến nhìn cực hình, sắp tới trên dưới trong Hầu phủ có lẽ sẽ bền chắc như thép, không ai dám có tâm phản bội.

Lúc này, Tiểu Trì không dám nghĩ thế mà vệ của Trang Hầu lại lui ra, để cho một mình y lưu lại với tên ma quỷ đội lốt người này.

Trang Hầu nhìn đường nét trên gương mặt của y, lại cười một cái: "Ngươi gọi là... Tiểu Trì?"

"Lúc đó giữa đống phế tích, khi ta nắm lấy chân ngươi, lôi ngươi ra khỏi lỗ chó, ngươi cũng không giống thế này."

Trong thanh âm của Trang Hầu lại hơi có chút cân nhắc: "Lúc đó, ngươi sợ thật, liều mạng chạy trốn khỏi tay ta."

Thân thể Tiểu Trì phủ phục trên đất, không dám hé một lời.

"Ta cũng buộc phải thừa nhận, ngươi có thể lớn lên thành thế này đúng là rất hiếm thấy."

Trang Hầu đi xung quanh y một vòng, "Lúc đó còn đang vội xử lý đang bộ hạ cũ của La Ngạc dựa vào địa thế hiểm trở mà phản kháng, chưa kịp để mắt tới ngươi, mới đưa ngươi về phủ, vốn định để cho ngươi học được quy tắc khi hầu hạ..."

"Ta cho người đưa ngươi về phủ, mà ngươi, cái kẻ từng sợ hãi ta như vậy, lại dám bò lên giường nhi tử của ta."

Lưỡi chủy thủ dính sát vào da thịt đã bị y làm cho nóng dần lên.

Trước mắt y bây giờ chỉ có một góc của tấm da hổ đang trải trên mặt đất, y giấu chủy thủ trong tay áo bên phải, thậm chí đã hơi thoát lực, run tay.

Thanh âm của Trang Hầu hình như lại gần hơn một chút, vang lên trên đỉnh đầu y: "Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy nó ghét cái gì, cũng chưa từng thấy nó đặc biệt thích cái gì. Ta cũng đã từng lo lắng nó còn nhỏ mà đã đạm bạc như vậy, quá giống mẫu thân nó."

Tư duy của người này nhảy số cực nhanh, mồ hôi lạnh ướt cả thái dương Tiểu Trì, trong lúc run sợ, y lập đi lập lại, nhắc nhở bản thân phải trấn định, mất rất nhiều công sức mới có thể đuổi kịp suy nghĩ của Trang Hầu.

"Thiện nương là một nữ tử rất tốt, nhưng mà nàng quá tốt rồi, thế đạo và lòng người đều bẩn thỉu như vậy, mới chỉ lộ ra một góc nhỏ mà nàng cũng không chịu nổi."

Thanh âm Trang Hầu lạnh nhạt, nhưng lại có một chút thân mật khó phát hiện. Tiểu Trì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn ông ta, lại thấy ông ta đi vào gian phòng phía trong, ngắm nhìn một quyển tranh treo.

Trong tranh là một nữ tử mặc một bộ y phục mộc mạc, trên lưng là một sọt thảo mộc, nàng đang hái thuốc trong núi, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, giữa mi gian lại ẩn chứa u buồn bi thương sâu sắc không thể chia sẻ được với ai.

"Ta không hy vọng Trang Diễn.... lại lương thiện giống mẫu thân nó như vậy. Thế đạo hiểm ác, phải tàn nhẫn cương quyết gấp mười lần thế, mới có thể kinh sợ tứ phương. Bản tính con người chính là xu lợi tị hại, vong ân phụ nghĩa cũng là nhân chi thường tình, cho dù nó có ban ơn rộng rãi, được nhiều người khen ngợi, cũng không thể bằng một chiêu giết gà dọa khỉ của ta, khiến cho kẻ dưới không dám có tâm tư khác."

Dường như Trang Hầu đang thở dài: "Nước mắt chảy xuôi, thương thay cho tấm lòng phụ mẫu, ta cũng chỉ có duy nhất một hài tử Trang Diễn này."

Trang Hầu tiện tay nhặt chén rượu trên tấm da hổ lên, lại đi về phía Tiểu Trì.

Y nghe thấy Trang Hầu nói tiếp: "Nhi tử của ta luôn giữ mình trong sạch, xưa nay đối với người trong hậu viện của ta vừa kính vừa tránh. Đây là lần đầu tiên nó tỏ ra yêu thích vật gì đó, thậm chí còn hành động khiến người khác bàn luận như vậy, trực tiếp cướp người từ chỗ của ta."

Ông ta ngồi trên thảm trước mặt Tiểu Trì, một tay nắm chặt cổ Tiểu Trì, buộc mọi biểu tình trên mặt y phải lộ ra dưới ánh nến, không có chỗ nào ẩn náu.

Trang Hầu đã ngoại tứ tuần, nhưng ông ta bảo dưỡng rất tốt, ông ta cẩn thận quan sát mặt mày, đầu tóc, vai eo Tiểu Trì, ánh mắt lại lạnh lẽo như rắn độc, mỗi một tấc da thịt lộ ra bên ngoài đều bị quan sát một cách vô cảm.

"Ánh mắt Trang Diễn cũng không tệ."

Trang Hầu nhìn mặt y có chút dịu dàng, lại có có chút thất vọng khó hiểu: "Chỉ là... hoa còn chưa nở."

Ông ta đứng lên, vứt Tiểu Trì xuống đất, không lưu tình đạp lên tay y.

Thân thể Tiểu Trì run lên bần bật, suýt chút nữa đã để tiếng kêu gào đau đớn vọt ra khỏi miệng, lại nhẫn nhịn nuốt xuống.

Chủy thủ y giấu trong tay áo đã bị một cước này của Trang Hầu làm thay đổi góc độ, đâm vào tay y.

Mồ hôi lạnh chảy xuống trong nháy mắt, nhưng Tiểu Trì cũng không dám rên một tiếng.

Trang Hầu phát hiện ra rồi sao?

Dường như chỉ một khắc sau, Tiểu Trì đã rơi vào kinh hoảng trước nay chưa từng có —— ông ta phát hiện ra rồi! Ông ta chắc chắn phát hiện rồi!

Trang Hầu chậm rãi nói: "Không hiểu sao ta lại có dự cảm... Ngươi sẽ không khiến ta phải thất vọng."

Chân ông ta lại dẫm mạnh hơn, chủy thủ từ từ đâm vào cánh tay y, đau đớn kịch liệt khiến thân thể gầy yếu của thiếu niên run rẩy.

Ông ta không có một chút thương tiếc hay từ bi nào.

Tổng quản ở Trang phủ mười năm, ông ta nói giết là giết, cho dù đã từng có quan hệ thể xác như Vương công tử mà may mắn giữ được mạng nhỏ, nửa đời sau lại sống không bằng chết.

Thủ đoạn của Trang Hầu thô bạo tàn ác, khiến người thấy đau lòng.

Không thể xin tha, xin cũng vô dụng, loại ma quỷ này không có tim.

Hơn nữa, bản năng Tiểu Trì dường như đã nhận ra, Trang Hầu không thích nghe người khác cầu xin. Chưa đến thời khắc cuối cùng thì y không được phép làm gì.

Mồ hôi lạnh theo thái dương dính bết vào tóc, trên mặt Tiểu Trì cũng đã ướt mồ hôi lạnh, ánh mắt của y đã bắt đầu mất đi tiêu cự.

Chỉ tới được đây thôi sao?

Tiểu Trì không đúng lúc lại cảm thấy căn phòng này quá nóng.

Lúc phụ vương và mẫu hậu hỏa thiêu vương cung, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh cũng cảm thấy nóng như thế này sao?

Ngay sau đó, Trang Hầu tóm cổ y, nhấc bổng cả người y lên.

Trang Hầu nhìn thẳng vào mặt y, cũng chỉ như nhìn vào giun dế, ông ta chỉ đang vỗ nhẹ vào mặt Tiểu Trì, trong mắt lại có thêm một tia cân nhắc.

Thanh âm của ông ta cũng dịu xuống một chút: "Có gai, thú vị... đúng là một bông hoa có hương sắc."

Vừa lúc đó, sân ngoài yên tĩnh của Trang Hầu đột nhiên vọng đến tiếng la hét.

"Thiếu gia —— không có lệnh của Hầu gia, không được phép vào!"

Trang Hầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy cửa phòng đang đóng chặt lại bị "Oành" một tiếng, mở ra.

Nhi tử độc nhất của ông ta, Trang Diễn trên người còn mặc áo giáp, rõ ràng làm mới từ quân doanh hồi phủ, chưa kịp thay y phục đã nhận được tin tức, trực tiếp xông thẳng vào viện của ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc