TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Đã qua gần hai ngày kể từ thời điểm chia tay dưới chân núi Bạn Sơn ở bắc cảnh.

Đã gần tới thời điểm phải đạt được sức ảnh hưởng vượt quá 75% đối với triều đình, giang hồ và giới kinh thương trong nhiệm vụ chính, áp lực càng lúc càng lớn, Bộ Nhiễm vội gần chết, chưa từng dám nghỉ ngơi.

Nàng và Phòng Huân chia hai đường, đẩy nhanh tiến độ, cho tới hừng đông ngày tiếp theo, Phòng Huân mới xử lý xong Phong Vân sơn trang ở bắc cảnh, sức ảnh hưởng đối với giang hồ đạt 30%.

Tất cả xảy ra đúng như Tử An dự liệu, Phòng Huân chạy nhanh như gió trở về. Lúc này, Bộ Nhiễm đã hoàn thành xong nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên: "Đạt được sức ảnh hưởng đối với triều đình trên 75%", cái này không khó, nàng đã đóng giả trưởng công chúa xử lý chính vụ nhiều năm, đã xây dựng được nhân mạch và uy vọng trong triều đình, đây cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành được trong ngày một ngày hai, mà chính là công sức nàng bỏ ra nhiều năm tích lũy lại mới có thể đạt được.

Chỉ còn lại duy nhất một việc để hoàn thành nhiệm vụ, nàng dâng lên chứng cứ đã thu được trong suốt những năm qua, thỉnh hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ —— nếu hoàn thành đạo thánh chỉ này thì có thể thúc đẩy tốc độ hoàn thành hai nhiệm vụ chủ tuyến còn lại, thời gian còn lại quá ngắn, Bộ Nhiễm chỉ có thể cắn răng làm.

Mấy ngày nay, nàng đã cho người chỉnh lý lại thư tịch cổ trong hoàng thất, khi kiểm tra từng quyển một, cuối cùng đã tìm được rất nhiều manh mối liên quan tới "Úy Trì quốc sư". Nhưng cũng chỉ thêm được ít thông tin mà không có thêm bất kỳ phát hiện mấu chốt nào hết, nàng đành phải chờ Phòng Huân quay lại.

Khi nàng nhận được tin Phòng Huân đã về tới hoàng đô, thì biết cuối cùng đã tới cửa ải khó khăn nhất.

Phòng Huân cũng đã thức trắng cả đêm, vừa nhìn thấy Bộ Nhiễm thì hỏi ngay: "Ta đã thấy nhiệm vụ về sức ảnh hưởng với triều đình chuyển sang trạng thái hoàn thành... ngươi vất vả rồi."

"Ngươi đã làm rất tốt, quả thực là đã nắm được Phong Vân sơn trang trong tay rồi."

Phòng Huân thở dài nói: "Phong đại ca vẫn còn đang hôn mê, cũng không phải ai trong trang cũng chịu tin phục ta, nhưng dựa vào thân phận trưởng công chúa cũng có thể áp chế được họ trong hai ba ngày, vừa đủ hoàn thành nhiệm vụ. Ba ngày sau, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không còn liên quan tới chúng ta nữa."

Nàng và Bộ Nhiễm đứng đối diện nhau, thấy trong tay Bộ Nhiễm đang cầm thánh chỉ, Bộ Nhiễm giơ thánh chỉ lên: "Nhóm cao thủ hàng đầu trong cung đều đang đợi lệnh, quyền điều động quân thủ vệ hoàng thành đã nằm trong tay ta, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngươi nữa thôi... Làm xong việc này, nếu may mắn, chúng ta có thể nâng độ ảnh hưởng trong giới giang hồ và kinh thương đến trên 75%."

"Ngươi nhất định phải... Mà thôi, cũng đã đến nước này rồi, còn định hay không định gì nữa? Nếu những lời hòa thượng kia nói đều là sự thật, vậy chúng ta sẽ không quay lại đây nữa, về là chết." Nhìn sắp xếp của Bộ Nhiễm, trong lòng Phòng Huân đã hiểu rõ ý đồ của nàng, lộ ra vẻ mệt mỏi: "Chỉ có tên biểu đệ kia của ta là được hời thôi, bây giờ nó ở đâu?"

Bộ Nhiễm thở dài một cái: "Lưu Lưu đã hôn mê nhiều ngày, sắp không giấu được nữa rồi, vậy nên trên dưới vương phủ đều tuyên bố với bên người là cậu ấy bệnh nặng, không thể gặp khách được. Mà ngày đó khi cậu ấy đang ở trong phạm vi Vô Chính Môn thì gặp phải Tử An pháp sư, cho nên bây giờ, người Vô Chính Môn đang tìm kiếm danh y tới chẩn bệnh cho cậu ấy, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Hai canh giờ trước, gián điệp của ta báo cáo, cậu ấy vẫn còn hôn mê, những người nắm quyền hành trong Vô Chính Môn liên tiếp ngã xuống, mấy ngày gần đây đã lộ ra một nhóm người có dị tâm."

"Vô Chính Môn đã loạn... là thời cơ tốt nhất để ra tay." Phòng Huân và Bộ Nhiễm rất ăn ý với nhau, nàng tiếp nhận thánh chỉ trong tay Bộ Nhiễm, "Bây giờ đành phải có lỗi với nhãi con Phòng Lưu kia thôi, nhưng chúng ta cũng phải về nhà. Tiểu Trì đại phu.... Mà thôi, không nghĩ tới y nữa, ta không hiểu nổi chuyện giữa y và hòa thượng, đành phải làm theo yêu cầu của Vi Tháp vậy."

Hai người lên ngựa, dẫn theo tinh binh hoàng thành, cuồn cuộn mênh mông, hành quân tới ngoại thành nơi Vô Chính Môn đặt tổng đàn.

Cả đường đi Bộ Nhiễm đều trầm mặc, khi tới bên ngoài tổng đàn của Vô Chính Môn, mới nặng nề than một câu: "May mà Lưu Lưu vẫn còn đang hôn mê, không cần phải trực tiếp đối đầu với cậu ấy.... Nếu không thì hôm nay cũng khó mà nhìn mặt nhau được."

Trong lòng Phòng Huân thấy hơi khó chịu: "Bao nhiêu năm rồi, ngươi còn quan tâm cái tên tiểu bạch kiểm thích bám váy đàn bà thế."

Bộ Nhiễm bắc đắc dĩ nói: "Cậu ấy cũng chưa từng ăn cơm mềm của ta, không nên nói cậu ấy bám váy đàn bà, có ăn thì cũng là... ăn cơm mềm của Tiểu Trì ca ca chứ? Thôi, cái này cũng không phải nói như vậy. Nhanh chóng xử lý Vô Chính Môn, đoạt lấy tất cả của cải, như vậy là chúng ta có thể hoành thành nhiệm vụ, rồi lập tức qua sông tìm hòa thượng kia."

Trong Vô Chính Môn đã có người quy hàng trưởng công chúa, vì vậy mà trên đường tới đây, hai nàng đều có người tiếp ứng, cực kỳ thuận lợi.

Binh lính hoàng thành đột nhiên xông vào, người trong Vô Chính Môn bị đánh tới mức trở tay không kịp. Để khống chế đại cục, Phòng Huân vừa tới đã lập tức nhảy lên trên đài cao nhất, mở thánh chỉ trong tay ra, lớn tiếng tuyên đọc: "Hoàng thượng chiếu viết, đã tra rõ Vô Chính Môn là nghịch đảng, dư nghiệt của tiền triền, mưu đồ gây rối, dã tâm bừng bừng, bây giờ chứng cứ xác thực, ngay lập tức thanh trừ tội nhân phản loạn Vô Chính Môn, khâm thử!"

Nàng giao thánh chỉ cho Bộ Nhiễm, giơ cao kim thương trong tay, tự nói ra thân phận của mình: "Ta là trưởng công chúa Phòng Huân, thánh chỉ đã hạ, Vô Chính Môn là môn phái do tiền triều lập ra, không thể không trừ. Nhưng ta không muốn phải giết chóc, nếu như các ngươi bó tay chịu trói, buông vũ khí đầu hàng, sẽ tránh được tội chết! Cho dù luận tội cũng không liên lụy tới thân nhân bằng hữu... Nhưng nếu các ngươi dựa vào địa thế hiểm trở mà ngoan cố phản kháng, nghịch lại triều đình, thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!"

Trong đám đông loạn lạc bên dưới có người của các nàng mai phục, lập tức lên tiếng hưởng ứng: "Trưởng công chúa điện hạ thiên tuế kim an, nhất ngôn cửu đỉnh! Chúng ta không phải là đối thủ của người, nguyện ý lập tức đầu hàng."

Phòng Huân cười một cái, vung thương gia nhập cuộc chiến, võ nghệ của nàng xuất chúng, mấy năm trước đã có tên trên bảng cao thủ võ lâm của Bách Hiểu Sinh, bây giờ ra tay nhanh chóng đẹp mắt, lập tức đạt được hiệu quả, khiến đám người Vô Chính Môn kinh sợ.

Năm đó khi nàng nằm vùng ở Thiên Sơn Giáo, có trò gì còn chưa chơi qua đâu, thiên phú dị bẩm, mở mồm cái là bắt đầu tẩy não: "Các anh em, tạo phản là không có tương lai đâu! Các ngươi có tự hào khi làm thành viên của một môn phái nhỏ nhoi do tiền triều lưu lại sao? Các ngươi trốn chui trốn nhủi trong tối, có bao giờ dám nói ra thân phận thật sự của mình cho phụ mẫu huynh muội, thân bằng cố hữu, phu thê nhi nữ của mình không? Các ngươi còn phải suy nghĩ cái gì nữa? Sao còn chưa chịu bỏ tối theo sáng, đầu hàng ta đi! Đi theo Thanh Long... theo trưởng công chúa là có thịt ăn, từ đây thoát khỏi môn phái giày dép, sống hạnh phúc cả đời..."

Nàng càng nói càng hăng, còn chuẩn bị phát huy ngẫu hứng, diễn thuyết một hồi, đột nhiên trước mặt lóe lên một tia sáng lành lạnh, khiến cho Phòng Huân đang định tập trung diễn thuyết hết cả hồn, vội vàng lộn người ra sau một cái, nghiêm túc thủ thế, quay lại nhìn kẻ vừa đánh lén mình.

Người đứng trước mặt vốn là người còn đang phải hôn mê, Phòng Lưu.

Tóc tai bù xù, quần áo đơn bạc, có vẻ cậu mới bò từ trên giường xuống, vừa nghe được tin đã vội vội vàng vàng chạy tới đây.

Đám người Vô Chính Môn còn đang chống cự, vừa nhìn thấy cậu xuất hiện, còn giận dữ: "Ngươi đã cáo ốm không gặp người khác nhiều ngày, quả nhiên có dị tâm."

"Phòng Lưu họ Phòng, xuất thân hoàng tộc, thánh chỉ kia muốn thanh trừ Vô Chính Môn, nhưng trong đó lại không nhắc tới tên của hắn, rõ ràng là đã cấu kết với hoàng thất trong tối, để hôm nay đồng thời diệt sạch chúng ta thế này!"

Đối mặt với vô số lời kết tội, Phòng Lưu mắt điếc tai ngơ, song kiếm xuất vỏ, chậm rãi cử động tay chân đã cứng ngắc vì nhiều ngày nằm trên giường, ánh mắt ghim chặt lên người Phòng Huân, "Hoàng tỷ, hôm nay là do ngươi động thủ với ta trước... Mà thôi, tình cảm tỷ đệ chúng ta trước giờ vốn mỏng như giấy, dù có đi tới ngày hôm nay ta cũng không thấy bất ngờ."

Không ngờ vừa nói xong, Phòng Huân cau chặt mày: "Ngươi không phải còn đang hôn mê sao? Sao bây giờ đã tỉnh rồi?"

"... Quả nhiên là do ngươi ra tay với ta sao?"

Vì mấy ngày liệt giường không ăn uống gì, nét trẻ con bụ bẫm trên mặt Phòng Lưu đã biến mất, càng lộ rõ đường nét nam nhân. Môi cậu khô nứt lại, mặt tái nhợt, rõ ràng là trạng thái cũng không tốt, nhưng lại không chùn bước sợ hãi: "Người Vô Chính Môn nghe lệnh —— lời thề khi gia nhập môn phái hãy còn vang bên tai, mặc dù hôm nay lâm vào hiểm cảnh, nhưng không thể chối bỏ lời thề trước đây, huynh đệ thỉnh đi theo ta, đi theo chưởng môn, kiên cường chiến đấu cho tới thời khắc cuối cùng!"

Bộ Nhiễm vội vàng lên tiếng: "Đừng cứng đầu nữa, Lưu Lưu! Trên thánh chỉ đã cố tình không viết tên của ngươi, cũng sẽ không định tội ngươi, ngươi tưởng là chúng ta và Hoàng di không biết địa vị của ngươi trong Vô Chính Môn hay sao? Cố tình không để tên của ngươi bị truyền ra là vì muốn giữ mặt mũi cho ngươi—— tốt xấu gì ngươi cũng là hoàng trữ, huyết thống hoàng thất Trọng triều mỏng manh, nếu ngươi có thể quay đầu, hiệp trợ thanh trừ Vô Chính Môn, ta trở về sẽ bẩm báo đầy đủ cho Hoàng di, coi như ngươi lấy công chuộc tội!"

Người Vô Chính Môn tuyệt vọng nhìn Phòng Lưu, tựa như đã nhìn thấy kết cục hiển nhiên trước mắt —— Phòng Lưu vốn là hoàng thân quốc thích, năm đó lấy thân phận con nuôi của một trưởng lão gia nhập Vô Chính Môn, vốn đã cực kỳ đáng ngờ, hôm nay sao có thể vì một môn phái giang hồ không có tương lai mà từ bỏ thân phận hoàng trữ tôn quý?

Nhưng một lần nữa ngoài dự liệu của mọi người, cho dù đối diện với lời đề nghị mê người như vậy, song kiếm của Phòng Lưu vẫn vững vàng chỉ về hướng hai vị tỷ tỷ của cậu. Dường như cậu không muốn phải nhiều lời, chỉ lạnh lùng ngắn gọn nói: "Nói nhảm ít thôi, trưởng công chúa, tiếp chiêu!"

Phòng Huân thoáng nhướng mi coi thường, trường thương trong tay như cửu tiên du long, uốn lượn đánh tới, một thương nhắm thẳng vào cổ Phòng Lưu, mặt mày vô cùng lạnh lùng, vừa ra tay đã hạ sát chiêu.

Phòng Lưu chưa bao giờ uy nghiêm đến như thế, cậu không dám chậm tay, lập tức múa song kiếm trong tay, kiếm của cậu cùng lúc tấn công cả hai bên, cực kỳ nhanh nhạy, linh hoạt, vừa nhanh vừa nhẹ, Phòng Huân đánh mấy chiêu với cậu, cảm thấy tên nhãi này tiến bộ rất nhiều.

Nhưng có tiến bộ nhanh đến đâu đi nữa thì cậu vẫn còn quá trẻ. Nàng còn sống lâu hơn Phòng Lưu mấy năm, luyện võ cũng luyện lâu hơn, tuy rằng Phòng Lưu rất khó đối phó, nhưng khi dốc toàn lực, đối với võ học, sức mạnh tuyệt đối có thể đánh bay mọi quỷ kế dù có xảo diệu tới đâu, Phòng Huân chắc chắn việc Phòng Lưu bị thua chỉ là vấn đề thời gian.

Bộ Nhiễm được người bảo vệ rời xa khỏi vòng chiến, nàng đã gấp tới mức không ngừng hét lên: "Lưu Lưu, ngươi không phải là đối thủ của Huân tỷ! Ngươi còn dám dùng đao kiếm với trưởng công chúa, là muốn cùng phản tặc đối địch với toàn bộ Trọng triều sao? Hạ kiếm xuống, ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ ngươi!"

Phòng Huân từng bước ép sát, tính cách nàng hào khí ngay thẳng, công pháp trường thương tổ truyền của Phòng thị cực kỳ thích hợp với tâm tính nàng, vì vậy mà khi ra chiêu có thể phát huy đủ mười phần uy lực.

Ngược lại, tuy rằng Phòng Lưu cũng học thương, nhưng cậu cả nghĩ đa nghi, đúng ra có thể chiếm được ưu thế khi biết rõ chiêu thức của trường thương, nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối và uy lực phát huy hoàn hảo, cậu bị Phòng Huân đánh cho không kịp trở tay.

Phòng Huân từ trên đánh xuống, đánh ra một thương như thiên lôi tới trước mặt, dùng sức nặng ép xuống, Phòng Lưu tự thấy không thể nào tránh được, đành phải mạnh mẽ đỡ lấy, song kiếm trong tay chặn lại kim thương của Phòng Huân, chỗ thương và kiếm chạm vào nhau ma sát kịch liệt đến mức đánh ra tia lửa.

Một chiêu này khiến cho thân thể Phòng Lưu chấn động đến mức vang lên một tiếng "Vù" trong đầu, một gối của cậu đập rầm một cái xuống đất để chống đỡ cơ thể, mới có thể miễn cưỡng đỡ được một chiêu này của Phòng Huân.

Phòng Huân hét lên từng chữ: "Quỳ xuống cho ta!"

Dù có bị đè ép, hàm răng Phòng Lưu nghiến lại canh cách, bất ngờ nói: "... Có chết ở đây ta cũng không quỳ trước mặt ngươi!"

Nghe những lời này, Phòng Huân không những không giận mà còn cười: "Với loại đạo đức bại hoại như ngươi, còn giả vờ cái gì mà dưới gối nam nhi có hoàng kim với ta? Ngươi mười ba tuổi đã bất chấp thân phận hoàng trữ của mình, quỳ xuống nhận cha nuôi ở Vô Chính Môn, dựa vào đó mà thượng vị, mười bốn tuổi bắt đầu theo đuổi Nhiễm Nhiễm, cho dù ngươi không hề thích nàng, nhưng vẫn nhẫn tâm lừa gạt tình cảm của nàng, chỉ để thông qua nàng mà được Bộ gia chống lưng, trụ vững gót chân trong triều đình, mười lăm tuổi ngươi hộ tống Nhiễm Nhiễm thoát khỏi Thiên Sơn Giáo, trên đường gặp phải tín đồ Thiên Sơn Giáo, đánh không lại, thế mà còn có thể quỳ xuống gọi cha ngay tại chỗ, chỉ vì tham sống sợ chết, giữ lại mạng chó của mình, ngươi còn có thể không biết liêm sỉ đến mức đó... Ngươi có biết khi ta biết được những chuyện đó thì có tâm tình thế nào không?"

"Cái loại người như ngươi —— mà xứng mang họ Phòng sao!" Trong mắt Phòng Huân là thất vọng và phẫn nộ không thể nào che giấu được, còn có cả khinh thường lộ liễu: "Mấy đời tổ tiên Phòng thị, không phải đều là kiên cường kiêu ngạo, chính trực thẳng thắn sao? Tại sao lại sinh ra cái loại gặp ai cũng quỳ xuống nhận cha như ngươi chứ? Cái loại như ngươi trời sinh đê tiện từ trong xương cốt, quả thực không có nửa điểm cốt khí, ta nhìn còn thấy mất mặt hộ ngươi!"

Phòng Huân giễu cợt: "Nói đi nói lại, đến lúc này rồi, tại sao ngươi còn chưa quỳ xuống cầu xin đi? Ngươi gọi ta một tiếng cha, có thể ta còn tha cho ngươi một mạng."

Xương bánh chè của Phòng Lưu bị đè dưới đất kêu lên canh cách, cậu đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt là kiệt ngạo và chí khí mà Phòng Huân chưa bao giờ nhìn thấy, cậu gằn rõ từng câu từng chữ: "Nam nhi lạy cha mẹ cao đường, lạy trời lạy quân chủ, quỳ làm lễ phu thê... hôm nay cho dù ta có phải chết ở đây, cũng không quỳ trước ngươi!"

Phòng Huân lộ ra không dám tin: "Ngươi nói cái gì?"

"Trước kia không có ai dạy ta... không có ai dạy ta nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, Hoàng di không cho ta đọc sách, cho nên ta không hiểu, các người mới coi thường ta!"

Trong khi bị Phòng Huân ép xuống, Phòng Lưu đến nói chuyện cũng khó khăn, nhưng cậu không những không sợ, trong mắt như có lửa nóng: "Nếu là ta lúc trước, bây giờ hẳn đã quỳ xuống xin tha... Có thể được người ấy dạy ta đọc sách, dạy ta nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, sao ta có thể ở Vô Chính Môn của người ấy, vứt bỏ khí tiết của người ấy được?"

Bộ Nhiễm vô cùng khiếp sợ, "Lưu Lưu, ngươi..."

Dường như lực độ từ song kiếm truyền đến sẽ đè nát xương vai và đầu gối của cậu, Phòng Lưu đau đến mức cả mặt đều là mồ hôi lạnh, lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chậm rãi lộ ra ý cười xán lạn đến chói mắt: "Vì Tiểu Trì ca ca... hôm nay cho dù ta có chết ở đây, cũng không thể khiến người ấy mất mặt được."

Lực tay nắm trường thương của Phòng Huân nháy mắt dừng lại: "Ngươi... vì y sao? Ta biết, với dung mạo và mị lực của y, hiếm có ai không bị y mê hoặc, lúc ở núi Thiên Sơn, ta đã nhìn ra ngươi rất thích y, nhưng mà..."

Thần sắc của nàng trở nên quá sức kỳ quái: "Nhưng mà ngươi có biết không, cho dù ngươi có làm bao nhiêu việc cho y, y cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ động tâm... Ngươi có biết không, trên đời này, người không được phép theo đuổi y nhất, không được phép ở bên cạnh y nhất... chính là ngươi!"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng Lưu:.... đột nhiên có dự cảm chẳng lành (=°Д°=)

Bình luận

Truyện đang đọc