TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Cửa lớn của Lan Thiện Đường bị đạp ra đánh "Oành" một tiếng, hai nha dịch đi vào trước.

Đại phu đang chẩn trị cùng với các bệnh nhân ngồi đầy trong sảnh lớn giật bắn cả người, tất cả đều bị tiếng oành này làm kinh sợ. Đại phu mập mạp trông giống như quản sự ở đây đang tính toán sổ sách sau quầy, nghe thấy động tĩnh lớn như vậy thì cực kỳ khó chịu.

Hắn ngẩng đầu lên, đang định hỏi xem bệnh nhân nhà nào lại vội vàng vô lễ như vậy, vừa thấy là hai vị nha dịch thì lập tức lật mặt, ân cần chào hỏi: "Hai vị đại nhân lại có thời gian ghé qua đây, không biết các ngài có việc gì?"

Nha dịch cũng không muốn nhiều lời với đại phu mập, tránh sang hai bên để người đằng sau tiến vào.

Một tiểu đại phu mặc y phục màu xám, trên lưng mang một hòm thuốc lớn đi vào, đi bên cạnh là một nam tử tiều tụy, hai mắt đỏ quạch, đang ôm một bé con trong lòng.

Nha dịch vừa nói đã khiến mọi người xung quanh cả kinh: "Mọi người tránh ra ngoài hết đi, tiểu đại phu này nói có thể chữa được ôn dịch."

Đại phu mập tái mét: "Cái gì? Nhưng ôn dịch ở bắc cảnh cơ mà?"

Đại phu và bệnh nhân trong Lan Thiện Đường nhốn nháo. Đến lúc hiểu ra thì tất cả khách nhân còn chưa kịp trả tiền đã vội vã chạy ra khỏi Lan Thiện Đường, vừa chạy vừa hét: "Chạy nhanh cái chân lên, sang y quán đối diện, còn tính ở đây để mắc ôn dịch à?"

Sau khi đưa bệnh nhân vào y quán, nha dịch không muốn ở lại nhiều lời, ở thêm một khắc là thêm phần nguy cơ nhiễm bệnh, bèn thuận theo đám đông chạy ra ngoài.

Từ đầu xuân đến nay, dân chúng vẫn luôn bàn tán về ôn dịch ở bắc cảnh, người ở nam cảnh cũng đã ít nhiều nghe đến chuyện người ở bắc cảnh mắc ôn dịch đều không qua khỏi.

Triều đình liên tục phái đại phu từ nam cảnh lên bắc cảnh, nhưng chưa nghe nói có ai tìm được phương thuốc hữu hiệu. Ngược lại, ôn dịch ngày càng hoành hành rộng hơn, triều đình đành phải ban lệnh cấm đi lại.

Suy cho cùng, đến tận thời điểm này, ngay cả đại phu, thái y vẫn còn phải bó tay với ôn dịch.

Cho nên lệnh cấm đi lại cũng được thi hành nghiêm ngặt nhất từ trước tới nay.

Triều đình ban lệnh, cấm đi lại giữa hai miền, không cho phép bất kỳ người nào từ bắc cảnh được lên bờ ở bến tàu nam cảnh. Đồng thời, để phòng người bị bệnh ở bắc cảnh lén lút chạy xuống, còn phái thêm một đội quân tuần tra dọc bờ sông, không để bất kỳ ai lén lên bờ.

Suốt bảy trăm năm qua, chưa bao giờ giao thương hai bờ bắc nam bị ngăn cấm, vậy mà dịch bệnh lại buộc triều đình phải hạ lệnh cấm, đủ thấy ôn dịch lần này đáng sợ đến mức nào.

Lệnh cấm tuy vô tình nhưng lại có hiệu quả nhất định. Ôn dịch bị ngăn lại bên kia sông, không lan được xuống nam cảnh.

Điều này giúp cho dân chúng nam cảnh phần nào yên tâm hơn trong lúc ôn dịch hoành hành.

Dân chúng không dám tưởng tượng nếu bệnh dịch bắc cảnh bị truyền xuống nam cảnh thì có thể khiến cảnh sinh hoạt bình an hiện giờ trở thành chốn luyện ngục đáng sợ đến mức nào.





Thời khắc này, đã có người mắc phải loại ôn dịch mà mọi người tránh như rắn rết.

Đại phu mập mặt mày nhăn nhó hét lên: "Ra ngoài, ra ngoài hết cho ta ngay! Chúng ta không tiếp người mắc ôn dịch!"

Trì Võng nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Ôn dịch tràn lan khắp nơi, ngươi thân là đại phu, sao lại đuổi người bệnh đã đến trước cửa đi như thế?"

Đại phu mập sợ hãi trả lời: "Chúng ta chỉ là một  y quán nho nhỏ trong trấn, cũng chỉ chữa được một ít bệnh vặt vãnh, lấy đâu ra đại phu có y thuật diệu thủ hồi xuân? Lúc ôn dịch vừa nổ ra, Lan Thiện Phường được triều đình chiêu mộ, đã đưa hết những đại phu giỏi nhất ở nam cảnh này đi rồi, nhưng giờ thì thế nào?"

"Đến tận bây giờ, một người cũng không trở lại! Quan sai đại nhân, các ngài đưa người mắc ôn dịch đến đây thì chúng ta cũng không trị nổi, cùng lắm là chết thêm vài người, mắc mớ gì các ngài lại phải kéo chúng tiểu nhân chết cùng như thế! Chủ nhân Lan Thiện Đường nam cảnh chúng ta cũng đã nói sẽ không tiếp nhận người mắc ôn dịch bắc cảnh. Các người lập tức cút ra ngoài cho ta!"

Vừa nói, đại phu mập vừa cầm chổi, tư thế như muốn đuổi phụ tử hai người ra ngoài: "Sao các người không đến Huyên Thảo Đường đi? Đã cướp hơn nửa bát cơm của chúng ta, giờ lại còn mang ôn dịch đến, làm khách nhân của chúng ta chạy hết sang Huyên Thảo Đường, cái người vừa lòng chưa?"

Nam tử ôm chặt nữ nhi trong lòng, đỏ mắt né tránh cái chổi của đại phu mập, hắn cũng không dám đánh trả, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đại phu mập càng nghĩ càng giận, lấy chổi đập mạnh vào người nam tử, cố đuổi đám người xui xẻo này ra ngoài, nhưng hắn vừa đập một cái, cây chổi liền bị tiểu đại phu, đang mang hòm thuốc, đạp lên chặn lại.

Đại phu mập quát lên: "Người là cái thá gì? Tránh ra cho ta!"

Người trước mặt hắn trông gầy gò yếu đuổi, chân lại vững như Thái Sơn, hắn dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ cũng không thể nhấc cái chổi lên được.

Trì Võng đạp nhẹ một cái, cái chổi liền gãy làm đôi: "Không tinh y thuật, không cứu được người, đấy là lý do để các ngươi không cứu người đấy à?"

Lúc này đại phu mập mới phát hiện có gì đó sai sai.

Trì Võng lạnh băng nói: "Lan Thiện Đường vốn là chỗ hành y tế thế, ngươi nói ta nghe, các người đặt ra lệ thấy chết không cứu từ bao giờ?"

Đại phu mập trợn mắt muốn cãi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Trì Võng, lại quên sạch mớ lý do đã nghĩ sẵn trong đầu.

Mấy năm gần đây hắn kinh doanh y quán, đã gặp qua đủ loại bệnh nhân từ nam chí bắc, đại phu mập cũng được coi là đã gặp qua vô số người, vậy mà hắn lại thấy tê cả đầu với tiểu đại phu trẻ tuổi trước mặt này.

Đôi mắt tiểu đại phu thâm thúy xinh đẹp, lúc nhìn người ta chằm chằm lại tựa như có thể nhìn thấu tất thảy những gì người đó muốn giấu giếm.

"Tuy ta đã quy ẩn nhiều năm, cũng không ngờ mới chỉ vài năm mà Lan Thiện Đường truyền thừa hơn bảy trăm năm nay lại có loại đại phu bại hoại như ngươi đấy!"

Mơ hồ trên mặt Trì Võng biến mất, sắc mặt nghiêm nghị hiếm thấy, rõ ràng chuyện này đã khiến y vô cùng bất mãn.

Y gọi một nữ đại phu đang đứng trong đại sảnh, nàng đã bắt đầu xấu hổ từ lúc đại phu mập mở miệng quát mắng, y nói với nàng: "Ngươi đi theo ta, ta cần có người trợ giúp."

Qua mấy trăm năm, Lan Thiện Đường đã trải qua nhiều phen biến động, Trì Võng dựa theo ký ức về bố trí trong y quán, dễ dàng tìm ra nơi muốn đến.

Y bước vào một phòng nhỏ, đặt hòm thuốc trên lưng xuống, lạnh lẽo ra lệnh: "Phòng này ta dùng, người này ta trị."

Đại phu mập cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào sai sai: "Ngươi là người phương nào? Cũng không phải đại phu ở Lan Thiện Đường chúng ta, sao lại dám dùng phòng bệnh ở chỗ chúng ta đương nhiên như vậy?"

Mấy người họ đi vào trong, không thèm nghe hắn lải nhải liên mồm. Đại phu mập sợ mắc phải ôn dịch, cũng không có ý định theo vào. Hắn thấy trước cửa Lan Thiện Đường đã vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim, thẳng thắn đóng cửa, chạy mất dép.

Nữ đại phu trẻ tuổi cũng không nhân cơ hội chạy trốn, nàng đi theo sau lưng Trì Võng, giúp Trì Võng thu dọn giường chiếu, ra hiệu cho nam tử đặt nữ nhi lên giường.

Nữ đại phu mang nước nóng đến, do dự một chút liền vén tay áo lên, dùng khăn ấm lau hết mồ hôi lạnh trên người bé con.

Trì Võng vén tay áo bé con lên, chạm lên bàn tay nhỏ gầy của bé, điềm tĩnh nói: "Mạch yếu vô lực, tứ chi phát hỏa, hỏa khí nhập huyết mạch, huyết mạch ứ tắc, bé con này còn quá nhỏ, nếu dùng dược lực mạnh mẽ ép dịch độc ra thì bé cũng không thể chịu nổi."

"Bây giờ chỉ đành dùng ngoại lực tác động, nhẹ nhàng dẫn..." Trì Võng dừng lại, nhìn nữ đại phu, đột nhiên hỏi: "Bé con mắc ôn dịch mà ngươi cũng không sợ à?"

Nữ đại phu dừng lại, ngay sau đó, nàng không hề do dự nói: "Sợ chứ... Nhưng ta nhớ lời di huấn của Thiện nương tử - sư tổ của Lan Thiện Đường: "Đại phu có đạo, tận tâm trị bệnh, đau nỗi đau của bệnh nhân, không phân sang hèn, không màng sống chết". Ta... cũng rất sợ, nhưng đây là việc ta phải làm, ta không thể lùi bước."

"Ngươi tên là gì?"

"A Miễu"

Trì Võng gật đầu nói: "A Miễu, viết đơn thuốc ta sắp dùng ra."

Mi tâm bé con biến đen, dù đã hôn mê nhưng nhìn nét mặt cũng thấy được bé con đang cực kỳ khó chịu. Trì Võng sờ trán bé, trầm ngâm một lát: "Hùng hoàng hai lượng, thư hoàng hai lạng, phèn sống, quỷ tiễn mỗi thứ một nửa, sừng linh dương hai lạng, tán thành viên" *[chúng mình ko chữa ôn dịch kiểu này đâu nên cái đơn thuốc này phiên phiến nha].

A Miễu gật đầu, cẩn thận ghi chép các loại dược liệu Trì Võng kể tên.

"Hâm nóng rượu, chuẩn bị ngân châm."

A Miễu nhớ hết mớ dược liệu, chạy ra ngoài như một cơn gió.

Trì Võng xoay người nói với phụ thân bé con: "Tốt nhất là ngươi chờ ở bên ngoài đi, nếu muốn ở lại thì đừng có làm ồn."

Phụ thân bé con yên tâm nhìn Trì Võng, tưởng như đã tính toán rõ ràng. Nhưng phụ tử liền tâm, nam tử run rẩy lo lắng, hắn vốn định nghe lời mà lùi ra sau, cuối cùng không nhịn được lại nắm lấy tay áo Trì Võng hỏi: "Ngài... có thể cứu được nữ nhi của ta không?"

Trì Võng khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn, muốn động viên một chút.

Nam tử nhìn Trì Võng, từ từ buông lỏng tay ra.

Trong Lan Thiện Đường đã không còn ai, tiếng bước chân của A Miễu trong đại sảnh càng thêm rõ ràng.

Nàng lấy hết những dược liệu Trì Võng cần mang vào.

"Ta đã chuẩn bị tốt mấy loại dược liệu ngài vừa nói." Trên trán A Miễu đổ mồ hôi, chắc hẳn không dám lười biếng. "Rượu cao lương còn đang đun trên bếp."

Trì Võng gật đầu: "Ngươi đi thay y phục cho bé con đi."

A Miễu lập tức làm theo, phụ thân của bé con nhớ lời dặn của Trì Võng, không dám nhiều lời làm phiền đến họ.

Trì Võng ra khỏi phòng, A Miễu là đại phu liền hiểu ý Trì Võng. Tuy bé con còn nhỏ nhưng nam nữ khác biệt, Trì Võng biết ý mà tránh đi.

Nàng cởi y phục của bé con ra, lau người cho bé, lật người bé lên rồi dùng một tấm vải trắng bọc bé lại, lại quấn thêm một miếng vải trắng ở phía dưới, liền tạo thành y phục bệnh nhân tạm thời cho bé.

Nàng vừa làm xong thì thấy Trì Võng gõ cửa hỏi: "Đã xong chưa?"

A Miễu đáp luôn: "Xong rồi, để ta đi lấy rượu và chậu than cho ngài."

"Không cần, ta mang vào rồi." Trì Võng đẩy cửa, một tay bê chậu than, tay kia ôm bình rượu, vững vàng đi vào.

A Miễu thấy mà sững sờ, tiểu đại phu này nhìn qua còn ít tuổi hơn mình, trông gầy gò nhỏ nhắn mà tay lại có lực như vậy?

Trì Võng điềm nhiên đặt bình rượu xuống, ra lệnh: "Dùng rượu nóng hòa tan thuốc, xoa lên cột sống và cánh tay bé."

A Miễu vội làm theo, Trì Võng lấy một bộ ngân châm từ trong hòm thuốc ra, hơ trên chậu than.

Hắn cầm một đầu của ngân châm, thời thời khắc khắc kiểm tra nhiệt độ trên châm.

Bé con vẫn còn đang hôn mê. A Miễu dùng rượu hòa với dược liệu xoa lên người bé, da dẻ bé vàng vọt, trên tay, chân và mặt bé nổi đầy vết ban màu vàng ghê người. Dù đã xoa rượu thuốc lên người cũng chỉ xoa được ở lớp da vàng vọt, lộ ra một ít sắc đỏ bên trong.

Nửa thân trên của bé con sau khi xoa rượu thuốc đã đổ mổ hôi. A Miễu dùng khăn lau lại thấy mồ hôi có màu vàng.

Trì Võng đang ngồi cạnh chậu than, rút ngân châm ra. A Miễu thấy vậy lập tức lùi sang một bên chờ.

Ngân châm bị hơ nóng bỏng, ngón tay trắng nõn cũng bị làm cho nóng đỏ lên, vậy mà Trì Võng cũng không than một tiếng.

Y đỡ bé con đang hôn mê lên, để A Miễu giữ người bé cố định, lật miếng vải đang che trên lưng bé con ra.

Phi lễ chớ nhìn, Trì Võng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi, y dựa theo trí nhớ mà hạ châm, châm thứ nhất chính xác vào huyệt Đại Chụy trên xương sống, châm thứ hai vào huyệt Đào Đạo.

A Miễu mở to mắt nhìn Trì Võng hạ châm mà không dám tin.

Tiểu thần y trẻ tuổi này lại còn biết dùng ngân châm?

Thuật châm cứu do các đại phu đời đầu của Lan Thiện Đường sáng tạo ra, sau hơn bảy trăm năm, châm pháp này hầu như đã thất truyền.

Người dám dùng châm cứu để chữa bệnh đều là những người đã khổ luyện nhiều năm, thiên phú có thừa, lại được truyền thừa y thuật từ tổ tiên. Phải hội đủ các yếu tố này mới có thể dùng châm cứu người.

Châm pháp không dễ học, một khi phạm sai lầm thì không phải cứu người mà chính là giết người.

A Miễu cũng chỉ mới nghe nói tới, đây là lần đầu tiên nàng thấy người thi châm.

Vị tiểu đại phu này còn quá trẻ, vậy mà lại dám dùng ngân châm để châm cứu, e là y đã trở thành đại phu đứng đầu thiên hạ, không ai dám khinh thường.

A Miễu len lén học theo, nàng có thể nhớ rõ châm được đâm xuống đến đâu, nhìn thì tưởng Trì Võng chỉ đâm thẳng châm xuống, nhưng nàng lại không thể thấy được lúc châm cứu Trì Vòng đã truyền thêm thứ gì vào bên trong.

Ngón tay thon dài của y chạm vào gáy bé con, sau khi xác định vị trí, y liền châm và huyệt Phong Trì sau gáy bé.

Bé con đang hôn mê lại run tay một cái.

Trì Võng nắm lấy hai tay bé, truyền nội lực cuồn cuộn của y vào người bé, nội lực chạy thẳng từ hai bàn tay đến màng tim bé. Hai tay hắn lập tức châm vào huyệt Khúc Trạch ở mé ngoài khuỷu tay hai bên trái phải cùng một lúc.

Khi châm đâm xuống cánh tay bé con, hai ngón tay Trì Võng nắm chặt ngân châm, nhấn châm sâu xuống da thịt non mềm ấy, thân châm rung nhè nhẹ.

A Miễu nhìn không chớp mắt, nhưng lại không hiểu nàng chỉ học được chút da lông châm pháp của Trì Võng.

Vì Trì Võng không chỉ là một vị đại phu, y còn lại một cao thủ võ lâm.

Trăm năm trước, giang hồ Bách Hiểu Sinh từng nói, Trì Võng là đại phu trị thương số một trong giang hồ còn thở.

Nguyên nhân lớn nhất là vì Trì Võng còn luyện võ, nắm rõ huyết mạch lưu chuyển trong lòng bàn tay.

Người thường có võ công như vậy chẳng ai lại đi làm đại phu. Mà trong số các đại phu, cũng không có ai có thể luyện võ đến cảnh giới của Trì Võng.

Người không đủ năng lực, tầm mắt có hạn, tất không thấy được cảnh giới của Trì Võng, cũng không học được y thuật của y.

Bé con này không bị trọng thương, nhưng việc chữa trị đã bị trì hoãn quá lâu, độc ôn dịch đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, đến thần y cũng phải bó tay.

Người trưởng thành, thân thể cường tráng, may ra còn có thể dùng thuốc có dược lực mạnh mẽ mà vớt về một mạng, bé con này lại quá nhỏ, nếu dùng thuốc có dược lực hung mãnh tất thân thể không chống đỡ được mà bỏ mạng.

Đại phu khác không cứu được nhưng Trì Võng lại cứu được.

Trì Võng có thể thuần thục sử dụng nội lực, khống chế nội lực ở mức ôn hòa nhưng vừa đủ, chậm rãi khai thông kinh mạch bé con.

Với tri thức và kinh nghiệm tích lũy của mình, y nắm rõ lục tạng ngũ phủ như lòng bàn tay, nhờ vậy mà không khiến bệnh trạng của bé con xấu đi, dẫn dắt kịch độc trong phủ tạng bé di chuyển rồi ép ra ngoài.

Một lát sau,máu đen chảy ra từ huyệt Khúc Trạch trên khủy tay bé con.

A Miễu nhanh chóng dùng vải sạch lau đi chỗ máu đen.

Sau khi máu đen chảy ra hết, dịch độc trong người bé con đã được đẩy ra hơn một nửa, Trì Võng mới rút châm ra.

Bé con lập tức chảy ra từng tầng mồ hôi màu vàng, A Miễu vội vàng lau đi nhưng mồ hôi ra quá nhiều, nàng lau không lại với tốc độ bé ra mồ hôi. Được sự cho phép của Trì Võng, phụ thân bé con lập tức lại gần hỗ trợ.

Nam tử kia nói năng lộn xộn: "Đại phu, đại phu, sao lại thế này?"

Trì Võng khe khẽ nói: "Bé đã không còn nguy hiểm, không cần lo lắng. A Miễu đi sắc thuốc cho bé uống."

A Miễu bắt mạch của bé con mà sợ ngây người.

Nàng vẫn luôn nghe nói ôn dịch bắc cảnh vô phương cứu chữa, nhưng đến giờ nàng cũng chưa từng thấy được thấy tận mắt, tự tay chẩn trị cho người mắc ôn dịch bao giờ.

Khi nàng bắt mạch cho bé con lúc mới được đưa tới, mạch đã yếu đến mức không bắt ra được, đó là do nguyên khí suy kiệt, bệnh độc ngấm thân, loại mạch tượng này nàng chỉ thấy ở người sắp chết, vô phương cứu chữa.

Khi bắt mạch, A Miễu còn nghĩ: "Thảo nào lại nói ôn dịch này không chữa được, loại ôn dịch nguy hiểm như vậy thì ai mà chữa trị được chứ?"

Thế mà bây giờ, tuy rằng mạch đập của bé con này dù vẫn còn suy yếu nhưng đã có cơ hội qua khỏi, tựa như biến đổi thành một người khác hẳn ngay trước mặt nàng, khiến nàng không dám tin mà lại buộc phải tin.

"A Miễu?"

Tưởng như vừa thấy được thần tích, nữ đại phu cuối cùng cũng hồi thần, kích động đỏ cả mặt, lập tức lấy giấy bút, nhớ lại phương thuốc của Trì Võng rồi nhanh chóng đi bốc thuốc.

Nhìn phản ứng của nữ đại phu, nam tử mới dám chạm nhẹ vào nữ nhi của mình, thấy chỉ mới một lát mà da bé đã bớt vàng, bị mồ hôi đẩy ra ngoài.

Thấy nhiệt độ trên người bé từ từ giảm xuống, lúc này hắn mới dám tin tưởng nữ nhi của mình đã được cứu.

Nam tử sửng sốt rất lâu, đến lúc phản ứng lại được đã òa khóc, hắn nhìn Trì Võng bên cạnh, không biết làm thế nào thể hiện hết lòng biết ơn của mình.

Hắn khóc không ra hơi: "Đại phu, ngài cứu nữ nhi của ta, cũng là cứu mạng ta. Nương tử ta ở trên trời thấy chúng ta được bình an mới có thể nhắm mắt được!"

Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh băng đều đều đột ngột vang lên bên tai Trì Võng:

"Người đã cứu được một người sắp chết, thông qua xét duyệt được thêm vào tổng số tích lũy."

Nam tử trước mắt vẫn đang nói chuyện với y, giống như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh đột ngột vang lên đó.

Việc như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, tuy rằng không cùng một địa điểm, nhưng trải qua mấy trăm năm, đã không còn khiến Trì Võng ngạc nhiên nữa.

Nam tử buồn vui lẫn lộn, khóc lóc đến chật vật. Trì Võng lại nhìn vào ấn đường nam tử, trên đó đã ám đen.

Trì Võng nín thở ngưng thần, tăng cường giác quan đến mức y có thể nghe rõ ràng từng tiếng động phát ra từ lục phủ ngũ tạng của nam tử.

Quả nhiên, y đã phát hiện sự bất thường của nam tử.

Trì Võng khẽ thở dài.

Y nhìn vị phụ thân trẻ tuổi trước mặt đang cẩn thận ôm bé con, hai mắt bi ai, nhẹ giọng gọi nhũ danh bé con, vừa ôm nàng vừa câm lặng ch ảy nước mắt.

Giọng nữ lạnh băng lại cất lên lần nữa: "Úy Trì Vọng, thỉnh tự giác tuân thủ quy tắc. Nếu ngươi cứu người chưa đến mức sắp chết, ngươi sẽ phải chịu trọng phạt."

"Lần này ta sẽ vĩnh viễn lấy đi một nửa nội lực của ngươi vì đã tái phạm nhiều lần."

Trì Võng híp mắt, hít một hơi thật sâu.

_________

Tác giả có ý kiến: có độc giả hỏi sao lại có cái hệ thống dã man như vậy? Nhưng nàng có liên quan đến tuyến chính của truyện nha.

Bình tĩnh, đừng nóng ~ sau này sẽ có trợ lực siêu cưng lên sân khấu.

_________

Trích dẫn chi chít giải thích mấy cái huyệt vị, phương thuốc, bạn nào thích vui lòng tự ngâm cứu.

Tác giả không chắc y văn, tri thức đưa ra đều là nhìn bầu vẽ gáo, không phải sự thật. Mình thì... khỏi đi nha.

Bình luận

Truyện đang đọc