TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Buổi trưa, hai người cùng tới Lan Thiện Đường. Y thuật của hòa thượng xuất chúng, y không cần lo lắng gì cả, có Tử An ngồi chẩn bệnh, Trì Võng cũng nhàn hơn nhiều, tất cả các bệnh nhân y tiếp đều là người mắc bệnh rất nặng.

Sa Thạch tính toán trong đầu cho y: "Trong mấy ngày nay, ngươi đã tích thêm được gần ba trăm người sắp chết... tiếc là không thể tính thêm số người được cứu bằng phương thuốc trị ôn dịch do ngươi truyền đi, giờ ta rất tò mò, sau khi ngươi hoàn thành được cái thanh tiến trình cứu người bị ẩn này xong, thì sẽ có chuyện gì xảy ra."

"Ta cũng tò mò." Trì Võng vừa tán gẫu, vừa nhất tâm nhị dụng châm cứu, châm xuống vừa vững vàng vừa chuẩn xác, "Bệnh nhân này nên để A Miễu xem. Nàng luôn muốn học thuật châm cứu của ta, nhưng trước đây trình độ nàng chưa tới đâu, bây giờ có thể học rồi, mà nàng lại đang ở Lan Thiện Đường tại Nguyên Cảng Thành..."

Phòng Lưu đã sai ngươi mang hòm thuốc hồ điệp của Trì Võng về, hôm nay tới Lan Thiện Đường, Trì Võng cuối cùng cũng gặp lại hòm thuốc thân yêu của mình.

Nhận lại hòm thuốc, Trì Võng lại nhìn sang người bên cạnh y, Tử An đã tự giáng xuống làm trợ thủ cho y, tâm tình không nhịn được càng vui vẻ hơn.

Sa Thạch cũng càng ngày càng hiểu tâm tư của y hơn, "Không có A Miễu nhưng ngươi vẫn có người khác để sai vặt nha. Trì Võng, ta có cách để kiểm tra xung động trong người ngươi, mỗi khi nhìn thấy tên chậu tinh này, thì tâm trạng ngươi khá hơn hẳn, có liên quan đến ký ức của ngươi ấy, ta rất muốn hỏi, hắn khiến ngươi nhớ tới ai vậy?"

Trì Võng trước tiên thể hiện tính tò mò của mình: "Hoạt động trong người ta? Cách thức thế nào? Hai ngày nữa bớt bận, ngươi nói rõ với ta một chút."

Sa Thạch đồng ý, tiếp tục nói: "Nói đi cũng phải nói lại, Trì Võng, mỗi một biến hóa trong cơ thể ngươi đều được ta lưu trữ lại, ta thấy được mỗi khi gặp tên chậu tinh này.... Tâm trạng của ngươi phong phú hơn rất nhiều, đã bao lâu rồi mới có người khiến cho ngươi trở nên như thế này? Có phải bây giờ mỗi khi gặp hòa thượng này đều thấy như vậy không?"

"Ta cũng đã nghĩ về chuyện này, nhưng cũng không phải có nghĩa là ta muốn làm." Trì Võng vô cảm nói, bắt đầu buôn chuyện riêng voeis Sa Thạch: "Như vậy là không công bằng đối với hắn, không phải vì hắn là người tu hành, mà vì hắn không phải... Thôi."

Cuối cùng thì Trì Võng vẫn chưa quyết định xong có muốn kéo hòa thượng xuống nước hay không.

Bởi vì bản thân y cũng rất mâu thuẫn.

Trên đời này không thể có chuyện hai người giống hệt nhau được, sau khi y biết được Tử An cũng có tình cảm với mình, cũng không phải là không có tí cảm giác nào với hắn, y cũng không còn dám bất chấp tất cả, không thèm kiêng dè gì như trước đây, còn cẩn thận hơn mấy phần.

Y không biết nếu y dụ dỗ hòa thượng này hoàn tục, thì liệu y có vượt qua được cửa ải trong lòng mình để cùng hắn tiến thêm một bước nữa được không?

Nhưng thứ Trì Võng thừa nhất chính là thời gian, cứ thuận theo tự nhiên thôi... Biết rõ tâm tình của chính mình, thì mới có thể chắc chắn được bản thân muốn cái gì.





Tử An không biết bây giờ Trì Võng đang nghĩ gì trong lòng, hắn cách Trì Võng không xa, yên lặng bầu bạn với y, khoảng cách này vừa đủ để người ta thấy thoải mái, không bị căng thẳng, sợ sệt.

Hắn cầm túi đựng kim châm cứu của Trì Võng lên xem.

Trì Võng hỏi hắn: "Ngươi biết dùng sao?"

Châm pháp châm cứu là một trong những tuyệt kỹ của sư tổ Thiện nương tử của Lan Thiện Đường, sau bảy trăm năm thì gần như đã bị thất truyền, những người còn thở được đến giờ phút này, trừ Trì Võng ra thì không có ai dám nhận là biết cách dùng cả bộ.

Tử An chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Hắn chưa từng thử bao giờ, nhưng hắn... theo bản năng thì nghĩ hẳn là mình cũng biết dùng, nhưng cũng không dám chắc trăm phần trăm, đương nhiên hắn không dám tự ý châm cứu cho bệnh nhân.

Ngoài túi kim châm cứu này, có hòm thuốc hồ điệp cũng làm cho Tử An cảm thấy rất quen thuộc.

Nhìn một lát, Tử An dời mắt xuống dưới, đọc hàng chữ mà ngoài hắn ra thì không ai có thể nhìn thấy được.

Mức độ thâm nhập củadữ liệu khôngrõ nguồngốc: 20%

Hậu quả: ký ức chồng chéo, xuất hiện ảo giác, phát sinh lẫn lộn về nhận thức đối với thân phận.

Kiến nghị: lập tức tránh xa nguồn gốc nguyên nhân, xóa ảnh hưởng do dữ liệu bị lỗi.

Nguồn gốc nguyên nhân... sao?

Hắn nhìn sang tiểu đại phu mặc y phục màu trắng bên cạnh.

Trì Võng đang dọn dẹp y án trước mặt, cảm thấy có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, biết là Tử An, thì nở nụ cười.

Hôm nay tâm tình của y rất tốt, nụ cười này như sương mờ tản đi sau cơn mưa, giống như hạt sương sớm trên lá non đang phản chiếu ánh sáng sớm mai nơi chân trời.

Lực sát thương quá lớn, khiến cho phụ nhân vừa mới vào cửa vấp chân ngã một cái, Tử An lập tức hoàn hồn, chạy tới đỡ bà dậy.

Phụ nhân hất tay hòa thượng ra, kích động chạy tới trước mặt Trì Võng: "Tiểu đại phu! Ngươi chính là sứ giả của chân thần ở trên trời, hạ phàm để xét Thiên Sơn thần giáo của chúng ta sao?"

Trì Võng nhớ ra chức vụ của "Úy Trì quốc sư" trong Thiên Sơn Giáo, gật đầu nói: "Đúng vậy, tinh mắt đấy."

Tử An quay lại nhìn, trong ánh mắt của hắn tràn ngập bất đắc dĩ khiến cho Trì Võng càng thêm vui vẻ.

Sào Tre cuối cùng cũng đuổi tới nơi, hắn là giáo chúng giày dép giáo đã biết quay đầu, nhưng không có nghĩa là nương hắn cũng như vậy.

Sào Tre cực kỳ lúng túng: "Nương, ngài nói cái gì thế? Vị Trì đại phu này chính là người đã cứu ngài, còn không mau cảm tạ Trì đại phu đi?"

Nương của Sào Tre lắc đầu lia lịa, đau đớn trách móc hắn: "Tên ngốc này! Đây rõ ràng là thông thiên thần và thông thiên sứ hiển linh, giúp cho những người thành kính được sống sót qua khỏi ôn dịch, tại sao ngươi lại không biết điều như thế? Sao không biết đường cảm tạ, sao còn chưa đi thỉnh tội với thần linh trước mặt?"

Sào Tre vô cùng đau thương nói: "Nương, trận ôn dịch này là do giáo chủ Thiên Sơn Giáo gây ra! Đúng ra bắc cảnh của chúng ta không phải chịu trận đại nạn này, ta đã tự tay trồng độc dược cho gã, gã còn có mấy vườn dược liệu, dùng để nuôi trồng độc vật, thế mà ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Tại sao ngài lại không tin ta?"

Nương của Sào Tre nghe xong thì biến sắc: "Đáng sợ quá! Con trai của ta bị tà thần khống chế rồi sao, thế mà lại dám bất kính với chân thần, bất kính với giáo chủ... Đi, nhanh tới chỗ thờ phụng Thiên Sơn Giáo gần đây nhất với ta, ta sẽ tìm đại sư trừ tà cho ngươi!"

Sau khi rời bỏ tà đạo, Sào Tre vẫn luôn trốn đông nấp tây, vừa mới nghe mẹ hắn muốn chủ động chui đầu vào rọ thì cuống cả lên: "Nương à, sao ngài lại không phân rõ phải trái như vậy?"

Mẫu tử hai người cãi nhau luôn tại chỗ, phụ nhân quá tức giận, còn muốn đại nghĩa diệt thân, chạy đi tố giác chính nhi tử mình đã từ bỏ giáo phái. Thấy nương mình u mê không chịu tỉnh, Sào Tre chỉ thấy ngượng ngùng vô cùng.

Tự hắn kéo theo nương mình gia nhập tà giáo, giúp gã giáo chủ xấu xa hại người, trước đây mẫu từ tử hiếu giờ lại rơi vào cảnh trở mặt thành thù, Sào Tre chỉ có thể tự trách bản thân có mắt như mù chứ cũng không biết phải làm sao.

Nhìn tình huống trước mặt, Trì Võng như ngộ ra cái gì.

Giữa tiếng cãi vã không ngừng, y ung dung sắp xếp lại hòm thuốc của mình.

Tử An chú ý tới động tác của y: "Trì thí chủ, ngươi định làm gì?"

"Ta có việc phải về." Trì Võng hờ hững, "Hành y chỉ có thể cứu chữa cho một số lượng người nhất định, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm... Chậu tinh, ngươi ở đây trông coi y quán giúp ta."

Sau đó Trì Võng quay lại khách đi3m.

Suốt ngày hôm ấy, y đóng chặt cửa, không cho ai quấy rầy. Đến ngày hôm sau, Dư Dư lâu rồi không được xuất hiện lại có mặt ở khách đi3m, cầm một gói đồ thần bí, im hơi lặng tiếng rời đi.

Sau khi ôn dịch qua đi, bách tính bắc cảnh đang chìm trong đau khổ, cần phải có thứ gì đó khiến họ phấn chấn trở lại, vô tình trong lúc này, một số thoại bản lặng lẽ xuất hiện trở lại trong tầm mắt của dân chúng.

Ở cả hai miền nam bắc thì thứ dễ tiêu thụ nhất là kiệt tác của Đào Hoa công tử "Túy Tụ Đào" đã kết thúc bằng một bước ngoặt kinh thiên động địa ở quyển thứ bảy, từ mùa hạ năm trước tới nay, Mộc Bắc Hy và "Mộc Sa" đã trở thành nhân vật trong tiểu hoàng thư long dương được ưa chuộng nhất.

Tất cả các xưởng in của Trì Võng lại tranh thủ theo sát trào lưu, đẩy ra bên ngoài dã sử lẫn lộn với chính sử, dã sử về Thủy hoàng đế một quyển tiếp một quyển được phát hành, khiến cho không ít người đọc sách trong cơn hốt hoảng đều tin, bảy trăm năm trước thật sự có một người tên là "Mộc Sa".

Văn nhân trong dân gian sáng tác lia lịa, trăm hoa đua nở đủ thể loại về hai người, nguyên phối Úy Trì quốc sư cuối cũng đã triệt để rơi vào quên lãng, cho vào xó ngồi, tất cả đều đúng theo kế hoạch, đạt được kết quả vừa ý, khiến cho Trì Võng càng thêm vui mừng.

Trì Võng bế quan hai ngày, đến ngày thứ ba mới chịu đi ra, lại tới Lan Thiện Đường làm một đại phu chữa bệnh.

Trạng vạng tối, sau khi dùng xong đồ chay, trên đường quay lại khách đi3m, mọi người đột nhiên phát hiện tất cả các thư quán lớn nhỏ ở bắc cảnh đều tăng ca, bày bán một bộ thoại bản mới.

Không ai thấy trước được thoại bản này sẽ gây ra một trận sóng gió lớn ở khắp vùng bắc cảnh.

""Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long"... Đây là thế nào?" Phòng Lưu hơi tò mò, khi cậu thấy Trì Võng bên cạnh lại tỏ ra thờ ơ không quan tâm, lập tức tỏ ra bản thân cũng không tò mò tí nào, mắt nhìn thẳng chân bước đều cùng y quay về khách đi3m.

Sau khi về không bao lâu, Phòng Lưu nhảy từ cửa sổ khách đi3m ra ngoài, chạy đi mua một quyển "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long."

Sáng ngày hôm sau, nương của Sào Tre đã chiến tranh lạnh với hắn mấy ngày lại chạy đi tìm nhi tử của mình trong khách đi3m.

Khác với vẻ cao ngạo mấy hôm trước, khi bà nhìn thấy Sào Tre, thần sắc lại có điểm hổ thẹn hỏi: "Aizzzzz... Năm đó khi ngươi được đưa tới tổng đàn Thiên Sơn Giáo, có phải sau khi vào cửa phải cởi y phục, tắm rửa chay tịnh, bái kiến chân thần không?"

Tín đồ của Thiên Sơn Giáo rất đông đảo, đều đặt việc được tới tổng đàn là mục tiêu cả đời, nếu có thể thờ phụng bên cạnh giáo chủ và thông thiên thiên sứ thì chính là vinh quang chí cao vô thượng.

Nương của Sào Tre chưa từng tới tổng đàn, lại hỏi một đống câu về nghi thức bí mật và phương thức liên lạc mà chỉ giáo chúng của tổng đàn mới biết. Thấy Sào Tre xác nhận từng cái một, nương của Sào Tre thế mà lại ôm lấy hắn, nức nở nói: "Aizzzz, ta khổ quá mà! Sau này ta không đi nữa, không bao giờ tới chỗ Thiên Sơn Giáo nữa! Ngươi phải chịu khổ cực rồi, thế mà nương vẫn không biết..."

Kinh hỉ đến quá bất ngời, Sào Tre vốn còn đang vắt hết não ra tìm cách khuyên nhủ lão nương của mình đừng tiếp tục che chở cho Thiên Sơn Giáo nữa, không ngờ lão nương đột nhiên tỉnh ngộ, khiến cho Sào Tre trong nhất thời không biết phải tỏ ra thế nào.

Mặt trời thò ra cứu lấy một màn, Phòng Lưu lại quay về từ bên ngoài khách đi3m, trên làn da trắng như tuyết của cậu là hai con mắt đen như gấu trúc, hẳn là đã thức trắng cả đêm, thần thái lại phần khích đến quỷ dị.

Cậu vừa chạy vào thì vội vàng hỏi thăm vài câu, lấy một cái bánh bao trên bàn của Trì Võng và Tử An, vừa gặm vừa vội vàng chạy ra ngoài, chỉ huy đám thuộc hạ: "Nhanh, nhanh nữa lên, in ấn nhanh lên! Nhanh chóng bày bán "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" ra khắp bắc cảnh! Bán bằng giá cải thảo cho ta, lãi ít nhưng bán được nhiều, cấm tăng giá!"

"Thuê mấy người thuyết thư ở từng nơi, kể chuyện này ở tất cả các trà quán, tửu quán cho ta! Gọi tất cả các đoàn hát ở bắc cảnh, lập tức dựng kịch, biểu diễn miễn phí cho dân chúng được xem."

Bấy giờ, trên đường có mấy nam nhân trẻ tuổi, lưng đeo tay nải lớn vừa chạy vừa nói: "Nhanh cái chân lên, chúng ta lập tức về nhà! Đọc "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" mới biết, hóa ra Thiên Sơn Giáo lại là nơi xấu xa dơ bẩn như vậy! May mà chúng ta còn chưa gia nhập tà giáo, tránh được một kiếp."

"Thời đại này làm nam nhân cũng không dễ dàng —— tránh xa giày dép giáo, bảo vệ trinh tiết, nhanh về quê trồng trọt."

"Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" vừa được bán ra, đã dùng khí thế và tiềm lực quét ngang bắc cảnh. Khi bọn họ đi tới Lan Thiện Đường, đã đi ngang qua một trà quán, nghe tiên sinh thuyết thư bên trong đang kể về quyển kỳ thư này.

Trì Võng bèn lôi kéo hòa thượng vào nghe.

Chỉ thấy bên trong đã kể đến đoạn: "Lần này, nhắc đến chính là cái năm khi tiểu giáo chúng Lục Long Sứ, dáng người phong lưu, mặt tựa hoa đào gia nhập Sơn Giáo, vì dung nhan xuất sắc mà bị tổng đàn chủ mơ ước, lấy danh nghĩa truyền thụ bí mật trong giáo, gọi tới mật thất, c ởi sạch y phục, ý đồ dùng bí thuật song tu, không ngờ còn chưa kịp bắt đầu, đã bị một bị tôn sứ của Sơn Giáo là Hồng Điểu chạy tới phá hỏng chuyện tốt, bấy giờ hắn cũng tham gia cùng, hai người đồng thời hưởng dụng..."

Tiếp theo là cảnh tượng không thể miêu tả, quá mức s@c tình, tiên sinh thuyết thư thức trắng đêm đọc một lượt, đã thuộc làu làu "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long".

Lão liệt kê từng loại nghi thức "Sơn Giáo" được nhắc tới, lại xuất hiện trong cảnh tượng s@c tình như vậy, lại thêm mấy phần quỷ quái bi3n thái, khiến cho tiểu hoàng thư này thêm mấy phần chân thực lại huyền ảo.

Tiên sinh thuyết thư đột nhiên nhấp một ngụm trà: "Ai mà dám nghĩ, Thiên Sơn Giáo... Không phải, là Sơn Giáo, chuyện được coi là vinh quang cả đời, nghi thức tẩy tủy hoán cốt tuyệt mật sau khi gia nhập tổng đàn lại dâm loạn khó lường đến mức này? Ai dám nghĩ tới, sau khi gia nhập tổng đàn, muốn thờ phụng thánh sứ, thờ phụng giáo chủ, thời phụng thiên thần, lại muốn một đường tu hành lên trên, thì phải dùng thân thể làm lợi thế, thực hiện giao dịch vô liêm sỉ, hạ lưu như vậy? Đúng là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ* a!"

*Thế phong nhật hạ 世风日下: phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi. Nhân tâm bất cổ: 人心不古: lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa (trích https://www.facebook.com/hoasinhanhca/posts/1404387709764693/)

Người nghe bên dưới thúc giục: "Nhanh giảng tiếp đi nha, đừng có câu giờ! Thanh long... Lục Long làm thế nào chinh phục trên dưới giày dép giáo? Còn cả hai cái phó đàn chủ, một tên Huyền Vũ... Vương Bát* sứ cũng với giáo chủ thần bí kia, vẫn còn chưa xuất hiện đâu!"

*Huyền vũ hay vương bát thì cũng là rùa thôi, một cái là thần thú được thờ phụng, một cái để mắng người khác.

Tiên sinh thuyết thư gấp lại quạt trên tay, thần sắc tiếc hận vô cùng nói: "Vị công tử này, không phải ta cố tình câu giờ đâu, nhưng sự thực là tác giả "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" mới ra có hai quyển. Ta cũng giống như chư vị, hy vọng đến cháy bỏng việc tác giả có thể viết tiếp nha!"

Một người thở dài: "Quyển "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" đúng là có một không hai, hiếm có khó tìm, có phải là tác phẩm mới của Đào Hoa công tử không?"

"Cũng không phải, cũng không phải!" Tiên sinh thuyết thư rung đùi đắc ý nói "Cẩn thận đọc một chút, lối hành văn trong quyển này khác hẳn với Đào Hoa công tử. Quyển sách này hương diễm tinh tế, tình cảm nồng đậm, còn dám thử tư thế lớn mật, thứ cho ta nói thẳng, đã vượt xa cảnh giới của Đào Hoa công tử trong "Túy Tụ Đào"!"

"Tác giả là ai vậy? Còn quyển nào khác không?"

Tiên sinh thuyết thư đúng là đã điều tra qua: "Ta có thể chắc chắn, tạm thời trong văn đàn chưa có tác phẩm khác của vị tác giả này. Tình cảm đặc sắc xung động như vậy, bút pháp tinh tế hoa mỹ như vậy, các người có dám tin là được sinh ra từ ngòi bút của người mới không?"

"Là người mới sao?"

"Đúng vậy!" Tiên sinh kể chuyện quát to một tiếng: "Này! Các người dỏng tai lên mà nghe cho kỹ đây, vị tác giả truyền kỳ này tên là —— "

Mọi người đều dựng tai lên, nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ cái tên bất phàm này!

Tiên sinh thuyết thư khí tụ đan điền nói: "—— Nhu Tuyết cô nương!"

Khách trong trà quán kinh hãi đến biến sắc: "Thế mà lại là một cô nương sao? Tên nghe đúng là thanh tân uyển ước*, không ngờ khi viết truyện long dương lại có thể thuận buồm xuôi gió như thế! Tựa như thân lâm kỳ cảnh, lĩnh hội tràn trề.... Quả nhiên là kỳ nữ!"

*清新婉约: tươi mới, dịu dàng

Trì Võng xem như việc không liên quan tới mình, cầm chén trà lên, thong dong thổi thổi nước trà, thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Sa Thạch cũng rất vui vẻ, trong toàn bộ chuyện này thế mà nó lại vui vẻ đến quỷ dị, nó tựa như cảm thấy giống như Trì Võng khi trút được gánh nặng sau khi viết truyện về nó, thành công dẫn dắt tầm mắt của mọi người sang chuyện khác.

Chỉ có một chuyện là Sa Thạch nghĩ thế nào cũng không hiểu: "Trì Võng, ta biết là ngươi không cần giả mạo Đào Hoa công tử viết tiểu hoàng thư nữa, nhưng tại sao lại chọn cho mình một cái nghệ danh như vậy? Sao lại là Nhu Tuyết cô nương?"

"Nhóc ngốc này!" Trì Võng vững vàng, trấn định mỉm cười trong lòng, tự tin nắm chắc phần thắng trong tay tràn ra ngoài: "Nếu như thế mọi người sẽ bị định kiến vào trước là chủ, cho là "Diễm tình truyện của Tiểu Lục Long" là do một cô nương viết, như thế thì ai có thể đoán được là do ta viết chứ? Rõ ràng là không thể mà. Chuyện thế này, càng ít người biết càng tốt, ta cũng phải có sĩ diện chứ?"

Trì Võng mặt không đổi sắc uống trà, đột nhiên cảnh giác quay đầu, thì phát hiện hòa thượng đang trầm mặc nhìn y.

Trên mặt hắn là loại thần sắc phức tạp không nói thành lời.

Trì Võng lộ vẻ nghi ngờ.

Thần sắc hòa thượng như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cô đọng thành một câu: "A di đà phật." khiến người nghe vô duyên vô cớ lại thấy chua xót trong lòng.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tử An:... Nhưng ta đã nhìn thấu tất cả từ lâu rồi.

Trích dẫn:

Nguyên mẫu của màn phản tẩy não của Trì Võng: chính là việc trong những năm 1940s-1950s, tổng thống Mỹ Kenedy viết một quyển tiểu thuyết "đảng KKK dũng cảm" và chương trình "Chuyến phiêu lưu của siêu nhân" để đẩy tổ chức kh ủng bố cực đoan Ku Klux Klan ra trước mặt công chúng. Biến tổ chức này từ "cao lãnh thần bí" thành "nông thôn hài hước", gián tiếp khiến cho chúng không thu nhận được thêm thành viên mới, số lượng thành viên hiện có cũng giảm bớt, đánh cho chúng nguyên khí đại thương.

Bình luận

Truyện đang đọc