TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Phòng lớn chứa đầy vàng ngọc rực rỡ, xa hoa ấm áp, nến đỏ tẩm mê hương mê muội lòng người.

Trước khi tới đây, Trì Võng đã biết chỗ này là nơi thế nào gì. Hiếm hoi lắm mới có lần Sa Thạch đáng tin thế này, đã nói rõ tình hình bên trong cho y từ trước. Chính vì vậy mà trước khi tới đây, Trì Võng đã chuẩn bị trước, phối sẵn một ít thuốc định thần, nên mới không đến mức bị động như thế.

Trì Võng quan sát bày trí trong phòng, suy đoán bố cục, y thấy hòa thượng không chịu nghe lời mà ra ngoài, bật cười một tiếng, cũng không khuyên nhủ gì thêm.

Hai người họ nhảy từ nóc nhà vào trong, cũng không rõ đây là phòng nào. Nhưng Trì Võng có Sa Thạch nói cho y biết toàn bộ bố trí trong nhà sắt này, trong khi hòa thượng kia chỉ có thể tự mò mẫm.

Phòng này không có cửa sổ, trước khi vào trong hai người cũng đã biết, nên không mấy kinh ngạc. Không có cửa sổ thì cũng không phải vấn đề, nhưng trong này đến một cánh cửa ra vào cũng không có là thế nào?

Tử An không lên tiếng, lặng lẽ tìm kiếm hành lang nối các gian phòng với nhau.

Cũng không biết cái phòng họ nhảy vào dùng để làm gì, không có giường nhưng sàn nhà lại lát toàn thảm lông, dù chân trần đạp lên cũng không bị lạnh.

Mới đầu hòa thượng cũng không rõ gian phòng này dùng để làm gì, nhưng khi hắn mở cái rương mạ vàng ra, thấy bên trong xếp toàn mấy thứ đồ chơi người lớn, thì có muốn không hiểu cũng phải hiểu.

Hắn là một người tu hành, chưa kịp đề phòng mà đã bị tập kích như thế, lập tức trở nên bối rối như đỉa phải vôi, đóng sầm cái rương lại, phát ra một tiếng động rất lớn.

Trì Võng khó mà lờ đi được khi tiếng động này đột nhiên vang lên. Trong mắt y ẩn chứa ý cười khó nhận ra, tựa như biết rồi còn hỏi: "Cái gì thế?"

Tử An bây giờ mới hiểu được câu nói lúc nãy của Trì Võng: "Người xuất gia không vướng hồng trần", ẩn ý như vậy, rõ ràng Trì Võng ít nhiều cũng đã biết trong này có vấn đề, còn cố tình không nói rõ để nhìn hắn ê mặt.

Tử An nhìn y chằm chằm, tim đập như đánh trống, không biết làm sao để bình tĩnh lại. Da dẻ trắng mịn của Trì Võng bị hơi nóng trong phòng hun cho đỏ ửng, bình thường y thiên về thể hàn, mặt không vui không cười, giống như đóa hoa băng giá ẩn mình trên núi tuyết, bây giờ trên mặt lại có một chút ý cười trào phúng, khiến khóe mắt y hơi cong một tẹo, đuôi mắt ửng đỏ như hoa đào ngày xuân.

Hắn đột nhiên xoay người đi, không dám nhìn Trì Võng quá lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, lập tức chọn một bộ kinh thư lặng lẽ niệm, môi mím lại ho khan nói: "Không có gì, chỗ này ta kiểm tra rồi."

Trì Võng cười càng thêm ý nhị, hòa thượng này còn dám mạnh miệng, bản thân còn không biết hắn chỉ mới nhìn cái rương kia một cái đã đỏ cả tai.

Lại còn nói với y người xuất gia sắc tức thị không, không tức thị sắc, toàn mấy lời nhảm nhí.

Nhưng cười đủ rồi thì phải làm chính sự. Trì Võng mới tìm được chút manh mối đã bị hòa thượng cắt ngang, y đi dọc theo hướng lát thảm lông, tìm thấy một cái gương trên tường.

Trên gương khảm toàn ngọc ngà hoa lệ, kết hợp với mặt gương sáng ngời, cảnh vật trong phòng lại càng thêm rực rỡ. Gương treo ở đối diện thảm lông, có thể phản chiếu toàn bộ cảnh tượng trên thảm.

Gương này dài chạm đất, đủ cho mấy người có lăn lộn trên thảm lông thế nào cũng soi được, Trì Võng nhìn vị trí và tác dụng của gương, chợt hiểu ra. Y tới xem xét cái gương, phát hiện ra manh mối đúng như dự liệu.

Trì Võng gõ gõ lên cơ quan, nhìn cái gương xoay một góc, lộ ra một lối đi nhỏ, Trì Võng khuyên lần cuối: "Ngươi cứ ra ngoài đi, e là lát nữa sẽ thấy nhiều cái còn k1ch thích hơn, sợ ngươi chịu không nổi, vấy bẩn thanh tịnh của người xuất gia, tội này ta cũng gánh không nổi đâu."

Thần sắc Tử An đã trấn định lại: "Chỗ này chưa biết thế nào, cho dù ngươi làm gì, ta đều sẽ hỗ trợ ngươi."

Hắn cúi người đi qua cửa nhỏ trên tường trước, nhưng hắn quá cao, muốn đi qua cái cửa thấp như vậy thì phải co người lại, không thoải mái như Trì Võng. Trì Võng đi phía sau, như ngửi thấy mùi vị trên người hắn.

Đó là mùi thơm ngăn ngắt của xà phòng giặt y phục, trong không gian nhỏ hẹp bị thân nhiệt của hắn làm cho càng nồng hơn, phả vào mặt y, lại càng nguy hiểm hơn.

Trì Võng cảm thấy hơi nóng, cái tên này ngoài cái đầu trọc bóng loáng kia, thì cho dù là vóc dáng, gương mặt hay thanh âm đều giống hệt tình nhân đã mất của y. Trì Võng đè chặt viên thuốc định thần do mình đặc chế dưới lưỡi, hương khí mát mẻ cuồn cuộn xông lên đ ỉnh đầu, lấp đầy lồ ng ngực, giúp cho y từ từ an ổn lại, không để lộ dấu vết mà cách hòa thượng càng lúc càng xa.

Từ trong lối nhỏ đi ra, hai người tiến vào trong một phòng nhỏ, cuối cùng cũng gặp được một người đang th ở dốc.

Đây là một nam hài nhỏ tuổi, y phục điểm đầy châu ngọc, tay chân đeo lục lạc, vang lên tiếng leng keng theo từng cử động, mặc một thân tơ lụa mỏng manh, lộ ra đường cong uyển chuyển trên cơ thể, nó đột nhiên thấy có hai người tới, sợ đến thét lên một tiếng.

Tử An làm một động tác giữ im lặng với nó.

Nhưng tiếng thét chói tai đã bị người khác chú ý, có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, có người bất mãn nói: "Hét cái gì mà hét? Để ngươi ở đây chờ một lát, sau đó còn phải đi hầu hạ vị thượng khách kia, trong phòng đã đốt hương, tất cả đều đã chuẩn bị xong, ngươi còn không biết quy tắc à?"

Cửa bị đẩy ra oành một tiếng, có một tên đang nổi giận đùng đùng kia cầm roi xông vào, không ngờ đột nhiên lại thấy hai gương mặt lạ hoắc. Trên mặt vừa mới lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng khi gã quét mắt nhìn thấy Trì Võng thì lại cười xấu xa.

Y phục Trì Võng mặc kín như bưng, nhưng dáng vẻ khi cười khiến cho tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngắm nhìn y, trong nhất thời, cả tiểu nam hài kia cũng quên cả thét.

Trì Võng tiến lên tháo khớp tứ chi gã kia, tiện tay xé một mảnh y phục trên người gã xuống, chặn họng luôn cho hắn khỏi kêu gào như heo bị chọc tiết.

Y cởi ngoại bào của mình ra, ném lên người nam hài. Tiểu nam hài như vừa tỉnh mộng, cuống quýt tròng lên người ngoại bào dày rộng có thể che hết toàn bộ thân thể nó, lúc này mới đỏ mặt nói: "Hai vị... Hai vị..."

Thấy nhóc con này căng thẳng tới mức không nói được một câu, Trì Võng đành tiếp lời nó: "Chúng ta đến cứu các ngươi thoát khỏi đây, ngươi biết rõ đường lối ở đây, ra dẫn đường cho chúng ta đi."

Tử An cau mày nhìn cái gã vừa bị Trì Võng tháo khớp, đang nằm co quắp dưới đất: "Nhìn gã có vẻ giống người ở đây, hay là hỏi gã xem."

Nam hài nhỏ giọng trả lời: "Gã... gã là sư phó phụ trách dạy dỗ hài tử ở đây."

"Trước khi tới đây ta đã biết chỗ này rồi, lười hỏi gã." Trì Võng từ từ trả lời, "Cái phòng không có cửa sổ chỗ chúng ta đi vào hồi nãy, chính là để nhốt mấy hài tử mỹ mạo như nhóc này, còn rất nhiều hài tử khác giống như nhóc, mấy gian phòng đốt mê hương kia là để chiêu đãi thượng khách, ngoài lối đi nhỏ chúng ta vừa đi qua lúc nãy, còn một lối đi khác, nối liền trang viên này với một dinh thự khác Nhưng cũng không vội xử lý đám thượng khách kia, chúng ta cứ đi cứu những hài tử này ra ngoài trước đã."

Nam hài run rẩy hỏi: "Công tử, người tới cứu chúng ta... ra ngoài sao?"

Mắt Trì Võng nhìn thẳng, thái độ đương nhiên gật đầu: "Ngươi biết đường đi ở đây, đi thôi, lên trước dẫn đường đi."

Mắt nam hài lập tức đỏ lên, dứt đống lục lạc thể hiện thân phận mình ra, ném mạnh xuống đất. Nam hài này đã khổ sở bao nhiêu lâu, nay mới có cơ hội, chỉ cần được thoát khỏi cái nơi không có ánh sáng này, chuyện gì nó cũng dám làm, nó lại run rẩy, lựa chọn tin tưởng hai người xa lạ trước mặt.

Nó rón rén đẩy cửa ra, thấy không có ai chú ý động tĩnh ở bên chỗ họ, mới cẩn thận ra ngoài, dẫn đường cho hai người phía sau.

Ở đây cũng không có nhiều thủ vệ canh gác, Trì Võng rất nhanh đã biết được lý do. Nhóm hài tử bị tách ra, nhốt trong những phòng nhỏ không có cửa sổ, khi nam hài dẫn đường chỉ vị trí mấy cái phòng bị khóa trên hành lang tăm tối, sắc mặt Trì Võng càng lúc càng trầm xuống.

Y liếc nhìn hòa thượng, thần sắc hắn cũng đã trở nên đặc biệt nghiêm nghị. Từ cửa sắt chỉ nhìn một cái là thấy được nhóm hài tử bên trong, cả đám bị nuôi nhốt như sủng vật, giống hệt chim hoàng yến bị nhốt trong lồ ng, khi nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt tê dại đều lộ ra một điểm khác thường.

Một mỹ nhân đi cùng một hòa thượng, cái nhóm gì thế này? Bọn nhóc còn chưa nghĩ ra, nam hài dẫn đường đã mở miệng nói: "Hai vị... Hai vị đại hiệp, chỗ này bình thường khi không có không có... thượng khách đến, cứ cách một canh giờ sẽ có người tới tuần tra một lần, lúc này vừa mới tuần tra xong một lần, tạm thời sẽ không có ai tới đây. Muốn mở khóa phải lấy được chìa khóa ở chỗ sư phó."

Nhìn đám hài tử đáng thương trước mặt khiến người ta không khỏi đau lòng, người tu hành có lòng từ bi, thanh âm Tử An trầm xuống hỏi: "Gã kia ở đâu?"

Trên mặt nam hài lộ ra vẻ ngơ ngác, bình thường nó cũng bị nhốt ở đây, chỗ tới được cũng không nhiều, Trì Võng thấy thế bèn đỡ lời cho nó: "Nhóc này cũng không biết đâu."

Người thành công luôn có lối đi riêng, Trì Võng lật lật cái khóa trong tay rồi nói: "Không cần tìm chìa khóa đâu, tìm cho ta một thanh kiếm, chém nát là được."

Vấn đề là ở chỗ này thì moi đâu ra kiếm cho y?

Trì Võng mang theo hòm thuốc, quanh năm tay không bắt giặc, hòa thượng cũng không chuộng đánh đánh giết giết, cả hai người bình thường đều không cầm theo binh khí, găng tay còn chẳng có, lại còn đòi kiếm, trong thời gian ngắn như vậy thì biết đi đâu mà tìm đây.

Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều cảm thấy hơi bất lực với nhiệm vụ "tìm kiếm" này.

Tử An bắc đắc dĩ nhìn Trì Võng: "Thôi, cứ để bần tăng thử dùng tay không xem thế nào."

Trì Võng tránh sang một bên nói: "Thỉnh."

Sa Thạch chen ngang nói: "Trì Võng, ngay cả ngươi cũng không có cách nào khác sao?"

"Cứ thử hết sức một lần, có lẽ là tay không cũng bổ ra được, mỗi tội đau tay thôi." Sắc mặc Trì Võng tỉnh bơ, oán giận nói: "Nếu là trước đây thì ta hoàn toàn có thể chắc chắn được, nhưng giờ thì cũng chịu. Bây giờ mới đầu hạ, chờ xử lý xong chuyện ở Vô Chính Môn và chuyện của Phòng Lưu, đến mùa thu, mùa đông rảnh rỗi, ta sẽ luyện lại võ nghệ. Suốt thời gian qua bị rút đi quá nhiều nội lực, không phải việc gì cũng có thể tùy tâm sở dục được."

Hòa thượng nói dùng tay không thì chính là dùng tay không bóp nát cái khóa, cái khóa thì nát rồi nhưng vòng khóa thì chưa.

"Cho dù hắn có giấu thực lực hay không, chỉ dựa theo công lực của hắn thể hiện bây giờ, cũng có thể đánh với ta một trận." Trì Võng thờ ơ đứng bên cạnh, tiện mồm buôn chuyện với Sa Thạch: "Người này... quá nhiều nghi vấn."

Sa Thạch đần thối hỏi: "Í, không phải hắn đã động sắc tâm với ngươi hay sao?"

Lông mày Trì Võng vừa cau lại: "... Ngươi nghĩ cái quỷ gì thế? Đương nhiên không phải chuyện đó."

"... Thân phận của hắn là một nghi vấn, không thể nào xác định có phải cùng một nhóm với Bộ Nhiễm, Phòng Huân và Chân Gà hay không, bây giờ chúng ta không thể suy đoán được gì, nhiều chuyện phải làm như thế, vậy mà ngươi không tìm được chuyện nào có ích mà làm sao?"

Ngữ khí Trì Võng có phần nghi ngờ, nói ra lại thấy rõ sự trách cứ: "Sao ta cứ cảm giác ngươi còn đần hơn trước đây nhỉ? Có phải vì có ta ở đây, ngươi không cần động não, đầu óc cũng gỉ hết rồi đúng không?"

Sa Thạch khóc ầm lên nhưng lại không dám làm phiền tới Trì Võng, vội vàng chuyển sang khóc rấm rức.

Xem ra hòa thượng đã cố hết sức, Trì Võng cũng mặc kệ hắn cố thật hay giả vờ, y còn vội tới tổng đàn Vô Chính Môn thanh lý môn hộ, vì vậy mà đành xắn ống tay áo lên, đặt tay lên cổ tay hắn.

Đầu ngón tay y lạnh lẽo như nước, cũng mềm mại như nước, nội lực của Trì Võng tràn sang thông qua tiếp xúc da thịt với nhau, theo cổ tay chạy tới ngón tay của hòa thượng, hai luồng nội lực hợp lại làm một, "Ba" một tiếng bóp nát khóa sắt.

Mí mắt Tử An giật giật, hắn vặn gãy khóa xong thì hạ tay xuống. Ngón tay Trì Võng đang đặt trên cổ tay hắn cũng thuận theo mà lướt xuống dưới, lại bị bàn tay vừa dày vừa ấm của Tử An nắm lại, kéo y tới chỗ cái khóa tiếp theo.

Trì Võng muốn rút tay ra ngay lập tức, ngẩng đầu lên lại thấy mặt mày hòa thượng rất nghiêm túc, mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái khóa tiếp theo, giống như không có một chút tạp niệm nào, chăm chú vào việc trước mắt. Trì Võng thấy thế thì do dự một chút, có phải y quá nhạy cảm rồi không?

Chỉ là môi của hắn hơi động, Trì Võng nhìn hắn chăm chút một chút, phát hiện ra hình như hắn đang... niệm kinh?

Trì Võng không nhìn nhầm, Tử An đúng là đang niệm kinh, nhưng cái này cũng không thể trách hắn được.

Nắm tay Trì thí chủ, không niệm thì chịu không nổi a.

Bình luận

Truyện đang đọc