TÊN HÒA THƯỢNG MUỐN ĐỘ TA CONG RỒI!

Y phục của cả hai người đều đã ướt đẫm, chỉ có một tầng y phục đơn bạc dính sát vào người, lần da thịt chạm nhau này có cảm giác như đang tr@n trụi dính vào nhau.

... Quá gần rồi.

Trì Võng tựa như có thể xuyên qua lớp y phục ướt đẫm, cảm thấy khí tức dương cương trên người hòa thượng, khiến cho y cực kỳ bất an.

Y lập tức muốn ngồi dậy, không biết cái tên chậu tinh này phát điên cái gì, tự nhiên lại ôm y chặt thật chặt, cương quyết không buông tay.

Trì Võng đang định vận lực bụp hắn, lại nỗ lực nhịn xuống.

Lúc ở dưới sông, Tử An đã bị y đánh mạnh một cái, cho dù không chết được, nhưng cũng sẽ bị nội thương. Vất vả lắm mình mới cứu được hắn lên, Trì Võng quyết định không muốn lãng phí công sức nãy giờ, cứ để hắn thở thêm một lát nữa đi.

Đầu y bị hòa thượng ép vào ngực hắn, không thấy rõ vẻ mặt hắn bây giờ. Dựa vào sự nhạy bén của Trì Võng, nếu như có thể nhìn thấy ánh mắt chưa kịp che giấu của Tử An, e là sẽ lập tức nảy sinh nghi ngờ.

Trì Võng lập tức đẩy hắn một cái: "Đứng dậy, ngươi làm rối tóc ta rồi."

Thanh âm của Tử An mang theo giọng mũi vừa mới sặc nước, gọi ra cái tên trước đây của y: "Tiểu Trì."

Khi hắn gọi danh xưng này, thanh âm không hiểu sao lại trầm thấp, giống như miếng ngọc rơi trên sông, đủ sức gõ vào hồn phách y.

Không hiểu sao trong nháy mắt, bất an lan tràn trong lòng, Trì Võng ra sức hất tay hòa thượng ra.

Từ trước đến nay, Trì Võng đối với người này đều là lãnh lãnh đạm đạm, thận trọng chu đáo, y phục kín kẽ, eo nhỏ bị y phục rộng rãi che giấu, không lọt ra một chút dấu vết nào.

Đây là lần đầu tiên y mặc y phục mỏng như vậy, sau khi toàn thân ướt đẫm, y phục tựa như lộ ra da dẻ trắng như châu ngọc, chỉ liếc mắt là đã thấy rõ đường nét cơ thể mị hoặc.

Đôi chân thon dài dẻo dai, eo nhỏ vừa đẹp lại có lực, y giống như thủy yêu dưới nước, y phục nhạt nhòa thế nào cũng không che lấp được sắc đẹp mị hoặc của y, một cái nhíu mày, một nụ cười đều có thể câu mất hồn phách của người khác.

Y cứ như vậy mà triệt để lộ ra trước mắt mọi người.

Mới bị hắn ôm ấp xong, Trì Võng chống tay lên người hắn, eo nhếch lên lộ rõ đường cong ở dưới... đúng là quá sức dụ người.

Tử An thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của những người xung quanh, không cần nghĩ cũng biết bây giờ có bao nhiêu ánh mắt như lửa, thiêu cháy thân thể y.

Trì Võng nhíu nhíu mày, cũng đã phát hiện ra, đứng lên khỏi người hắn.

Đã có người quá phận bơi thuyền lại gần, chỉ cách một khoảng ngắn, ở trên thuyền nói chuyện với Trì Võng: "Vị công tử kia, có muốn..."

Tử An nén nhịn ho khan, trả lời: "Y không muốn."

Hắn chống đỡ cơ thể đứng dậy, cái eo vừa mới bị Tiểu Trì thúc cho một cái dưới nước bây giờ vẫn còn đau, đành phải thế này.

Hắn mở lời trước: "Tiểu Trì, vào trong khoang thuyền rồi nói chuyện... trước tiên thay y phục đi đã."

Trì Võng phức tạp nhìn hắn một cái, quay người rời đi.

Rất nhanh đã có người của Vô Chính Môn ở trên thuyền dẫn Tử An vào một gian khác trong khoang tàu, đưa y phục mới cho hắn, chờ hắn thay xong y phục, thì đưa tới khoang của Trì Võng.

Trì Võng đã thay sang một bộ y phục đen huyền, nhìn không ra vệt nước trên người, hai tay y đang nâng một chén trà còn bốc hơi nước, thấy Tử An tiến vào thì ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Trước mặt Tử An cũng đặt một chén nước, hắn ngửi một chút thì thấy mùi ngọt của táo khô, thấy không phải đồ mặn, liền nói cảm tạ rồi mới dùng.

Hai người chưa ai lên tiếng, trong tình cảnh thế này cũng thấy khó mà mở lời được.

Nhưng hắn có không nói thì Trì Võng cũng không để cho hắn lừa gạt qua cửa được.

Thuyền cũng không hướng vào bờ, trong lúc Trì Võng bày trận, bọn họ lượn vòng vòng trên sông, đảm bảo còn cách bờ một khoảng rất xa.

Nếu hôm nay cái tên chậu tinh này không nói rõ mọi chuyện, Trì Võng sẽ vần hắn ở trên thuyền này, nếu hắn dám nhảy xuống sông, Trì Võng cũng dám vớt hắn lên, dám so kỹ năng bơi lội với Trì Võng sao? Nực cười.

Thuyền rẽ sóng tiến về phía trước, Trì Võng nghiêng tai nghe tiếng nước, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh khác thường.

Tiếng quạ vỗ cánh truyền tới khoang thuyền, Trì Võng ra mở cửa, nhận tin tức từ Vô Chính Môn.

Đúng lúc này nhận được thư của Phòng Lưu, lại có ý tứ khác.

Trì Võng không tránh Tử An, lấy thư từ trên người quạ mỏ xanh, mở luôn ra đọc.

Nội dung trong thư cực kỳ ngắn gọn, trên giấy viết qua loa mấy câu —— cậu cần Trì Võng đích thân xuất hiện ở Vô Chính Môn.

Sau trận ôn dịch, Phòng Lưu và hoàng tỷ tặng kèm của cậu bị hoàng đế triệu hồi về hoàng đô, không ngờ khi quay lại nam cảnh, lại gặp phải  một trận sóng gió mới ở Vô chính Môn.

Chuyện tới nước này, thân phận hoàng trữ của cậu đã không thể che giấu được nữa, các trưởng lão trong môn phái cũng không đồng ý để cậu làm phó chưởng môn, không ngờ vậy mà họ lại còn nghi ngờ chưởng môn lệnh của Trì Võng.

Vô Chính Môn trăm năm nay luôn đặt Chưởng Môn ở vị trí cao nhất, ai có chưởng môn lệnh thì chính là chưởng môn.

Mà trong mấy trăm năm nay, chưởng môn lệnh luôn nằm trong tay Trì Võng, không có khả năng lọt vào tay kẻ khác, vị trí chưởng môn chưa từng rơi vào tay người thứ hai. Nhưng  không thể nói ra chuyện này được, nói rồi cũng không ai nghiệm chứng được.

Trong thư của Phòng Lưu nói, chưởng môn đời thứ nhất của Vô Chính Môn - Mộc Bắc Hy đã từng chuẩn bị sẵn một mật lệnh. Bây giờ cấm chế lộ ra, bị người của Vô Chính Môn lật lại, gây khó dễ với y.

Sáu trăm năm sau, người có được chưởng môn lệnh trong tay phải chứng minh thân phận chưởng môn, đưa ra một tín vật khác, thì mới chứng minh được bản thân chính là chưởng môn tôn quý.

Việc này đến Trì Võng cũng không biết, không ngờ Mộc Bắc Hy còn có hậu chiêu thế này?

Đây cũng là lần đầu tiên y nghe nói về việc này, khó tránh khỏi kinh ngạc.

Cũng bởi vậy mà thân phận chưởng môn của Trì Võng bị nghi ngờ, khiến cho Phòng Lưu được y che chở cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tuy Phòng Lưu không viết ra, nhưng Trì Võng có thể đoán được tình huống của Phòng Lưu trong một tháng nay e là cũng không dễ dàng gì.

Từ khi cậu lập nên công trạng ở bắc cảnh được khen thưởng, một bước vào triều, cậu đã phải nỗ lực gánh vác áp lực từ phía triều đình hay nghi vấn của Vô Chính Môn.

Bây giờ Trì Võng nhận được thư của Phòng Lưu mà nói trắng ra là thư cầu xin y hỗ trợ, chỉ có thể nói rõ một chuyện —— Phòng Lưu đã không thể tự gánh vác được nữa.

Trì Võng ném thư của Phòng Lưu vào trong chậu than đun nước, thư tín mỏng manh bị ngọn lửa đỏ đốt thành tro.

Cùng lúc ấy, thanh âm của Sa Thạch cũng vang lên: "Tiểu Trì, ta vừa mới ước đoán tiến độ nhiệm vụ của Phòng Huân và Bộ Nhiễm, các nàng đã có hành động để nắm lại quyền khống chế các môn phái trong giang hồ."

Nói tới đây, thanh âm trẻ con của Sa Thạch lại trở nên thiếu tự tin: "Ta... ta đặt cho ngươi một nhiệm vụ có được không? Ngươi xem xem, nếu được thì ta mới đặt nhiệm vụ."

Ký chủ của nó không giống với người bình thường, Sa Thạch xem Trì Võng như cha mẹ* mà hầu hạ, chuyện gì cũng phải thương lượng với y.

* gốc là đương gia, kiểu người đứng đầu gia đình, tổ chức ấy, nhưng nghe cái này lại nghĩ tới đầu lĩnh thổ phỉ nên thôi.

Trì Võng không nói rõ ý kiến: "Ngươi cứ nói trước đi."

"Dựa theo thành quả phân tích trong thời gian này, kiến nghị của ta là, ngươi phải tích cực hơn, đoạt lấy tài nguyên và nâng cao sức ảnh hưởng của ngươi... Trong khoảng thời gian này ngươi đã bỏ ra rất nhiều công sức, ngươi xem Chân Gà cũng bị ngươi xử lý đâu ra đó, đã lâu rồi không gây sự."

"Nói trọng điểm." Trì Võng quyết đoán ra lệnh: "Lát nữa còn phải nói chuyện với cái tên chậu tinh này, ta sẽ không nhất tâm nhị dụng buôn chuyện nhăng nhít với ngươi."

Sa Thạch lập tức nói: "Ngươi tới trợ giúp cho Phòng Lưu đứng vững gót chân ở Vô Chính Môn, tuyệt đối không để cho nhóc con đó bị kéo xuống, cũng không thể để nhóc đó mất mạng."

"Nhóc con đó phụ trách xử lý sự vụ trong Vô Chính Môn, bây giờ lại bắt đầu bộc lộ tài năng ở trong triều, sẽ là một quân cờ trọng yếu của ngươi, có thể giúp ngươi đoạt được ảnh hưởng trong thế giới này." Sa Thạch hớn hở trình bày: "Trong một cái mâm cũng chỉ có ngần đó cái bánh, ngươi và Phòng Lưu ăn thêm một cái là ta sẽ lớn mạnh hơn một chút. Chỗ bánh của Phòng Huân và Bộ Nhiễm lại bớt đi một ít, Chân Gà kia lại đói thêm vài miếng."

Trì Võng ngắt lời nó: "Thế cái tên chậu tinh trước mặt ta thì sao?"

Trong nháy mắt Sa Thạch á khẩu, không trả lời được: "Trên người hắn không có vết tích hoạt động của Chân Gà... Hơn nữa dường như hắn cũng chỉ xoay quanh ngươi, chắc hắn chỉ là một người bình thường thôi nhỉ? Nếu hắn không thuộc về thời không này, vậy thì hắn muốn cái gì nha?"

Vừa dứt lời, Sa Thạch đột nhiên thấy mình thật nhanh trí, ra đáp án luôn: "Có chứ, chính là sắc đẹp của ngươi! Vừa xong hắn mới giở trò với ngươi còn gì!"

Sa Thạch hớn hở chỉ trích: "Dâm tăng!"

Trì Võng thấy Sa Thạch lại bắt đầu không đứng đắn, không thèm trả lời nó.

Hòa thượng trước mặt thỉnh thoảng sẽ nhìn y, ánh mắt không thèm che giấu.

Thú vị.

Trì Võng để cho quạ mỏ xanh bay đi, quay lại, cuối cùng phá vỡ trầm mặc khó xử này: "Từ lúc chia tay ở núi Thiên Sơn tới nay đã là hơn một tháng, ta chạy thẳng tới đây, sao chỗ nào cũng gặp phải ngươi thế?"

Y quay đầu, nhìn Tử An nói: "Ngươi đuổi theo ta tới đây sao?"

Người xuất gia không được nói dối, Tử An không thể nói dối, hắn thở dài đáp: "Đúng vậy."

Mái tóc mới khô được một nửa của Trì Võng rủ xuống một bên mặt của y, nghe được câu trả lời này cũng không thấy bất ngờ.

Y chỉ gật đầu hỏi: "Tại sao?"

Tại sao?

Câu hỏi này, Tử An e là chính hắn cũng không trả lời được.

Người tu hành không được phép có thất tình lục dục. Nhưng khi không gặp được Trì Võng, hắn sẽ thấy tim như rỗng mất một khối, trong lòng căng thẳng khó chịu. Dây đàn quá căng thì gảy không ra tiếng.

Không chỉ vì sự thâm nhập của phần dữ liệu về "Trang Diễn" đã bị cách ly, có được một phần nhân duyên tạo hóa ban cho, ngẫu nhiên trộm nhìn được một ít quá khứ, hắn mới biết được trong thời gian dài đằng đẵng ấy, đã từng có một thiếu niên yếu đuối bị tước đoạt hết mọi thứ, trong bóng tối mà hắn không thấy được, từng bước từng bước trở thành một người mà hắn không thể tưởng tượng được, mài dũa bản thân trở thành dáng vẻ trước mặt hắn bây giờ.

Trì Võng khí định thần nhàn, có một phần bắt nguồn từ một thân bản lĩnh mà người khác không đoán ra được sâu cạn của y, một phần đến từ sự tự tin và trầm ổn của y.

Khí chất trải qua mài dũa của thời gian, giống như rượu nguyên chất, y đã từng trải qua những chuyện mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được, tất có được một trí tuệ tương xứng.

Có lẽ thứ duy nhất không thay đổi, chính là mỹ mạo kinh người của y, đang trong thời kỳ trưởng thành khi mà bất an, non nớt, ngây ngô đang dần biền mất, càng trở nên cao quý lãnh đạm, giống như bông hoa nở rộ trên đỉnh núi tuyết, trân quý và không thể bị xâm phạm.

Nhưng không phải chỉ là da thịt cốt tủy.

Tự bản thân việc ngài hóa thành bướm đã thừa đủ thu hút ánh mắt con người ta, khiến cho người khác không nhịn được lòng tiếc thương... và tôn kính.

Tử An nghĩ, cho dù có không tồn tại nhầm lẫn về thân phận, dù tình cảm của "Trang Diễn" với Tiểu Trì chưa từng thẩm thấu đến nhận thức của hắn, thì theo thời gian, hắn cũng vẫn sẽ bị Trì Võng mê hoặc.

Có d*c vọng, sẽ sinh ra tham sân si, tâm linh sẽ không còn vững vàng nữa.

Hắn cũng không biết mình phải làm gì nữa.

Bây giờ đối diện với ánh mắt dò xét của Trì Võng, hắn lại phải đưa ra một lời giải thích hợp lý về việc tại sao hắn lại đuổi theo Trì Võng tới tận phía tây này.

Lời giải thích này không thể đi ngược lại với bản tâm, cũng không thể lừa dối y.

Tử An châm chước chốc lát, nói thẳng: "Thực không dám giấu diếm, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Trì thí chủ... ta đã cảm thấy Trì thí chủ thật sự quá mức mỹ mạo."

Trì Võng sửng sốt.

Lời nói này... Ý của Hòa thượng này là sao?

"Thí chủ là người hữu duyên với phật môn, như vậy chính là đại thiện." Hai tay Tử An chắp trước ngực, thi một cái phật lễ: "Chấp niệm hồng trần chỉ là suy nghĩ xằng bậy, thế nhân chấp nhất với túi da, thường sẽ đánh mất bản thân. Nếu như bần tăng có thể dẫn dắt Trì thí chủ cùng tu hành, tránh cho người khác rơi vào tình chướng, chính là một công đức... A di đà phật."

Bình luận

Truyện đang đọc