THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Tôi ngẩng đầu lên, không khỏi ngây ra.



Nhìn thấy là người đồng nghiệp không cùng phòng thiết kế tên là Vương Thanh Thanh.



Ngày trước vì tôi và cô ấy cùng thiết kế một hạng mục cho một tòa nhà, cho nên chúng tôi thường đi chung với nhau



Không phải thân thiết gì, nhưng cũng coi là có quen biết.



Tôi gật gật đầu.



Sau khi cô ấy ngồi xuống, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thì nghe thấy cô ấy nói: “Tống Duyên Khanh, hôm qua em thấy tổng giám đốc Lý đến đón chị, mấy tấm màn hình led ngày hôm qua chính là chị đúng không ạ?”



“… Không phải tôi.”



Tôi lập tức phủ nhận.



“Vì sao chị không thừa nhận! Người ta đều nói tổng giám đốc Lý là chồng sắp cưới của chị gái chị, nhưng lúc em thấy sếp lớn đến đón chị hôm qua, có vẻ sếp rất tốt với chị đấy chứ…”




Có lẽ vì Vương Thanh Thanh nhỏ hơn tôi hai tuổi, cô ấy mới ra trường chưa được bao lâu nên con người còn rất đơn thuần.



Do gần đây những người và sự việc mà tôi tiếp xúc khiến tôi có phần cảnh giác, tôi nhìn cô ấy rồi nói: “Như thế không phải tôi là người thứ ba hay sao?”



“Dạ?”



Rất rõ ràng là Vương Thanh Thanh đã bị lời nói của tôi làm cho ngây ngốc.



Sau đó cô ấy lập tức xua tay, kích động giải thích: “Em không có ý đấy đâu! Em cũng không hề nghĩ như vậy!”



Lúc nói chuyện, cô ấy bỗng đập chiếc đũa vào nhau, khiến cho một chiếc rơi xuống sàn rồi lăn đến bên chân tôi.



Tôi nhặt lên giúp cô ấy.



Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Thanh Thanh, tôi cũng có hơi ngại, khẽ lắc đầu: “Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi, người hôm qua mà cô nhìn thấy có khả năng cũng không phải là tôi, mà là chị gái tôi.”



“Nhưng mà…”



“Thật sự không phải là tôi!”



Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy khẳng định một câu.



Dẫu sao chuyện tôi và Lý Hào Kiệt đi với nhau mà truyền ra ngoài, dù Vương Thanh Thanh không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ có người cố ý dùng chuyện này để thêu dệt tin tức mất.



Vương Thanh Thanh dường như ý thức ra được điều gì đó.




Cô ấy ra sức gật đầu nói: “Đúng đúng, không phải là chị, không phải là chị!”



Lúc tan làm buổi tối, tôi đi từ công ty ra rồi vô thức đi về phía đầu đường phía trước.



Lúc đi được hai bước tôi mới sực nhớ ra, Tống Duyên Minh mang thai rồi. Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ ở bên chị ta, làm sao còn có thể…



Lúc tôi đang tự mình phủ định thì nhìn thấy đầu đường phía trước có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đó!



Trái tim tôi siết chặt, định quay đầu đi. Nhưng trái tim lại muốn bảo tôi đi lên phía trước.



“Không thể, không thể được!”



Tôi tự cảnh cáo chính mình, có một vài chuyện một khi nhường bước thì muôn đời vạn kiếp cũng không thể trở lại được nữa.



Tôi rảo bước quay trở lại công ty.



Tăng ca.



Tôi ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu làm bản thiết kế của hợp đồng mới ký hôm trước.



Lúc hoàn thành được hơn một nửa, tôi ngẩng đầu lên, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Tôi lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm.



Giờ này chắc chắn Lý Hào Kiệt đã đi rồi.



Tôi thu dọn đồ đạc rồi xuống tầng, lúc đi đến đầu đường, tôi vô thức liếc nhìn về phía trước thì thấy chiếc xe đó vẫn dừng ở chỗ cũ.



Đèn xe mở sáng choang.



Trong đêm tối, ánh sáng màu vàng đó vô cùng chói mắt.



Tôi không đi qua đó, mà mượn đêm đen đi về chỗ chiếc xe không nhìn thấy được, rồi bắt một chiếc taxi về nhà.



Ngày thứ hai.



Ngày thứ ba.



Liên tiếp một tuần Lý Hào Kiệt đều ở đó đợi tôi.



Sau này tôi sợ, nên buổi chiều mỗi ngày đều sắp xếp cho mình công việc kiểm tra hạng mục ở công trường.



Lý Hào Kiệt không ở đó chờ tôi nữa và cũng không liên quan gì tới tôi.



Cứ như vậy, thời gian một tháng thấm thoát trôi qua.



Ngày nào tôi cũng vùi mình vào công việc, không hề để bản thân mình nghỉ ngơi hay có suy nghĩ vẩn vơ nào cả.



Chỉ là hôm đó, buổi chiều công ty có cuộc họp nên tôi bị gọi về.



Họp xong là đúng giờ tan làm.



Lúc tôi đang đứng trên đường thì nhìn thấy xe của Lý Hào Kiệt đã không còn đỗ ở đó nữa.



Khoảnh khắc đó, trái tim của tôi có phần mất mát. Nhưng tôi đã tự an ủi chính mình.



“Cũng tốt, cũng tốt thôi mà.”



Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, tôi cũng được nghỉ ngơi một ngày.



Khương Thanh đúng dịp đang ở trong nước nên chị ấy rủ tôi đi spa.



Thật ra một người như tôi trừ công việc ra, cũng không quá hưởng thụ cuộc sống. Đặc biệt là tôi không quá để tâm đến chuyện dưỡng da này nọ.



Nhưng không thể không nói, đi spa quả thực rất thoải mái.



Tối qua khi hai người chúng tôi được mát xa chăm sóc da toàn thân, lúc ngồi nghỉ ngơi ở đại sảnh, Khương Thanh phàn nàn về tôi: “Em xem da dẻ em đẹp lên bao nhiêu kia kìa, nếu còn không chịu để ý chăm sóc mà cứ để như vậy thì khoảng hơn ba mươi tuổi sẽ biến thành bà già đấy, đến lúc đó thì không ai muốn em nữa đâu!”



“Không ai muốn nữa thì thôi.”



Tôi cụp mắt xuống.



Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã quyết định sẽ sống một mình như vậy cả đời.



“Đừng nha, dù không có ai cần thì chúng ta cũng phải xinh đẹp. Tuyệt đối không thể để người khác thấy chúng ta không có ai thèm ngó ngàng đến, mà phải là những người đàn ông đó không xứng với chúng ta!”



Khương Thanh ngồi thẳng dậy.



Chị ấy rất có khí chất và còn rất xinh đẹp nữa.



Sắp ba mươi tuổi rồi nhưng cũng chưa kết hôn, quả thật là những người đàn ông đó không xứng với chị ấy.



Chúng tôi đi ra khỏi spa, chị ấy lại kéo tôi đi dạo phố.



Kết quả vừa bước vào cửa hàng thứ nhất của trung tâm thương mại, tôi đã nghe thấy một giọng nói yêu kiều vang lên: “Cậu Ngô, mấy bộ đồ này bộ nào em cũng thích, không biết phải chọn cái nào đây!”



Sau đó tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà đáng ghét vang lên: “Thế thì lấy hết đi, cục cưng được vui vẻ mới là quan trọng nhất.”



Tôi nhìn theo hướng giọng nói thì thấy Ngô Tiến An đang ngồi trên sofa trong quầy thanh toán.



Có một người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ đang đứng trước mặt hắn.



Trong tay cô ta cầm hai bộ đồ.



Rõ ràng thời tiết đang đầu xuân, chúng tôi đều mặc áo khoác ra ngoài. Nhưng cô ta đã mặc váy siêu ngắn với áo trễ ngực rồi, bộ ngực silicon ngồn ngộn như muốn nhảy ra ngoài.



Mặt mũi thì thẩm mỹ dao kéo hết cả.



“Ặc.” Vẻ mặt Khương Thanh đầy chán ghét liếc nhìn Ngô Tiến An một cái: “Mau đi thôi, không ngứa mắt chết mất.”



Tôi và Khương Thanh quay đầu bỏ đi, kết quả vẫn bị Ngô Tiến An trông thấy.



Sau lưng truyền đến tiếng kêu lên “người đẹp” của Ngô Tiến An.



Ngay sau đó hắn chầm chậm chạy đến đứng trước mặt Khương Thanh, hai tay hắn đút vào túi quần, mặt thì vênh váo kênh kiệu: “Người đẹp, em đến mua quần áo à? Ưng ý bộ nào thì cứ lấy tự nhiên, anh đây trả tiền.”



“Không cần, tôi có chân có tay có thể tự kiếm tiền mua đồ cho mình được, hơn nữa…” Khương Thanh đánh giá bộ trang phục của Ngô Tiến An một lúc rồi cười châm biếm: “Anh nói đồ anh mặc trên người đều được thiết kế riêng, mà lại dẫn con gái nhà người ta đến trung tâm thương mại mua đồ, anh không thấy mất giá à?”



Câu nói này của Khương Thanh khiến cho cô gái đang hí hửng thay đồ sụ mặt xuống!



Cô ta bước đến khoác lấy tay Ngô Tiến An rồi quan sát Khương Thanh một lúc: “Cô là ai mà dám ăn nói như thế với cậu Ngô hả?”



Khương Thanh vừa xinh đẹp vừa có dáng người hoàn mỹ.



Chị ấy lại có vẻ đẹp tự nhiên chứ không phải mặt mũi sơn sửa, nên đương nhiên Khương Thanh bỏ xa người đẹp mặt giả kia cả cây số.



Đối diện với sự khiêu khích trong ánh mắt của cô gái kia, Khương Thanh hoàn toàn không quan tâm: “Tôi là ai á? Tôi chỉ là người đi đường thôi, là cậu Ngô của các cô cố ý đuổi theo tôi đấy chứ. Cô không trách anh ta mà lại trách tôi à?”



“Cô đừng có mà tự rát vàng lên mặt nữa, cậu Ngô anh ấy…”



“Đúng đúng, là anh đuổi theo em.”



Người đẹp đó còn chưa nói xong đã bị Ngô Tiến An vả một cái rồi.



Mặt mày Ngô Tiến An cười xòa nhìn Khương Thanh: “Người đẹp, em thích quần áo ở đâu? Bây giờ anh sẽ đưa em đi!”



“Tôi không đi.”



Khương Thanh kéo tôi bỏ đi.



Ngô Tiến An có lẽ đã biết trước là Khương Thanh khác với những cô gái khác, thái độ của hắn ta không tức giận với chị mà ngược lại còn lon ton chạy theo: “Đừng thế mà, anh còn có một thông tin quan trọng muốn nói cho em biết về người đẹp bên cạnh em.”



Dứt lời, ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc