THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Tống Duyên Minh rảo bước theo chân tôi, kéo cổ tay tôi lại, cười ác độc: “Tống Duyên Khanh, có phải mày cảm thấy mày thực sự có thê ngồi vững ở vị trí bà Lý không vậy?”



“Hả?” tôi quay đầu nhìn cô ta.



Vì ở trong tù có yêu ma quỷ quái nào là tôi chưa từng gặp, với trình độ đó của chị ta, tôi chỉ cảm thấy nực cười.



“Mày đừng cho rằng Lý Hào Kiệt giữ thể diện cho mày là thích mày, là muốn sống cùng với mày, tao nói cho mày biết, mày đừng có mơ.”




Tống Duyên Minh cố ý gằn giọng.



Tôi nhìn chị ta, mắt chớp chớp: “Tống Duyên Minh, tôi hi vọng chị hiểu rằng, bây giờ không phải là tôi muốn làm bà Lý đâu, mà là Lý Hào Kiệt muốn tôi làm, nếu chị có thể bảo anh ta bỏ tôi, vậy thì tôi còn phải cảm ơn chị thật nhiều rồi.”



“Mày đừng giả vờ giả vịt! Sẽ rất nhanh thôi tao sẽ khiến mày phải cút khỏi vị trí bà Lý!”



Tôi chẳng lấy gì làm lạ cả mà ngược lại còn chọc giận Tống Duyên Minh.



Tối đó sau khi bữa ăn kết thúc, vì mọi người đã uống khá nhiều nên Lý Hào Kiệt đã gọi tài xế đến.



An Kiều thì giống như bị rút xương, mặc dù Lương Khanh Vũ đã rất cố gắng giữ khoảng cách với cô ta, nhưng cô ta vẫn dựa hẳn vào người Lương Khanh Vũ.




Tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Lương Khanh Vũ, nên mới bảo anh ấy đưa An Kiều về nhà, tôi tỏ ra bản thân mình có thể gọi xe về nhà.



Lúc tôi đứng ở cửa nhà hàng, chuẩn bị lên xe taxi rồi, thì nghe thấy Lý Hào Kiệt ở đằng sau nói: “Tống Duyên Khanh, tôi ở đây mà cô dám lên xe của thằng đàn ông khác để đi sao?”



Tôi cúi đầu nhìn tài xế taxi nói: “Tổng giám đốc Lý, đây là nữ tài xế.”



“Vậy cũng không được!”



Lý Hào Kiệt vừa nói, vừa đi đến kéo tôi vào lòng!



Tôi liếc nhìn Tống Duyên Minh một cái, sắc mặt của chị ta có thể nói là tím ngắt lại, dường như muốn bóp chết tôi.



Nhưng tối nay, tôi vẫn ngồi trên xe của Lý Hào Kiệt, Tống Duyên Minh cũng ngồi trên chiếc xe đó.



Hắn đưa tôi về nhà, định xuống xe thì lại bị Tống Duyên Minh kéo lại.



Cuối cùng, một mình tôi trở vể căn biệt thự.



Ngủ ngon lành một giấc.



Hôm sau, tôi vẫn chưa đến công ty thì bị An Kiều chặn lại, hỏi tôi: “Tống Duyên Khanh, có phải bắt cá hai tay vui lắm không?”



Tôi biết, điều cô ta nói là chuyện hôm qua.



Lúc trước vì Lý Hào Kiệt đến công ty, mối quan hệ của tôi và anh ta vốn đã không phải là bí mật, nên tối qua tôi mới không giải thích nhiều.



“Chị An, đây là việc của tôi.” Thái độ của tôi với An Kiều rất khách sáo.



Vì tôi thật sự rất khâm phục năng lực của cô ta, và tôi cũng hiểu được sao cô ta lại tức giận.



Nếu tôi đứng trên lập trường của cô ta thì chắc chắn cũng sẽ tức giận.



“Việc của cô? Việc của cô chính là đùa giỡn Lương Khanh Vũ sao? Hôn nhân của bản thân cô không hạnh phúc, dựa vào đâu mà kéo anh ấy theo!” An Kiều chặn tôi ngay ở văn phòng chất vấn.



Câu hỏi của cô ta khiến tôi bỗng không biết phải nói như thế nào.



Đúng vậy, vì chính xác là tôi kéo anh ấy theo.



“Xin lỗi, chị An à, tôi cũng không muốn như vậy, tôi sẽ xử lí cho tốt chuyện này.”



Miệng tôi thì nói như vậy nhưng tôi lại không biết phải xử lí như thế nào, có lẽ cách tốt nhất chính là rời khỏi Vũ Phong, rời khỏi thành phố này.



Nhưng rắc rối ngay sau đó, hoàn toàn không cho tôi thời gian suy nghĩ.



Chiều hôm đó, cảnh sát đến công ty, nói là phải kiểm tra việc liên quan đến dự án công ty.



Tôi, An Kiều và người phụ trách công trình đều bị cảnh sát hỏi.



Trong câu hỏi tôi mới biết, sáng nay Tống Duyên Minh sai chuyên gia đến tiếng hành kiểm tra Foóc-man-đê-hít ở công ty, kết quả là mặc dù vừa mới xây dựng xong, nồng độ Foóc-man-đê-hít ở công ty cũng hoàn toàn không bình thường.



Sau đó phát hiện là trong keo giấy dán tường có nồng độ Foóc-man-đê-hít rất lớn.



Vì Tống Duyên Minh nghi ngờ là có người cố tình nên mới báo cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc