THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Phan Ngọc nói những chuyện trước kia ra rồi thì gần như thay đổi hẳn.



Bà ta bị cảnh sát trại giam đẩy đi, nghe thấy tôi gọi thì quay đầu nhìn tôi, nói: “Cả đời này tao cũng sẽ không nói cho mày biết! Ha ha ha ha!”



Bà ta bị dẫn đi trong tiếng cười cuồng loạn.



Tôi ngồi ở đó mà lòng dạ rối bời.



Sao lại thế?



Tôi lại... không phải con của bà ta.



Nhưng vậy thì đã có thể hiểu được rất nhiều chuyện rồi.



Trước giờ tôi vẫn nghi ngờ, một đôi song sinh vì sao lại chỉ giữ lại một đứa, còn một đứa thì báo nhầm chứ?




Thì ra Phan Ngọc chỉ sinh một đứa.



Tôi ngồi bên trong một lát thì Lý Trọng Mạnh đi vào, anh vỗ vai tôi hỏi: “Sao thế?”



“Em...” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chất đầy tâm sự: “Phan Ngọc nói, em không phải con ruột của bà ta, mẹ đẻ của em là người khác.”



Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh hơi bất ngờ: “Sao có thể chứ?”



“Em cũng cảm thấy không thể nào, nhưng sự thật chính là như vậy. Anh nghĩ mà xem, em và Tống Duyên Minh là chị em sinh đôi, bệnh viện phải ngu ngốc cỡ nào mới nhầm lẫn đến độ đưa một đứa vào cô nhi viện chứ?”



“Bà ta nói với em thế nào?” Lý Trọng Mạnh hỏi.



Tôi nhìn cánh cửa nơi Phan Ngọc vừa bị đưa vào, do dự một lát mới nói: “Ra ngoài rồi nói.”



Ở trong này đầu óc tôi cứ loạn cào cào, không thể suy nghĩ gì được.



Lý Trọng Mạnh cùng tôi rời khỏi trại giam. Đứng bên ngoài, tôi kể lại chuyện vừa rồi Phan Ngọc nói cho Lý Trọng Mạnh.



Nói xong, tôi nhìn anh, cất giọng khẩn cầu: “Anh có thể giúp em điều tra xem mẹ ruột của em là ai được không?”



“Được.” Lý Trọng Mạnh không hề do dự mà đồng ý ngay.




Đồng thời anh khoác vai ôm tôi: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em điều tra mọi việc.”



“Cảm ơn anh.”



Tôi theo Lý Trọng Mạnh lên xe.



Ngồi trên xe, nhìn ra bầu trời bên ngoài, tôi lại nhớ tới Phan Ngọc: Người ôm tôi đi là người nhà của mẹ tôi, thế nên cũng không phải mẹ tôi vứt bỏ tôi.



Vậy thì có phải bà cũng sẽ rất nhớ tôi không?



Có phải cũng muốn gặp tôi?



Nghĩ thế, tôi nhìn về phía Lý Trọng Mạnh: “Bây giờ chúng ta có thể tra xem em sinh ở bệnh viện nào, điều tra một chút về chuyện của mẹ em.”



Dù sao tôi cũng sắp phải rời khỏi Vĩnh An rồi.



“Ừ, nghe em hết.” Lý Trọng Mạnh không hề từ chối yêu cầu của tôi, dịu dàng nói: “Đừng lo, anh nhất định sẽ giúp em tới cùng.”



“Cảm...”



Tôi vừa nói được một tiếng, anh đã đặt ngón trỏ lên bờ môi tôi.



Anh lắc đầu: “Hai ta sắp là vợ chồng rồi, không cần nói với anh câu này.”



Vợ chồng.



Nghe hai chữ này mà tôi căng thẳng, khẽ gật đầu.



Người đàn ông gọi điện thoại, sau đó nhanh chóng tra ra thông tin của bệnh viện nơi tôi sinh ra, đó là một bệnh viện tư rất vắng vẻ ở ngoại thành Vĩnh An.



Nhưng khi tôi vừa nhen nhóm một tia hy vọng thì Lý Trọng Mạnh lại nói cho tôi biết, bệnh viện này đã đóng cửa từ lâu rồi.



Mấy năm trước cả tòa nhà đã bị tháo dỡ, bây giờ đổi thành một trung tâm thương mại rồi.



“Sao lại thế, vậy hồ sơ thì sao?” Tôi không cam lòng.



Lý Trọng Mạnh dừng xe ở ven đường mà nhìn tôi, ánh mắt có chút áy náy: “Bệnh viên tư không có hồ sơ tài liệu toàn bộ như bệnh viện công. Huống chi năm đó còn chưa có máy tính, cho dù có lưu lại hồ sơ giấy thì cũng không ai bảo quản.” Dường như anh nhận ra sự mất mát của tôi, vội vàng nói: “Để anh bảo bọn họ tìm một chút, xem xem có thể tìm thấy y tá làm việc ở đây năm đó hay không, rồi hỏi xem có người nào nhớ chuyện này không.”



Tôi biết, đây đã là chuyện tối đa trong khả năng mà Lý Trọng Mạnh có thể làm được rồi.



Tôi gật đầu, muốn cảm ơn anh, nhưng vừa nghĩ tới lời anh vừa nói, bèn nhịn xuống, chỉ nói: “Vậy nhờ anh.”



Thấy tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh bất đắc dĩ cười: “Xem ra không cho em nói cảm ơn đối với em mà nói là chuyện rất khó khăn.”



Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu.



Về bản chất thì “Nhờ anh” với “Cảm ơn anh” chẳng có gì khác nhau cả.



Anh đặt tay lên đỉnh đầu tôi và xoa nhẹ: “Được rồi, chỉ cần em hiểu, anh nguyện làm mọi chuyện vì em, bởi vì anh là chồng em, chúng ta còn phải cùng chung sống nửa quãng đời còn lại.”



Tôi gật đầu.



Có lẽ chuyện của mẹ đã khiến tôi hơi buồn phiền, nên nghe anh nói như vậy cũng không khiến tôi có quá nhiều cảm xúc.



Tôi quyết định ngày mai sẽ trở về thị trấn Tô.



Ăn xong bữa trưa cùng Lý Trọng Mạnh, tôi về nhà thu dọn đồ đạc.



Có điều thời gian dư dả, vả lại tôi cũng không có nhiều đồ lắm, bèn copy lại tài liệu hệ thống rồi gọi điện thoại cho Khương Thanh.



Coi như thử vận may chút.



Có lẽ tôi may mắn, sáng nay Khương Thanh vừa xuống máy bay đến Vĩnh An, ngày mai lại phải đi.



Khi chị ấy nhận điện thoại của tôi thì câu nói đầu tiên là: “Cô gái mất tích, em còn nhớ người chị này cơ à, chị cảm động chết mất.”



Tôi hẹn chị ấy đi ăn tối.



Có lẽ là xuất phát từ sự chột dạ tối hôm qua, trước khi ra ngoài tôi gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh, bảo anh rằng tôi đi ăn với Khương Thanh.



Anh tất nhiên không phản đối, chỉ nói: “Trước khi về thì bảo anh để anh đến đón em.”



Nghĩ đến việc Khương Thanh còn độc thân, tôi vội nói: “Không cần đâu, bạn em vẫn còn độc thân, không thích nhìn người khác khoe yêu đương, em tự về là được.”



“Không được.” Lý Trọng Mạnh lập tức từ chối: “Anh chỉ muốn sử dụng đặc quyền đón vợ tương lai thôi mà.”



Tôi không nói lại được Lý Trọng Mạnh, đành đồng ý.



Buổi tối, tôi và Khương Thanh gặp nhau. Chúng tôi đi dạo một vòng cũng không thấy có gì ngon, chị ấy liền quấn lấy tôi bắt tôi về nhà nấu cơm cho chị ấy.



Bao nhiêu năm qua tôi cũng chỉ có một người bạn thân là chị, tất nhiên là đồng ý.



Vừa hay chị ấy cũng đã dọn đến nhà mới, tôi còn chưa đến bao giờ đâu.



Tôi và Khương Thanh cùng mua đồ ăn về nhà, nấu ba món ăn một món canh.



Lúc ăn cơm, Khương Thanh nói: “Tối nay em ở đây với chị đi, chúng ta phải nói chuyện.”



“Không được, lát nữa anh Mạnh sẽ đến đón em.” Tôi từ chối.



Mấy năm nay Lý Trọng Mạnh đối với tôi rất tốt, lúc tôi liên lạc với Khương Thanh cũng thường nhắc tới anh ấy.



Vừa nghe tôi nói vậy, Khương Thanh bĩu môi: “Trọng sắc khinh bạn.”



Tôi chỉ cười, không nói gì.



Thật ra hôm nay cho anh ấy đến đón tôi chẳng qua là vì chuyện của tôi và Lý Hào Kiệt ngày hôm qua khiến tôi rất áy náy với Lý Trọng Mạnh.



Tôi lại ăn một lát rồi mới nói với Khương Thanh: “Thật ra em muốn đính hôn với anh Mạnh, cũng đã xác định rồi.”



“Cái cái gì cơ?!” Khương Thanh sửng sốt, nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: “Ôi chao, tên Lý Trọng Mạnh này đúng là giỏi ghê nhỉ. Năm xưa em và Lý Hào Kiệt dây dưa với nhau lâu như vậy còn chưa đính hôn, anh ta vừa tới đã muốn đi đúng trình tự rồi.”



Đúng trình tự.



Tôi bật cười trước câu nói của Khương Thanh.



Khương Thanh nhìn tôi cười nhưng lại không cười mà lo lắng hỏi: “Duyên Khanh, em thật sự xác định rồi chứ? Muốn lấy anh ta à?”

Bình luận

Truyện đang đọc