THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Tôi với Lý Trọng Mạnh cũng chỉ có duyên gặp vài lần, thế nên dù anh ta có tiền thế nào thì tôi cũng không thể lấy 30 tỷ của anh ta!



Mà tôi cũng chẳng biết anh ta là loại người gì.



30 tỷ này mà lấy rồi thì cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.



Thế nhưng Lý Trọng Mạnh cũng không có dự định thu lại, hơn nữa dường như anh ta cũng nhìn thấu ý nghĩ của tôi, “Tôi không có bất kỳ ý đồ gì với cô cả, cũng sẽ không bắt cô làm gì vì nó cả, số tiền này đối với tôi cũng chẳng đáng gì, mà còn là hàng xóm của cô nên đây là chuyện nhỏ thôi.”



“…”



“Không thu lãi, cứ từ từ trả.”



Lý Trọng Mạnh lại bồi thêm một câu.



Thật ra thì nếu có số tiền này thì tốt nhất.




Dù sao mượn nợ ngân hàng cũng có thời hạn, nếu Lương Khanh Vũ không trả được thì nhà của tôi sẽ bị thu hồi, thế thì Tống Tuyết chắc chắn sẽ trách tôi.



Thế nhưng tôi tin rằng Lương Khanh Vũ lấy số tiền đó thì chắc chắn sẽ vực dậy được công ty.



Khi mà trong lòng tôi còn đang xoắn xuýt vô cùng rồi cuối cùng lúc định nhận lấy số tiền đó thì…



“Tinh.”



Tiếng thang máy phía sau vang lên.



Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt mặc một bộ tây trang đang đi ra khỏi thang máy.



Lúc nhìn thấy anh ta thì tôi vội rụt tay lại, tâm trạng cứ như thể làm chuyện xấu bị bắt tại trận vậy!



Lý Hào Kiệt ngẩng đầu, rõ ràng là anh ta đã nhìn thấy cánh tay rụt lại của tôi.



Đồng thời cũng nhìn thấy tấm séc mà Lý Trọng Mạnh đang giơ lên kia.



Lý Hào Kiệt nhìn thoáng qua Lý Trọng Mạnh, rồi sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, sau đó đi đến cạnh tôi ngăn tôi lại rồi nói, “Chú tìm vợ tôi có việc gì sao?”



Tôi có thể nhận ra được sự không vui trong giọng nói anh ta.



Lý Trọng Mạnh nhếch môi, “Không có gì, chú nghe bảo cháu dâu có chút khó khăn về kinh tế thế nên tình giúp đỡ nó chút.”




“Giúp cô ấy? Vợ tôi thiếu tiền thì tôi sẽ cho.” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua con số trên tấm séc, “Mà chút tiền này cũng không phải là con số nhỏ đối với công ty của chú đúng không, chú nên cất đi thì hơn, tránh cho vì số tiền này mà công ty đóng cửa.”



Tuy tôi không nói gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đầy khói thuốc súng này.



Tôi muốn rời khỏi nhưng cánh tay của Lý Hào Kiệt đang giữ chặt lấy tôi, khiến tôi chuyển động một chút cũng khó khăn.



Thế nhưng cái câu nói này của Lý Hào Kiệt khiến tôi cảm thấy thật khó nghe.



Đây nói thẳng chính là đang sỉ nhục Lý Trọng Mạnh mà.



Tôi nhìn sang Lý Trọng Mạnh thì thấy đôi mắt đang ẩn dưới cặp mắt kính mỏng manh kia ẩn hiện một nụ cười.



Như thể chẳng chút nào bị kích thích bởi những lời này, anh ta cười nói, “Chú chỉ là thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi, nếu mà cháu đã thấy thì người ngoài như chú cũng không xen vào nữa.”



Anh ta nói xong liền cất tấm séc đi rồi trở về phòng.



Vẻ mặt Lý Hào Kiệt bình tĩnh mà kéo tôi vào nhà, thế nhưng không hề buông tay tôi ra.



Cứ kéo mãi đến cạnh sofa, anh ta tự ngồi xuống rồi kéo tôi lên đùi mình, ôm tôi trong lòng mình rồi nhìn tôi bằng cặp mắt đen, “Sao em lại biết chú ta? Sao em không nói sớm với anh chuyện chú ta ở ngay cạnh nhà em?”



“Tôi vốn không quen chú ấy, chỉ là do ở cạnh nhà nên mới biết.”



“Nói bậy, trước kia em chưa từng gặp chú ta! Lễ kết hôn của chúng ta chú ta cũng không tới!”



Lý Hào Kiệt vô tình vạch trần tôi.



Tôi cũng chỉ đành nói thật.



Mà tôi với Lý Trọng Mạnh cũng không có chuyện gì phải giấu diếm.



Lý Hào Kiệt nghe xong thì vẻ mặt cũng đỡ hơn, thế nhưng cũng không quên cảnh cáo tôi, “Tránh xa chú ta ra.”



“Vì sao? Chú ấy không phải chú anh hay sao?”



Tôi không hiểu.



Thế nhưng Lý Hào Kiệt cũng không tiếp tục trả lời tôi mà là vẫn giũ chặt tôi rồi cúi đầu hỏi, “Cần tiền?”



Lúc này, giọng điệu của anh ta có vẻ dịu đi không ít.



Nó không còn kiểu cao ngạo như vừa nãy mà lại như thể đang dỗ một đứa trẻ.



Tôi bật đắc dĩ gật đầu, rồi nói cho Lý Hào Kiệt nghe lý do thật sự tại sao Lý Trọng Mạnh sẽ cho tôi tiền nói ra.



Anh ta nghe xong liền thở dài một cách bất đắc dĩ, rồi hỏi tôi, “Trong lòng em thì anh không đáng tin thế cơ à.”



“Đúng.” Tôi nhìn xuống đất, “Nếu ngày nào đó anh tống Tống Duyên Minh vào tù thì tôi sẽ cảm thấy anh đáng tin.”



Tôi biết điều đó là không thể nào.



Vẻ mặt Lý Hào Kiệt cũng nói cho tôi biết điều này.



Anh ta hỏi tôi, “Em cần bao nhiêu tiền? Đừng nói là 30 tỷ, 300 tỷ anh cũng có thể cho em.”



“Tôi chỉ cần 30 tỷ để đưa cho Lương Khanh Vũ, tôi tin anh ấy sẽ nhanh trả lại cho anh thôi.” Tôi trả lời.



Lý Hào Kiệt gật đầu, “Được, anh giúp em cho anh ta, em yên tâm, tiền này trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ được chuyển đến.”



“Cảm ơn.” Tôi khẽ quay người hỏi anh ta, “Tôi đi được chưa?”



Không ngờ Lý Hào Kiệt không những không buông tôi ra mà lại còn ôm ghì lấy tôi hơn, rồi anh ta nghiêng người đè tôi xuống ghế sofa, nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.



Trong đôi mắt ấy thế mà tôi lại thấy được bao nhiêu tình cảm.



Anh ta nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói, “Không được, hôm qua em không để ý đến anh, khiến anh rất tức giận.”



Nói xong liền định hôn tôi.



Thế nhưng giờ đây trong lòng tôi tràn đầy là hình bóng Lương Khanh Vũ thế nên tôi liền quay mặt đi rồi cụp mặt nói, “Tôi không muốn làm.”



Tôi nói những lời này cũng chỉ là để biểu đạt chút tâm trạng của mình, chứ vốn chẳng trông mong Lý Hào Kiệt sẽ hiểu được.



Thế nhưng ngay sau đó thì anh ta đã đứng dậy, vừa chỉnh lại quần áo vừa nói, “Được rồi, vậy đợi đến lúc em muốn đi.”



Tôi nhìn bóng dáng của Lý Hào Kiệt, cứ ngỡ tai mình có vấn đề gì.



Lúc anh ta về phòng thì tôi cũng đi khỏi.



Tôi đến bệnh viện Thánh Tâm để thăm Lương Khanh Vũ, dù tôi không nói tiền ở đâu ra thế nhưng Lương Khanh Vũ cũng đoán được.



Anh cúi đầu tự trách rằng, “Phải chăng anh rất vô dụng, không quản lý nổi công ty còn khiến em phải vay tiền ông chồng vô cùng không tốt kia của mình.”



“Không có.” Tôi lắc đầu, vì để an ủi anh ấy tôi mới nói, “Anh ta nhiều tiền vậy thì mượn chút cũng có sao? Anh cũng đâu phải là không trả, em thấy cho anh mượn là sự đầu tư tốt nhất.”



Lương Khanh Vũ vô cùng hăng hái rồi lại nói rằng sau khi mình xuất viện thì chắc chắn sẽ tập trung kiếm tiền, rồi trả cả vốn lẫn lãi cho Lý Hào Kiệt.



Để khiến anh ấy không nợ Lý Hào Kiệt.



Sau đó tôi có báo tình hình của mình cho quán cà phê đang làm rồi xin đi làm muộn vài ngày, để chờ Lương Khanh Vũ ra viện thì mới đi.



Thế nhưng trong mấy ngày Lương Khanh Vũ nằm viện này, chỉ cần tôi ở chăm Lương Khanh Vũ, thì dù muộn thế nào Lý Hào Kiệt đều sẽ chờ tôi ở cổng bệnh viện.



Tôi đi làm ở quán cà phê cả nửa tháng thì mới gặp lại An Kiều lần nữa.



Lần này tinh thần của cô ấy có vẻ tốt hơn nhiều.



Tôi chủ động nói chuyện với cô ấy, có lẽ do tình hình công ty tốt nên tâm trạng của cô ấy cũng không tệ, cũng có vẻ không còn mâu thuẫn với tôi như trước.



Nhưng lúc mà tôi nói chuyện với cô ấy thì lại phát hiện ta một chuyện không thể tin nổi.



An Kiều nói cho tôi biết công ty thiết kế Vũ Phong bây giờ đã là công ty con của tập đoàn Hào Thiên, Lý Hào Kiệt đã tìm một giám đốc chuyên môn để quản lý công ty thiết kế Vũ Phong.



Mà Lương Khanh Vũ bây giờ cũng chỉ là trưởng phòng bộ thiết kế mà thôi.



Chuyện này khiến tôi không thể chấp nhận nổi.



Gần đây tôi gặp Lý Hào Kiệt rất thường xuyên, thỉnh thoảng cũng sẽ liên hệ với Lương Khanh Vũ, thế nhưng không một ai nói cho tôi hay!



Đây chắc chắn là Lý Hào Kiệt bắt Lương Khanh Vũ không được nói cho tôi biết.



Lúc ấy tuy tôi rất tức giận nhưng vẫn phải tiếp tục đi làm



Vừa tan ca tồi liền ngồi xe đi thẳng đến tập đoàn Hào Thiên!

Bình luận

Truyện đang đọc