THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Lúc đó, tôi đã thấy không vui lắm.



Tôi tìm bao nhiêu luật sư như thế, phản ứng của người nào cũng là tin lời tôi nói, dùng luận điểm "tôi vô tội" làm điểm xuất phát, có thể biện hộ cho tôi.



Mà người Trương Văn Bân này lại cảm thấy "tôi có tội", sau đó nên che giấu giúp tôi thế nào.



Điều này lại khiến tôi cảm thấy ông ta không đáng tin.



Tôi đứng dậy và nói: "Tôi cảm thấy trong quá trình trao đổi, giữa tôi và ông có vài vấn đề, vụ án này tôi tìm người khác vậy."



Nói xong, tôi đứng lên định dợm bước đi.



"Ấy, đừng đừng!" Trương Văn Bân nghe vậy, vội vàng ngăn tôi lại, tươi cười nói: "Thực ra nếu như cô bằng lòng cho thêm chút tiền ngoài khoản bồi thường, tôi cũng không phải không bằng lòng dính vào rắc rối."



Nhìn dáng vẻ tươi cười của ông ta, tôi bỗng chốc cảm thấy cái người Trương Văn Bân này càng nhìn càng không đáng tin.




Tôi nói thẳng nói thật với ông ta: "Luật sư Trương, nói thật lòng, điều kiện kinh tế của tôi không phải giàu có lắm, ngoài số tiền bồi thường ra, tôi thực sự không có bao nhiêu tiền để cho ông."



"Không có tiền hả?" Trương Văn Bân nghe vậy, tỏ vẻ hiểu rõ như lòng bàn tay mà nói với tôi rằng: "Cô không cần giấu tôi, chút chuyện vặt của tầng lớp thượng lưu Vĩnh An tôi biết rõ lắm, cô và anh rể cô có quan hệ gì, không cần tôi nói, bản thân cô cũng hiểu mà."



"Anh rể tôi?"



"Đúng vậy, tổng giám đốc của Hào Thiên, Lý Hào Kiệt." Trương Văn Bân ghé đầu tới, nói nhỏ: "Cho nên vụ án này tuy rắc rối, nhưng cô tìm anh ấy xin chút tiền, không phải là có thể xử lý được vụ này rồi sao?"



Thực sự không ngờ rằng Trương Văn Bân biết cả chuyện này.



Chỉ tiếc rằng ông ta thực sự gảy bàn tính sai rồi.



Tôi nhìn bộ dạng như câu được con cá lớn của Trương Văn Bân mà cười lạnh: "Luật sư Trương, nếu như tôi và anh rể tôi thực sự có quan hệ như thế, tôi tìm luôn đoàn luật sư của anh ấy không phải ổn rồi sao, còn cần làm phiền Khương Thanh rồi tìm ông sao?"



"Chuyện này..."



Tôi nhìn Trương Văn Bân không nói được thành lời, cười lạnh: "Luật sư Trương, với trí thông minh cỡ ấy của ông, tôi đành tìm người khác vậy."



Nói rồi đi thẳng luôn.



Sau lưng vang lên giọng nói khó chịu của Trương Văn Bân: "Chẳng qua chỉ là con giáp thứ mười ba thôi mà, giả bộ IQ cao gì chứ!"




Tôi cũng lười cãi cọ với ông ta.



Chỉ có điều, tôi vừa đi đến sảnh lớn của văn phòng luật sư, chuẩn bị ra khỏi cửa đã thấy quầy lễ tân đang đón tiếp một người.



Người đó nhìn thấy tôi, cất tiếng gọi: "Tống Duyên Khanh."



"Anh Lý, sao anh lại ở đây?"



Là Lý Trọng Mạnh.



Lý Trọng Mạnh đi về phía tôi, trên gương mặt anh là nụ cười thân thiện: "Gần đây gặp phải một chút rắc rối y tế, cố vấn pháp luật của bệnh viện chúng tôi ở chỗ này."



"Anh đến tìm cố vấn pháp luật?"



Tôi thấy hơi bất ngờ.



Không phải cố vấn pháp luật tự đi tìm cố chủ à, làm gì có cố chủ nào đi tìm cố vấn pháp luật chứ.



Lý Trọng Mạnh gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy khá bận, tôi đành phải qua đây."



Tôi bỗng chốc cảm thấy, người cố vấn pháp luật này chắc không phải là Trương Văn Bân chứ?



Nhìn Lý Trọng Mạnh tính tình tốt, dễ nói chuyện, nên bắt nạt anh ấy.



Có lẽ luật sư của cả văn phòng Ba K này đều là một đám không đáng tin.



Khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì sau lưng có tiếng chọc gheo: "Triệu Minh, anh đừng nói xấu tôi chứ."



Lý Trọng Mạnh nhìn về phía sau lưng tôi, khẽ mỉm cười: "Nói thật lòng thôi."



Tôi quay đầu lại, nhìn thấy có một người đang đứng ở cánh cửa văn phòng làm việc sau lưng mình.



Mái tóc lưa thưa, trông có vẻ lớn tuổi hơn Lý Trọng Mạnh một chút, chắc là khoảng bốn mươi gì đó, nhưng tinh thần trông rất được, không có bụng bia như Trương Văn Bân.



Lý Trọng Mạnh bước lên trước bắt tay cùng người này, sau đó quay người hỏi tôi: "Tống Duyên Khanh, em đến đây làm gì vậy, cần luật sư không? Có cần tôi giới thiệu cho em không?"



"Tôi..."



Tôi thấy hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc mình vẫn chưa tìm được luật sư, nếu Lý Trọng Mạnh giới thiệu chắc là có thể giảm giá nhỉ?



Tôi mặt dày mày dạn nói: "Đúng vậy, vẫn chưa tìm được."



Lý Trọng Mạnh gọi tôi vào phòng, lúc này tôi mới biết, vị luật sư kia tên là Tô Ngọc Nhiên, là luật sư hàng đầu của văn phòng luật sư này.



Sau khi vào phòng, tôi chỉ nói sơ qua tình hình với Tô Ngọc Nhiên, ông ấy đã gật đầu: "Không thành vấn đề, vụ án này tôi có thể nhận."



"Vậy chi phí mời luật sư..." Tôi không ngờ Tô Ngọc Nhiên đồng ý như thế.



Tôi rất sợ ông ấy sẽ đưa ra một cái giá trên trời.



Tô Ngọc Nhiên chưa nói gì, Lý Trọng Mạnh đã lên tiếng trước: "Mỗi năm tôi đều đưa ông nhiều tiền thế, cũng không dùng được mấy lần, vụ này cứ tính cho bệnh viện của chúng tôi đi."



"Thế làm sao được?" Tôi nói ngay: "Tôi có thể gửi tiền được, chỉ là có lẽ không thể có được nhiều như thế ngay lập tức, nhưng tôi có thể trả theo từng đợt mà."



Trước kia hỏi thăm một luật sư giỏi, người đó cũng nói ngoài tiền bồi thường ra cũng phải đưa tiền phí.



Ít thì vài chục triệu, nhiều thì đến cả trăm triệu.



Tô Ngọc Nhiên này, e là không thể rẻ được.



Tô Ngọc Nhiên nhìn Lý Trọng Mạnh một cái, thoáng chút do dự rồi mới nói, "Lần đầu tiên tôi thấy anh nói đỡ cho một người phụ nữ đấy, được rồi, nể tình một lão già ế sưng ế sỉa như anh, lần này tính cho anh vậy."



Tôi vẫn định phản đối gì đó, đã bị Lý Trọng Mạnh và Tô Ngọc Nhiên dùng lí do "có chuyện cần bàn" để đuổi tôi ra.



Sau khi ra khỏi cửa, tôi dự tính đợi khi vụ án này kết thúc sẽ cảm ơn Lý Trọng Mạnh cho đàng hoàng, đại loại tặng quà gì đó hay ho một chút.



Chuyện luật sư đã giải quyết xong, tôi vốn tưởng rằng cuối cùng có thể yên lòng xử lý chuyện tác phẩm dự thi thiết kế được rồi.



Thế mà, kiểm sát trưởng, cảnh sát, luân phiên tới tìm tôi.



Câu hỏi giống hệt nhau cứ hỏi đi hỏi lại, tôi sợ bị nhốt lại lần nữa, không dám oán thán nửa lời, luôn trả lời từng câu một.



Mỗi lần rảnh rang được đều là hơn mười giờ.



Tôi cần khoản tiền từ vòng chung kết của cuộc thi đó, bất kể thế nào tôi cũng phải thử.



Cho nên lúc nào cũng phải đến tối mịt mới bắt đầu vẽ, nhưng bận rộn cả ngày rồi, đầu óc tôi đặc quánh như tương, chẳng làm được cái gì cả.



Vì vòng đấu loại, chỉ có thể cố gắng mà vẽ.



Nhưng bất kể vẽ thế nào tôi cũng thấy không hài lòng, thời gian không còn nhiều nữa, tôi chỉ có thể thức đêm mà làm, càng thức đêm, đầu óc càng không tỉnh táo, càng không tỉnh táo, càng vẽ tệ hơn.



Đây đúng là một vòng tuần hoàn ác tính.



Nhìn thời gian cách hạn nộp bài dự thi cho vòng sơ khảo chỉ còn năm ngày, tôi nhìn bản thảo lởm chởm trên tay mình, thực sự khóc không ra nước mắt.



Buổi tối, tôi ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng chăm sóc đặc biệt, uống liền ba cốc cà phê, sửa lại tác phẩm trên máy tính hết lần này đến lần khác, sau cùng vẫn ngủ gật mất...



Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, ý thức được sự thật tối qua mình ngủ gật, vô cùng hối hận.



Nhưng cũng không rảnh để nghĩ ngợi nhiều, tôi thu dọn suy nghĩ của mình mà đi làm.



Hôm nay có cuộc họp hàng tuần.



Tôi đến công ty, vào phòng họp trước, mở máy tính ra, muốn xem xem có thể sửa sang như thế nào nữa, nhưng lại phát hiện ra, bản thiết kế trước mắt mình không giống với bản mà mình đã làm trước khi ngủ!



Bản thiết kế trước mặt đã được sửa rất nhiều chỗ.



Hơn nữa có rất nhiều chi tiết đã được điều chỉnh một cách tinh tế và tỉ mỉ.



Ai đã động vào bản thảo của tôi?



Ai lại biết được tôi sửa bản thảo trong bệnh viện?



Nhìn tác phẩm trước mặt mình, trong đầu tôi chỉ hiện ra bốn chữ…



Nàng tiên vỏ ốc.



Nhưng tôi nhanh chóng cười giễu bản thân: "Chỉ là một truyền thuyết thôi mà, trên thế giới làm sao có chuyện như thế được."



Chỉ có điều, sau khi phủ nhận suy nghĩ của mình, tôi phát hiện ra một số chi tiết trên tác phẩm...

Bình luận

Truyện đang đọc