THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

“Bắt cóc á?” Tôi càng căng thẳng hơn.



Nhưng chuyện này tôi quả thực không giúp được gì.



“Ông xã tôi đoán, trước đó không phải là Hào Thiên từng xảy ra chuyện mất tài liệu và cháy phòng thí nghiệm AI hay sao? Sau đó tổng giá trị cổ phiếu giảm không ít, lần này nếu như chuyện Lý Hào Kiệt bị truyền ra thì Hào Thiên cơ bản là tiêu tùng rồi.”



Lời Đào Nhi nói khiến tôi vô cùng lo lắng.



Nói vậy thì Lý Hào Kiệt rất có khả năng là bị bắt cóc thật!



“Hân hoan phá bỏ lớp kén, ham muốn một cuộc sống hoa lệ...”



Ngay lúc tôi đang đờ người ra trước màn hình máy tính thì điện thoại vang lên.



Tôi cúi đầu nhìn, thấy là Lý Trọng Mạnh gọi thì nhận. Anh hẹn tôi ăn cơm trưa, nói là vừa hay đang rảnh rỗi. Tôi hơi chần chừ rồi vẫn đồng ý.




Cúp điện thoại xong, tôi hỏi Đào Nhi: “Tôi đi ăn cơm với anh Mạnh, cô đi không?”



“Không đi.” Đào Nhi lắc đầu: “Tôi không muốn làm bóng đèn tỏa sáng đâu.”



Lúc tôi xuống dưới tầng thì thấy Lý Trọng Mạnh mặc áo len cao cổ màu trắng và quần bò, kèm áo khoác ngoài màu xanh xám. Trong tay anh đang cầm một cuộn len màu hồng nhạt.



Thấy tôi, anh đi đến mở cuộn len màu hồng nhạt ra quấn vào cổ tôi.



Tôi sửng sốt, lúc này mới nhận ra đây là một chiếc khăn quàng cổ.



“Cảm ơn.”



Tôi vừa dứt lời, người đàn ông đã cúi xuống đặt một nụ hôn lành lạnh lên môi tôi.



Nhưng chỉ chạm nhẹ một cái rồi anh nhanh chóng đứng thẳng lên, khóe miệng khẽ cong, hỏi tôi như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Em muốn ăn gì?”



Tôi không trả lời anh, tay chạm vào chiếc khăn quàng cổ, hỏi anh: “Cái này là...”



“Tặng cho em, sợ em lạnh.” Lý Trọng Mạnh đưa tay chỉnh khăn giúp tôi, lại hỏi: “Có thích không? Có y tá đề cử anh mua cho em, nói là người khác đều mua, thế là anh cũng mua.”



“Ừm.” Thực ra tôi cảm thấy màu hồng nhạt dường như không hợp với độ tuổi của tôi lắm. Ngây thơ quá rồi.




Thế nhưng đây là tấm lòng của Lý Trọng Mạnh, tôi cũng không tiện nói gì.



Do buổi chiều còn phải làm việc nên tôi và Lý Trọng Mạnh đến một nhà hàng ăn nhanh.



Lúc sắp ăn xong, một người bưng đồ ăn đi ngang qua bàn chúng tôi, người đó không cầm chắc, làm rớt vài giọt nước chấm vào quần áo của tôi.



Dính dầu nên tôi đành phải vào toilet chỉnh lại quần áo.



Cũng may là chỉ dính vài giọt, tôi dùng nước rửa tay chà qua, cũng không có vấn đề gì lắm.



Làm xong xuôi, tôi chỉnh trang lại rồi ra khỏi toilet.



Lúc đi ra thì thấy Lý Trọng Mạnh đang gọi điện thoại.



Người đàn ông quay lưng về phía tôi, nhìn hướng này có thể thấy được nửa gương mặt anh. Tôi quan sát, lại thấy vẻ mặt Lý Trọng Mạnh vô cùng nghiêm túc.



Tuy không nghe thấy anh nói gì, nhưng trực giác mách bảo tôi, chuyện anh đang nói có liên quan đến Lý Hào Kiệt.



Tôi tiến đến đằng sau anh từng chút một, nghe thấy anh nói: “Chuyện này hắn trốn cũng vô dụng, nếu lần này lễ đính hôn không thể thuận lợi tiến hành thì tôi sẽ hủy tài liệu AI. Muốn xuống địa ngục thì cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.”



Anh nói xong thì cúp điện thoại.



Chỉ vài câu ngắn ngủi mà khiến tôi đứng đờ ra giống như bị điểm huyệt.



Nhìn bóng lưng mặc áo len trắng của Lý Trọng Mạnh, vừa rồi tôi còn thấy anh còn dịu dàng như vậy, nhưng hiện tại chỉ có cảm giác lạnh buốt tim gan.



Lời anh vừa nói là có ý gì?



Lẽ nào tất cả mọi chuyện đều có liên quan với anh?



Hạng mục AI Lý Hào Kiệt đầu tư xảy ra hỏa hoạn cũng là do một tay anh sắp xếp?



Giờ phút này tôi mới nghĩ đến câu Lý Hào Kiệt từng nói. Anh nói nếu anh và Lý Trọng Mạnh đánh cược thì người thua nhất định là anh.



Lẽ nào nguyên nhân là vì Lý Trọng Mạnh mưu mô xảo quyệt?



Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay rồi quay đầu tìm tôi. Đột nhiên thấy tôi đứng phía sau, anh hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức đeo chiếc mặt nạ ôn hòa, mỉm cười nhìn tôi: “Ra từ lúc nào thế?”



Tôi hơi do dự rồi gượng cười đáp: “Em vừa ra, thấy anh đang gọi điện thoại nên đứng ở xa đợi.”



“Vậy sao?” Lý Trọng Mạnh không nói gì.



Lúc này tôi cũng không còn bụng dạ nào ăn uống nữa, bèn tìm cớ bảo Lý Trọng Mạnh đi thanh toán.



Tôi tạm biệt anh rồi đi lên tầng.



Lên đến nơi thì Đào Nhi nói chuyện với tôi, nhưng vì tôi đang suy nghĩ về mấy lời Lý Trọng Mạnh vừa nói nên không hề chú ý tới.



Mãi đến khi cô ấy gọi ba lần tôi mới nghe thấy.



Đào Nhi cau mày: “Cô sao thế? Xuống ăn bữa cơm mà ăn luôn cả hồn rồi à?”



“Ừm.” Tôi gật đầu: “Đào Nhi, cô cảm thấy Lý Trọng Mạnh là người như thế nào?”



“Rất tốt.” Đào Nhi chỉ nói hai chữ.



Tôi xoay ghế một vòng, nhìn về phía cửa sổ.



Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, tôi mở miệng: “Vừa rồi tôi nghe lén anh ấy nói điện thoại, dường như mọi chuyện xảy ra ở Hào Thiên đều có liên quan đến anh ấy, bao gồm cả chuyện AI và chuyện Lý Hào Kiệt mất tích lần này...”



“Cái gì?” Đào Nhi sững sờ: “Sao vậy được, không phải anh ta là giám đốc bệnh viện Quang Minh sao?”



“Không, anh ấy còn là giám đốc bệnh viện Thánh Tâm. Tôi cũng không biết anh ấy có bao nhiêu tài sản. Lý Hào Kiệt đã sớm bảo tôi rời xa anh ấy, nói con người anh ấy không đơn giản, nhưng tôi luôn không nghe...” Tôi ngừng một lát rồi nói: “Chuyện lần này hình như là do Lý Trọng Mạnh sợ buổi lễ đính hôn không cử hành như bình thường được, cho nên lấy chuyện tài liệu AI ra uy hiếp Lý Hào Kiệt.”



Cho dù thế nào tôi cũng không thể chấp nhận tất cả mọi việc đều do tôi mà ra.



“Chuyện này... không thể nào. Nếu như vậy thì con người anh ta...” Cô ấy ngừng một lát rồi nói: “Sâu không lường được.”



Sâu không lường được.



Đúng vậy, dường như chỉ có thể dùng bốn chữ ấy để hình dung về Lý Trọng Mạnh.



Tôi ngồi đó mà lòng dạ rối bời.



Lý Trọng Mạnh nói “hắn trốn cũng vô dụng” là có ý gì?



Lẽ nào thật sự là do anh ấy bắt cóc Lý Hào Kiệt, và Lý Hào Kiệt chạy trốn ư?



Chuyện này khiến đầu óc tôi loạn cào cào, căn bản không có cách nào ngừng suy nghĩ về Lý Hào Kiệt.



Tôi rất sợ anh xảy ra chuyện gì.



Bây giờ tôi không cầu mong hai chúng tôi có thể ở bên nhau. Chỉ cầu cho hai chúng tôi đều bình an vô sự mà sống trên thế giới này, vậy là tốt rồi.



Dù cho chẳng bao giờ gặp mặt nữa.



Anh ấy còn sống là tốt rồi.



Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, cầm điện thoại gọi cho Lý Trọng Mạnh. Điện thoại vừa kết nối, tôi đã lên tiếng: “Em muốn gặp anh, em có chuyện muốn nói với anh.”



“Ừ, anh biết, anh đang ở dưới, em có thể xuống bất cứ lúc nào.”



Lý Trọng Mạnh ở đầu dây bên kia nói.



Giọng điệu của anh rất bình thản.



Giây phút đó tôi đã hiểu, anh biết tôi nghe thấy anh gọi điện, cũng đoán được tôi sẽ không kìm nổi mà gọi cho anh.



Khoảnh khắc nghe anh nói vậy, trong lòng tôi chỉ còn lại nỗi thê lương.



Đào Nhi nói không sai, Lý Trọng Mạnh thật sự là người sâu không lường được.



- ---



Tôi đi xuống tầng.



Lý Trọng Mạnh vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, đứng ở nơi đợi tôi ăn trưa đó. Vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như trước.



Nhìn thấy tôi, anh hơi nhíu mày: “Sao không quàng khăn? Em không thích ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc