THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Lẽ nào thật sự cho cô leo cây?



Nghĩ đến việc này tôi không kìm được có chút tức giận, Lý Hào Kiệt nếu như vậy cũng quá ấu trĩ rồi?



Nhưng mà nghĩ lại gần đây phong cách công việc của anh đây, thật sự hơn 30 tuổi càng nghĩ càng có dấu hiệu ấu trĩ.



Thật sự rất dễ là anh ấy cho tôi leo cây.



Tôi đứng lên đi đến bên cạnh tấm kính, lúc này bên ngoài toàn bộ đã một màu đen, cái lạnh thông qua mặt kính mà ấp tới.



Một mảng tuyết mỏng rơi bám trên kính, tôi thất thần một chút điều này có nghĩa là bên ngoài đã rơi tuyết rồi!



Không được, tôi phải trở về.



Không muốn ở đây ngu ngốc một đêm.



Nghĩ đến đây tôi lập tức đứng dậy chuẩn bị đi, quay người nhìn thấy hai nhân viên đang giúp nhau sưởi ấm, hỏi một câu: “Tôi phải đi rồi, mọi người có muốn cùng tôi xuống núi không?”.




“Không cần đâu, không cần đâu, cô đi rồi chúng tôi sẽ đi đến phòng sau”.



Nhân viên nghe thấy tôi muốn đi trên mặt thực sự vui vẻ.



Xem hình dáng của bọn họ cũng lạnh đến ngộp thở chính là đang đợi tôi đi.



Từ điểm này tôi càng khẳng định chắc chắn rằng hôm nay Lý Hào Kiệt chính là muốn cho tôi leo cây.



Tôi tức giận cầm điện thoại vốn dĩ muốn gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt nhưng soạn tin nhắn xong rồi lại xóa đi.



Một người có lòng cho tôi leo cây, tự nhiên sẽ không hồi đáp tôi như thề này



Cũng có lẽ bây giờ anh ấy đang ở trong nhà hưởng sự ấm áp, uống cafe ấm và cười nhạo tội!



Tôi càng nghĩ càng tức giận.



Ra bên ngoài khởi động xe lái xuống núi.



Gần phòng kính rõ ràng tuyết đã rơi được một lúc nhưng mà không nhiều chỉ là một tầng mỏng nhưng càng đi xuống tuyết càng lớn hơn.



Tôi thầm mừng trong lòng may mắn thay tôi đã xuống núi sớm hơn nếu muộn một chút nữa thôi chiếc xe nhỏ của tôi có thể sẽ bị kẹt ở giữa đường.



Trong trường hợp bị mắc kẹt ở giữ núi nơi này trước sau không có ngôi làng nào đợi đến có người phát hiện sợ rằng tôi đã chết cóng vì lạnh rồi!



Nghĩ đến đây tôi không kìm được mà nhấn mạnh vào ga xuống núi càng nhanh để đảm bảo an toàn.




Càng đi xuống phía dưới núi tuyết càng lớn.



Khi đang lái xe nghe thấy rất rõ ràng bên dưới bánh xe và tuyết phát sinh âm thanh ma sát, mặc dù cùng một lực mạnh nhấn lên ga nhưng tốc độ của xe càng đi càng chậm.



Lúc trong lòng tôi có chút phiền muội thì đột nhiên nhìn thấy đằng trước hình như có một cái xe?



Nửa đêm như này vẫn còn có người lên núi? Vẫn chưa mở đèn xe?



Xe của tôi vật lộn chạy về phía trước phát hiện chiếc xe dừng ở đó bất độngMở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Lẽ nào tắt máy rồi?



Bởi vì lúc này, xe của tôi bởi vì tuyết quá dày, rõ ràng trong tâm đã có một vài sự bất lực, tự nhiên lại cảm thấy chiếc xe đối diện đã tắt máy rồi.



Nhưng mà khi tôi lái đến đằng trước lóe ra một chút ánh sáng đèn mới phát hiện chiếc xe đối diện này có lẽ bị va chạm nghiêm trọng.



Toàn bộ đằng trước đều bị biến dạng rồi! Bởi vì do tuyết rơi nên toàn bộ chiếc xe đã bị tuyết bao phủ, xem ra chiếc xe này đã dừng ở đây một khoảng thời gian rồi



Bên trong có người hay không?



Có xảy ra chuyện không?



Tôi thông qua cái cửa đẳng trước nhìn tuyết rơi bao phủ, do dự một lúc rồi dừng xe lại.



Xuống xe cầm chiếc điện thoại và mở đèn sau xe sau rồi đi qua đó.



Tôi tới gần mới phát hiện cái xe này va chạm thật quá mạnh, đầu xe bị móm hoàn toàn, bên trong túi bóng bọc xe bảo vệ đều rơi ra ngoài, cửa xe đằng trước cũng biến dạng nghiêm trọng.



Trước tiên tôi dùng đèn điên thoại chiếu xuống cửa xe muốn xem tình hình bên trong.



Khi tôi nhắc điện thoại nên đưa đén chiếu thẳng vào kính nhìn vào bên trong một chút thì ngớ người ra.



“Lý Hào Kiệt!”



Mặc dù các túi bóng bảo vệ bọc nhiều lớp nhưng tôi vẫn có thể nhận ra bên trong là Lý Hào Kiệt.



Anh sao lại ở đây?



Ở trên đường núi này, sao lại gặp phải sự cố nghiêm trọng này?



Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



Bởi vì cửa xe bị va chạm đã biến dạng tôi một lúc thì mở ra được.



Sau khi mở ra chiếc cửa xe bị treo một nửa ở đó.



Tôi cũng không quan tâm nhiều liều mạng kéo Lý Hào Kiệt ra ngoài



Khi tay của tôi chạm vào tay của anh ấy, mới phát hiện tay của anh ấy lạnh đáng sợ



Tôi gào to: “Lý Hào Kiệt”.



Nhưng mà đôi mắt của anh ấy nhắm chặt một chút phản ứng cũng không có.



Lúc này tôi thấy hoảng sợ.



Anh ấy không phải là chết rồi chứ?



Tôi nhìn phải trái xung quanh đều là mảng tối, đèn xe của tôi mở những hạt tuyết rơi xuống từng mảng trong ánh sáng.



Chân của anh ấy bị kẹt ở phía trước tôi đã hao tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được anh ấy ra ngoài.



Lý Hào Kiệt bởi vì đã hôn mê nên toàn bộ người vô cùng khó di chuyển cộng thêm anh ấy so với tôi cao lớn hơn và nặng hơn nhiều, tôi muốn di chuyển anh ấy một mét cũng rất khó khăn.



Mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn dùng rất lớn khí lực của mình kéo anh ấy đến ghế ngồi sau xe của tôi.



Khi tôi đặt anh ấy ngồi sau xe mới phát hiện chân anh ấy chắc là bị thương rồi, máu tươi đã dính lên quần.



Tôi cũng không có thời gian kiểm tra vết thương của anh ấy chỉ biết là phải lập tức đưa anh ấy tới bệnh viện.



Nhưng mà khi tôi đóng cửa xe lại trở về chỗ ngồi lái xe muốn khởi động lại xe mới phát hiện xe của mình đã không khởi động được nữa.



Bánh xe của tôi bị kẹt trong tuyết.



Khởi động không được rồi.



Tôi đã thử nhiều lần mà bánh xe vẫn quay tại chỗ căn bản không di chuyển được.



Hơn nữa có lẽ tôi càng khởi động bánh xe chìm càng sâu.



Làm sau đây?



Tôi quay đầu nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lý Hào Kiệt.



Tôi biết nếu như tôi khởi động xe có thể là một đêm ngu xuẩn, nhưng mà người anh ấy bị thương rất nghiêm trọng, đêm nay qua đi sợ rằng sự sống và cái chết anh ấy thực sự rất mong manh.



Tôi lấy điện thoại ra góc bên trái hiện thị: không ở vùng phục vụ.



Cuối cùng tôi cũng biết tại sao điện thoại của Lý Hào Kiệt gọi không được.



Làm sao bây giờ?



Tôi xuống xe muốn đi về phía trước xem xem nhưng mà trước sau đều là tuyết lớn, trời như này chắc chắn không có người lên núi.



Tôi nên làm như nào!



Tôi không thể để Lý Hào Kiệt chết ở đây.



Nhưng mà tôi di chuyển không nổi anh ấy nên cần phải mượn ngoại lực



Tôi nghĩ một lúc, trước tiên đem hòm hành lý của mình lấy ra, bên trong đều là quần áo, căn bản không có một cái vật nào để Lý Hào Kiệt nằm lên trên để tôi kéo anh ấy.



Lúc này tôi nhìn thấy cửa xe.



Một nửa cửa xe đã bị hỏng rồi.



Tôi nghiên cứu một chút phải mất chín phần lực bò hai lực hổ cuối cùng mang cửa xe tháo xuống.



Bởi vì quá dùng lực nên khung cửa bị vênh lên kinh sắc nhọn làm tay bị thương.



Tôi mệt nên ngồi nghỉ một chút, ánh sáng đèn pha chiếu qua đây tôi mới phát hiện nơi cửa đằng sau xe hình như có ký hiệu.



Ký hiệu này rất có chủ ý nhưng lại không dễ thấy.



Tôi cũng không quan tâm đến điều đó nhiều, bởi vì không để khung cửa tổn thương Lý Hào Kiệt, tôi liền lấy bộ đồ ngủ trong hòm ra bọc khung cửa lại.



Sau đó đem cửa di chuyển đến bên cạnh ghế đằng sau xe của tôi, lại phải hao tổn một lực lớn mới có thể đem Lý Hào Kiệt xuống.



Anh ấy quá cao vì vậy khung cửa chỉ có thể chứa một nửa người của anh ấy, tôi đem anh chân của anh ấy đặt bên ngoài, vì không để anh ấy lạnh tôi lại lấy trong hòm quần áo bọc chân và đầu của anh ấy.



Sau đó tìm một nơi thật vững chắc tay nắm cửa đặt tay lên.



Bởi vì cửa là kim loại nên ma sát nhỏ trong tuyểt vẫn tính là tốt để di chuyển.



Cứ như vậy tôi kéo Lý Hào Kiệt bắt đầu đi xuống núi.



Tôi biết ở đây cách dưới núi vẫn còn hơn 10 km, tôi có thể đi trên chuyển hơn 10 km hay không? tôi cũng không biết.



Nhưng mà tôi biết tôi cần phải đi xuống không thì Lý Hào Kiệt có thể không còn đường sống nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc