THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Cùng những ngày trước kia giống nhau, đêm, đúng hẹn lại buông xuống.

Chu Cảnh nằm trên giường nghỉ ngơi, Tô Ngôn cũng không có ăn cơm, nguyên bản cứ tới giờ cơm chiều là ký túc xá lại náo nhiệt cực kỳ, cư nhiên giờ lại phá lệ trống vắng.

Đèn ở ký túc xá vẫn còn sáng, Tô Ngôn an vị ngồi ở bàn ôn tập. Khi Hướng Nam còn ở đây, Tô Ngôn thi thoảng lại thấy y ồn ào, hiện tại y đi rồi, ngược lại có chút không quen.

Tô Ngôn cũng không biết Ân Hướng Bắc, đối với cậu ta ấn tượng nhất chính là Hướng Nam ngốc nghếch, bình tĩnh mà xem xét, cậu ta còn rất thích cái người to con mà đơn thuần này nữa.

Sẽ giúp bọn họ cải thiện thức ăn, lại thành thật muốn khóc liền khóc, không có tâm cơ gì hết.

Rất khó tưởng tượng một người như vậy cư nhiên lại là tổng tài của cả một tập đoàn, nhưng làm Tô Ngôn lo lắng chính là, nếu Hướng Nam cứ vậy mà trở về, với cái bộ dáng hiện tại của y, có thể đảm nhiệm cái chức từ trước đó hay không.

Bất quá còn người trong nhà của y, tính tổng lại còn có cả bạn bè thân thiết đều sẽ nghĩ cách giúp đỡ nữa.

Tô Ngôn cắn nắp bút, nói với bản thân phải nhanh chóng bắt đầu ôn tập, lo lắng cho sinh hoạt của Hướng Nam chi bằng lo cho việc thi cử của mình nó còn hiện thực hơn chút.

Nhưng vô luận cậu ta có nỗ lực như thế nào, cũng đều không thể vào đầu một chữ.

Tô Ngôn tâm phiền ý loạn khép tài liệu lại, thấy thời tiết cũng không tệ lắm, dứt khoát ôm chậu quần áo ra ngoài đem đi giặt.

Cậu ta vừa đi, ký túc xá liền còn lại mỗi mình Chu Cảnh.

Chu Cảnh thân thể đã tới cực hạn, tựa như sợi dây đã bị căng đến độ lúc nào cũng có thể đứt. Anh rất rất muốn cứ thế mà ngủ thiếp đi, có lẽ ở trong mộng anh mới có thể quên hết thảy, nhưng mà mỗi khi Chu Cảnh nhắm mắt lại, trước mắt anh đều sẽ hiện lên gương mặt tươi cười của Hướng Nam.

Hướng Nam cười, sau đó môi khẽ nhếch lên, vui vẻ nói: "Thầy Chu__"

Khóe miệng giơ lên cung độ kia lại làm người ta hoài niệm như vậy.

Đáng tiếc, anh sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa.

Hướng Nam trở lại thành phố N, có lẽ sẽ được trị liệu rồi khôi phục lại ký ức, có lẽ sẽ chậm rãi thích ứng cuộc sống hào môn thế gia của y dù nó có xa lạ đến mức nào đi chăng nữa, nhưng mà những thứ đó cùng Chu Cảnh đã hoàn toàn không có quan hệ gì.

Y sẽ không vì anh mà đi bắt cá ở sông, cũng sẽ không giống như trước vùi đầu vào ngực anh khóc thút thít, y có được quyền lợi, có được gia đình, có được tài phú, có thể đi làm bất cứ việc gì y thích.

Chu Cảnh không nói được kiểu cuộc sống nào thích hợp hơn với Hướng Nam bây giờ, nhưng ít ra, Hướng Nam rời khỏi cái nơi mà bất cứ ai cũng có thể bắt nạt y cũng tốt. Ích kỷ một chút mà nói, thà rằng Hướng Nam ở nơi khác bị ủy khuất, nơi mà Chu Cảnh không nhìn tới, anh cũng sẽ ít lo lắng hơn nhiều.

Thời gian từng giây từng phút qua đi.

Ban đêm trời thổi gió lạnh từ cửa sổ vào ký túc xá, không khí phá lệ tươi mát.

Chu Cảnh nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, liền đứng dậy mặc áo khoác vào, bắt đầu chuẩn bị chương trình học ngày mai.

Anh đeo kính lên, đang muốn mở quyển sổ ra viết, lại nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đẩy, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Chu Cảnh tưởng Tô Ngôn đã trở lại, cũng không có lên tiếng, tiếp tục lật xem.

Kỳ quái chính là, Tô Ngôn không có lập tức đi vào, mà là đứng ở chỗ cửa, không hề nhúc nhích.

Chu Cảnh khóe mắt liếc thấy bóng dáng của người đó, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

Anh không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu, dù có nhìn như thế nào, vẫn là người mà anh luôn tâm tâm niệm niệm, đang xuất hiện trước mắt anh.

Chẳng lẽ là tinh thần anh tệ đến mức đó rồi, hay xuất hiện ảo giác?

"Thầy Chu..." Hướng Nam rũ đầu, thanh âm rất thấp, trên người y quần áo bị bùn đất bắn đầy.

Tay Chu Cảnh hơi hơi run rẩy, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Ước chừng qua hơn một phút đồng hồ, lại nghe thấy Hướng Nam tiếp tục nói: "Tôi đã trở về, thầy Chu."

"Trở về..." Chu Cảnh nhấp nhấp môi, cười khẽ một tiếng, "Hà tất phải dùng cái từ "trở về" này chứ."

Hướng Nam nói: "Thầy Chu, thầy chẳng lẽ không thắc mắc tôi trở về như thế nào sao?"

Chu Cảnh trầm mặc, Hướng Nam không coi ai ra gì tiếp tục nói.

"Thầy vừa đi, sau đó tôi liền không tự chủ được muốn đi theo thầy, nhưng mà tôi không biết thầy đi nơi nào, cho nên mới đi tới nhà ga. Tôi gặp Kỷ Minh, anh ta mua cho tôi vé xe, cho nên tôi mới có thể trở về, bất quá kể cả không có tiền mua vé xe, tôi cũng nhớ rõ đường về."

Hướng Nam dừng một chút, sau đó vuốt ót cười cười, tươi cười vô tư sáng lạn hồi trước không thấy đâu, thay vào đó là vị chua xót còn đậm hơn một chút.

"Lúc ấy tôi đã tính dựa vào hai chân mà trở về đây, nhưng mà lại gặp được Kỷ Minh, anh ta đúng thật là một người tốt, thầy Chu, nếu lần sau chúng ta còn đi huyện thành, nhất định phải hảo hảo cảm ơn anh ta đấy."

Chu Cảnh đờ đẫn nhìn giấy bút trước mắt, lạnh giọng nói: "Tôi nhớ rõ tôi đã nói với anh, tôi cực kỳ chán ghét nhìn thấy gương mặt này của anh."

Cho nên vì cái gì mà còn phải về đây, vì cái gì còn có thể coi như hết thảy chưa xảy ra gì hết, mặt dày mày dạn đến mức này?

Anh không biết có phải bây giờ là quá muộn để cứu vãn lại thời gian đã qua không nữa...

Lúc này đến lượt Hướng Nam trầm mặc.

Y nhìn sườn mặt Chu Cảnh, ở trong ánh đèn lờ mờ của ký túc xá khiến anh như xa xôi hơn gấp bội.

"Tôi biết..." Hướng Nam cong cong khóe miệng, đã qua giai đoạn khó có thể tiếp thu ban đầu nên cũng thoải mái hơn chút, "Tôi cũng là giác ngộ tốt rồi mới trở về."

"Về sự tình hồi trước, tôi là một chút cũng đều không nhớ gì cả, nhưng việc gây tổn thương thầy Chu là sự thật, cho nên tôi cũng không thể dùng cái cớ quên mất này để mà trốn tránh, tôi muốn lưu lại bên người thầy Chu, muốn khiến thầy Chu vui vẻ, nhưng mà nghĩ đến việc thầy Chu mỗi ngày đều phải chịu đựng thống khổ đau đớn do tôi tạo thành, tôi liền khổ sở không chịu được, cho nên tôi đã nghĩ ra một biện pháp..."

Nói, Hướng Nam chậm rãi đi tới phía Chu Cảnh.

Mắt thấy y bước tới ngày càng gần, Chu Cảnh theo bản năng liền muốn tránh né, nhưng ký túc xá cũng chỉ lớn có từng đấy, anh căn bản không thể né tránh được.

Bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.

Chu Cảnh quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hướng Nam:

"Anh muốn làm cái gì?"

Hướng Nam hai đầu gối quỳ xuống dưới đất vươn tay phải ra, trong bàn tay cầm một cành cây to bằng cánh tay của trẻ con, nhìn chỗ bị gãy thì hẳn là mới bị bẻ không lâu.

"Thầy Chu, thầy động thủ đi, tôi đem chân trái bị thương trả cho thầy."

Chu Cảnh thoáng chốc sửng sốt.

Hướng Nam y, cư nhiên làm đến tận mức này.

"Nếu tôi cũng bị nói y như thầy Chu, thầy có phải hay không sẽ vui hơn một chút, tuy rằng biết như vậy căn bản không đủ, thầy Chu đau tôi cũng không thể nào giúp thầy chia sẻ bớt, nhưng là, nhưng là..."

"Nhưng là tôi muốn lưu lại bên người thầy Chu, vô luận như thế nào cũng đều muốn lưu lại đây, không sợ giống như trước, không có nơi để ở, không có cơm ăn, nhưng là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thầy Chu, như vậy tôi cũng rất thỏa mãn."

"Thầy Chu, nếu thầy không muốn nhìn thấy mặt tôi, tôi đây liền chỉ nhìn trộm thầy ở nơi thầy không nhìn thấy thôi, như vậy cũng không thể sao?"

"Tôi không nghĩ muốn trở về, càng không muốn làm cái gì tổng tài, tôi là Hướng Nam, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi."

Thật giống như là đứa trẻ con ở bên ngoài bị chịu phải ủy khuất thật lớn, trước mặt người mà mình yêu thương nhất, không hề giữ lại mà nói ra tiếng lòng của chính mình. Ý tưởng của y, chờ mong của y, áy náy của y, thương tâm của y, thậm chí ngay cả ý nghĩa sống của y, đều hoàn toàn hiện ra trước mắt Chu Cảnh.

Đối diện với sự tình thế này, Chu Cảnh không nói gì, chỉ là dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên má y.

Trong lòng bàn tay ấm áp, làm Hướng Nam cảm thấy vô cùng hoài niệm.

"Ô ô..." Hướng Nam thấp giọng nức nở, đem cành cây đưa ra phía trước gần với Chu Cảnh hơn, trong mắt để lộ sự kiên định, "Thầy Chu, thầy động thủ đi, tôi sẽ không kêu đau, nếu cảm thấy không đủ, chân còn lại cũng đánh gãy cũng được."

"Anh bị váng đầu à, hai cái chân đều không còn, anh muốn đi đứng thế nào đây?" Chu Cảnh thấp giọng nói.

Hướng Nam ngẩn người, cảm thấy thầy Chu nói cũng rất có lý, y thử tính nói: "Kia, cánh tay có thể chứ?"

"Không cần, chân cũng không cần trả, như vậy thì vĩnh viễn không có điểm cuối, anh chỉ cần rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, thì tôi có thể cảm thấy mỹ mãn rồi." Chu Cảnh rũ lông mi xuống, trong giọng nói không mang theo bất luận cảm xúc gì.

Anh cho rằng lạnh nhạt là có thể bức Hướng Nam đi, nhưng Hướng Nam lại xuyên qua cái lạnh nhạt đó, xen vào tim anh.

"Thầy Chu thầy thật tốt."

Hướng Nam cong lông mày lên, khóe miệng giơ lên nói: "Tôi biết thầy khẳng định sẽ không nguyện ý động thủ, bất quá không sao cả, tự tôi cũng có thể."

Dứt lời, y liền đứng dậy, lại bị Chu Cảnh ngăn lại, động tác đình trệ tại chỗ.

Đúng lúc này, thật vất vả mới giặt xong đống quần áo, Tô Ngôn đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy cái cảnh tượng kỳ quái này.

"Hướng Nam! Anh như thế nào đã trở lại!" Tô Ngôn buông chậu, lập tức vui vẻ đi đến trước mặt hai người, lại nhìn thấy Hướng Nam mặt đầy nước mắt còn Chu Cảnh vẻ mặt đầy nghiêm túc đang bắt lấy tay Hướng Nam.

Tô Ngôn có chút ngốc: "Thế này là như thế nào đây?"

Hướng Nam nhìn cậu ta, cười cười nói: "Thầy Tô tới vừa lúc, thầy Chu thầy ấy không đành lòng động thủ, nhưng với thầy Tô mà nói thì khẳng định không thành vấn đề."

"Động thủ? Động thủ cái gì?" Tô Ngôn vẫn không hiểu ra sao.

Chu Cảnh lạnh giọng đối Hướng Nam nói: "Đủ rồi, anh không cần tùy hứng như vậy nữa."

"Tôi không có tùy hứng___" Hướng Nam phá lệ phản bác Chu Cảnh, đôi mắt trừng thật lớn, hoàn toàn không chịu nhượng bộ.

Chu Cảnh mặt không biểu tình nói: "Kể cả anh đánh gãy chân của chính mình, tôi cũng không có khả năng tha thứ cho anh."

"Vì cái gì?" Hướng Nam khàn cả giọng.

"Không có nguyên nhân, chỉ là không thích mà thôi, ở đâu mà lại có cái gì mà nguyên nhân..." Nói xong lời cuối cùng, tim Chu Cảnh cũng đã chết hơn phân nửa rồi, cũng không thể nói thêm cái gì được nữa.

Không thích, chắc cũng là từ tuyệt tình nhất trên thế gian này thôi. Bởi vì không thích, cho nên bất luận có bao nhiêu lạnh nhạt, đều có thể tha thứ cho chính mình.

Người đó chỉ là không thích mày thôi, một đạo lý đơn giản như thế, đáng thương thay trên đời này lại có bao nhiêu người thấy không rõ. Trừ bỏ những cái người thấy không rõ đó, dư lại là Chu Cảnh, kể cả thấy rõ, nhưng lại không buông xuống được, khó có thể vứt bỏ được.

__Hết chương 31__

P/s: Vẫn câu nói cũ, mọi người đọc có lỗi chính tả hay lỗi type thì nhắc tui nhé, mấy hôm trước tui đọc soát lại truyện có mấy chỗ bị sai chính tả:(( An tâm là tui đã chỉnh lại rồi, nhưng có bị sót chỗ nào không thì tui không biết:v Tui thì bị ám ảnh bởi mấy cái chính tả này nên là có sai thì các cô nương xinh đẹp nhớ hú tui một câu nhaaaa <3

Bình luận

Truyện đang đọc