THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Khi được đẩy ra từ phòng mổ, Hướng Nam vẫn hôn mê.

Theo cách nói của bác sĩ mổ chính thì, ca mổ lần này là trường hợp thành công nhất từ trước giờ, chỉ cần thuốc mê hết hiệu lực, bệnh nhân có thể tỉnh lại.

Tỉnh dậy là một chuyện, khôi phục ý thức thì phải chờ thêm chút thời gian.

Ngày đầu tiên, các mức chỉ tiêu cơ thể của Hướng Nam từ từ khôi phục bình thường; qua ngày hôm sau, mí mắt của y đã hơi giật giật mà mở ra một chút; ngày thứ ba, Chu Cảnh phát hiện cánh tay y đã khôi phục bình thường, có thể hoạt động được.

Ca mổ lớn như vậy, có thể bình phục tự nhiên như không không phải là việc một sớm một chiều.

Nhưng Chu Cảnh biết, tiếp theo chỉ cần chờ đến khi Hướng Nam mở mắt, cũng là đến lúc anh có quyết định của mình.

Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để anh rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, Chu Cảnh cũng không hoàn toàn chỉ ở trong phòng bệnh của Hướng Nam, anh bớt chút thời gian đến khoa chỉnh hình của bệnh viện làm kiểm tra phục hồi chân của mình.

Đương nhiên là dùng chính số tiền từ sổ tiết kiệm của anh.

Tuy rằng chưa làm qua công việc chính thức gì, nhưng từ đại học Chu Cảnh đã bắt đầu chú ý đến thị trường cổ phiếu, tiền vốn ban đầu anh dùng từ tiền công gia sư mà kiếm được một khoản đầu tiên, sau này thị trường cổ phiếu kinh tế đình trệ, anh liền toàn thân trở ra, giữ chút tiền tiết kiệm bên người.

Tính ra không thể coi là giàu có, nhưng chăm sóc bản thân thì không thành vấn đề.

Cái chân thương tật của anh cho dù là đổi bệnh viện tốt hơn đi chăng nữa, bác sĩ cũng đối với nó cũng thúc thủ vô sách*, chỉ nói là phải kiên trì mát xa, sau đó dùng thuốc điều trị.

*thúc thủ vô sách: bó tay không có cách nào, tui định để là bó tay.com nhưng nghĩ lại chẳng thấy hợp văn cảnh nên thôi vậy =)))

Đối với điều này Chu Cảnh cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là cầm đơn đi mua thuốc về, sau khi mở cửa phòng bệnh, vừa lúc bắt gặp được Văn Tín vẻ mặt sung sướng từ bên trong lao ra. Chu Cảnh trong lòng trầm xuống, lập tức liền hỏi hắn: "Chuyện gì thế này?"

"Tỉnh tỉnh! Ông trời phù hộ cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Văn Tín cao hứng phấn chấn vỗ vỗ vai Chu Cảnh, kích động đến mức như thể hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ, "Hơn nữa nhận ra tôi, xem ra trí nhớ cũng khôi phục bình thường, tôi giờ đang muốn đi báo cho Lục gia* biết"

*Lục gia ở đây ý chỉ bố Ân Hướng Bắc là Ân Lục Hợp, chứ không phải người bên nhà họ Lục đâu nhé =)))

"Thật không..."

Chu Cảnh vẻ mặt như thường quay đầu liếc mắt phòng bệnh một cái, nhưng mà từ góc của anh nhìn tới, chỉ thấy được mấy vị bác sĩ hộ vây quanh giường của Ân Hướng Bắc mà thôi.

Ân Hướng Bắc tỉnh.

Không phải là nằm mơ, càng không phải là vọng tưởng của anh.

Trước kia Hướng Nam ngốc nghếch lúc nào cũng vây quanh anh, Chu Cảnh luôn nghĩ đến lúc nào y mới khôi phục ký ức chứ, nhưng bây giờ cái ngày này cuối cùng cũng đã đến, lòng anh lại bình tĩnh, hoàn toàn không gợn nổi một tia sóng.

Có lẽ, anh vẫn luôn đợi đến ngày này.

Văn Tín tò mò nhìn anh, cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Anh không vui sao?" Hắn còn tưởng rằng, Ân Hướng Bắc phẫu thuật thành công khôi phục trí nhớ, Chu Cảnh nhất định sẽ là người vui nhất.

Chu Cảnh hỏi ngược lại Văn Tín: "Tôi vì cái gì phải vui?"

"Bởi vì..." Văn Tín xấu hổ sờ sờ cái ót, không biết nên nói từ đâu.

Chu Cảnh đối với Ân Hướng Bắc là để ý quan tâm, cái này ai sáng suốt đều có thể nhìn thấy rõ, không quản là trước khi xảy ra tai nạn hay sau khi xảy ra tai nạn, chẳng sợ y bị biến ngốc, vẫn luôn không buông không rời*. Nói thật, trước kia Văn Tín với những người đồng tính luyến ái cũng không có ít nhiều hảo cảm gì, nhưng nếu thế giới của những người đồng tính ai cũng thâm tình như Chu Cảnh, hắn cũng không phải là không thể tiếp thu.

*gốc là bất ly bất khí, dành cho bạn nào cần:v

So sánh với Chu Cảnh, ông chủ hắn hình như có chút vô tình. (Không phải có chút đâu anh =)))))

Chu Cảnh cười khẽ một tiếng, thay Văn Tín nói ra lời hắn không thể cất tiếng: "Bởi vì tôi thích anh ta, cho nên luôn hi vọng anh ta sống tốt, cho nên anh ta phẫu thuật thành công thì tôi phải vui vẻ, anh có phải cho rằng như vậy hay không?"

Văn Tín nhăn nhăn mi, cảm giác Chu Cảnh trước mặt hắn với Chu Cảnh hắn quen biết lúc trước, tựa hồ là hai người khác nhau.

"Anh đây là ý gì?"

Chu Cảnh lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có ý gì, cảm ơn anh đã cho tôi biết tin này."

Dứt lời, anh xoay người, hướng phía ngược lại phòng bệnh mà đi.

"Anh không đi nhìn anh ấy chút sao?" Văn Tín khó tin hỏi.

Chu Cảnh khoát tay, không có đáp lại câu hỏi của hắn, bước chân hơi bất ổn, nhưng vẫn một mực đi về phía trước.

Chu Cảnh đi rồi, Văn Tín lại đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa báo tin cho Lục gia, vội vàng ảo não không thôi vừa chạy vội xuống tầng vừa mở di động ra.

Rất nhanh, tin Ân Hướng Bắc phẫu thuật thành công đã nhanh chóng lan truyền.

Y mất tích lâu như vậy, ban giám đốc tuy rằng bên ngoài không đề cập tới, kỳ thật đã xem y như người bỏ đi.

Bất quá Ân Lục Hợp cùng Ân Hướng Bắc, cổ phần cha con hai người đó nắm giữ thì tuyệt đối chiếm quyền chủ đạo, cho nên lúc trước dù không có tìm được xác Ân Hướng Bắc, ban giám đốc nhiều nhất cũng chỉ đề bạt một số giám đốc mà thôi.

Hiện giờ Ân Hướng Bắc đã phẫu thuật thành công rồi, chờ thân thể khôi phục bình thường rồi trở về tiếp nhận tập đoàn, cơ hồ là ván đã đóng thuyền.

Vì tin đó, người đã về hưu như hai lần như Ân Lục Hợp, cũng phá lệ tự mình đến bệnh viện một chuyến, coi như là làm trọn phần tâm ý của một người cha.

Trước khi đi vào, Ân Lục Hợp cố ý dặn dò Văn Tín, về việc Ân Hướng Bắc bị mất trí nhớ, phải tận lực không nhắc đến.

Đối mặt với Ân Lục Hợp, Văn Tín cũng không giống với Chu Cảnh, có vấn đề gì cũng không nói, chỉ có thể gật đầu nói phải, đem lời dặn dò của Ân Lục Hợp ghi tạc trong lòng.

Bất quá Ân Hướng Bắc tuy rằng tỉnh, nhưng vẫn vô pháp nói chuyện bình thường được, khả năng khôi phục của cơ thể có mạnh mẽ đến mấy cũng phải cần thêm một thời gian nữa.

Sau khi Ân Lục Hợp đi rồi, Văn Tín cố ý đảo một vòng quanh phòng bệnh của Ân Hướng Bắc, phát hiện trong phòng thế mà lại không hề còn tung tích tồn tại của Chu Cảnh, không chỉ người Chu Cảnh, ngay cả đồ đạc thường ngày của anh, cũng đi theo chủ nhân toàn bộ đều biến mất không thấy.

Cái kiểu này, thật giống như là khoảng thời gian Ân Hướng Bắc mất trí nhớ vốn dĩ chưa hề tồn tại.

Văn Tín biết, Ân Lục Hợp muốn vẽ ra cảnh tượng lừa gạt Ân Hướng Bắc chỉ là bị tai nạn mà thôi, mà kể cả Ân Hướng Bắc nhớ rõ đoạn ký ức kia thì ông ta vẫn sẽ làm vậy.

Từ cái ngày nói chuyện với Chu Cảnh trước cửa phòng bệnh đến nay, Văn Tín không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.

Ngày hôm sau, Chu Nghi nghe tin liền vội vàng chạy đến bệnh viện thăm hỏi.

Vừa vặn lại đúng lúc Ân Hướng Bắc đang nghỉ ngơi, Chu Nghi cũng không quấy rầy được bao lâu, lại từ chỗ Văn Tín biết thêm được vài chuyện.

Chưa nói tới hai câu, đề tài quả nhiên lại chuyển tới Chu Cảnh.

Chu Nghi nhìn nhìn xung quanh, giống như vô ý hỏi: "Tiểu Cảnh đâu? Như thế nào không thấy em ấy?"

"Tôi cũng hai ngày rồi không gặp." Văn Tín thở dài, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mấy gã bảo tiêu vây quanh phòng bệnh, "Sau khi biết Tổng giám đốc tỉnh, cất bước rồi."

Chu Nghi sửng sốt: "Đi rồi..."

Hắn mỗi lần đến bệnh viện, một mặt là nhìn Ân Hướng Bắc, mặt khác đương nhiên cũng là muốn cùng Chu Cảnh nói nhiều hơn vài câu.

Chu Nghi nghĩ, số lần nhiều lên, có thể chậm rãi khiến mối quan hệ của hắn với Chu Cảnh tốt hơn.

Nhưng hiện tại Văn Tín lại nói cho hắn biết, Chu Cảnh đi rồi, đã không còn ở lại đây nữa, điều này làm cho Chu Nghi nhiều ít khó có thể tiếp thu.

"Phải, đi rồi, đi thật sạch sẽ lưu loát, toàn bộ đồ đạc cũng mang đi luôn."

Chu Nghi rũ mắt, trầm mặc một lát, sau đó trầm giọng nói: "Chẳng lẽ hai người bọn họ không phải là kiểu quan hệ như tôi nghĩ?"

Hắn bị lừa, cũng thật bình thường.

Chung quy một người là anh em hắn, một là người từ nhỏ lớn lên với hắn.

Nhưng Văn Tín không có khả năng không biết, Văn Tín là tâm phúc của Ân Hướng Bắc, giúp Ân Hướng Bắc xử lý rất nhiều chuyện, bao gồm cả ăn mặc, nơi ở, đi lại.

Hai người kia ở cùng một chỗ có thể giấu giếm được cả thế giới, nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt được Văn Tín.

Cho nên Chu Nghi mới tìm Văn Tín để xác nhận.

Nhưng Văn Tín không phải là cấp dưới của Chu Nghi, đương nhiên sẽ không có khả năng làm lộ ra tin tức của cấp trên nhà mình, Văn Tín nhún vai, ra vẻ rất thoải mái: "Có lẽ là anh tưởng tượng quá nhiều rồi, cũng không nhất định phải như vậy."

"Cậu nói vậy, tôi an tâm." Chu Nghi nâng nâng mắt kính, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười ôn hòa.

Văn Tín thấy hắn cười, trong lòng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác lạnh toát cả người.

Quả nhiên, người có quan hệ tốt với Ân Hướng Bắc, làm sao có thể là một minh tinh thần tượng dễ bị lừa chứ.

Bất quá hắn cũng có nghề nghiệp rèn luyện cho hằng ngày, không có khả năng bị vài lời của Chu Nghi mà nói toàn bộ ra ngoài, Chu Nghi có suy đoán như thế nào thì cũng chẳng liên quan tới hắn, chỉ cần hắn bảo vệ miệng mình cho kỹ không chịu thừa nhận là được.

Nghĩ như vậy, Văn Tín cũng cười cười dời đề tài: "Tôi nghĩ, Chu Cảnh hẳn là có thể trở về dạy học."

"Cũng phải..."

Chu Nghi khe khẽ thở dài một hơi, sau đó từ trong túi lấy điện thoại ra, biết Chu Cảnh sẽ chẳng bắt máy, liền nhắn cho anh một cái tin.

"Anh cũng không cần quá mức lo lắng, Chu Cảnh đã là người trưởng thành, đối với phương hướng mình nên đi cũng có phán đoán của bản thân, đi Chi Giáo dù hoàn cảnh hơi ác liệt một chút, nhưng đích thực là một việc rất có ý nghĩa."

Chu Nghi khép di động lại: "Tôi không lo lắng vì điều này."

"Thế là cái gì?" Văn Tín có chút ngạc nhiên.

Nhưng Chu Nghi cũng không nói cho hắn biết đáp án, lại như có điều gì suy nghĩ mà liếc phòng bệnh một cái, nói với hắn: "Chờ Hướng Bắc cậu ấy có thể nói chuyện bình thường, nhớ phải báo cho tôi biết."

Nói xong, liền vội vàng rời đi.

Hai ngày sau, Ân Hướng Bắc rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên.

Biết rằng đây chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng mọi người vẫn phấn chấn không thôi.

Dưới sự chăm sóc y tế tiên tiến nhất, Ân Hướng Bắc càng ngày càng tỉnh táo, rất nhanh có thể đưa ra những quyết định liên quan tới bản thân với sự giúp đỡ của Văn Tín, lãnh tĩnh mà chỉ huy thuộc hạ đoạt lại địa vị đã mất.

Về tai nạn giao thông, về việc chính bản thân từng bị mất trí nhớ, Văn Tín thậm trí còn chưa nghe y nhắc qua một câu.

Hơn nữa Văn Tín bị Ân Lục Hợp hạ lệnh câm miệng, tự nhiên cũng không thể chủ động nhắc tới, chuyện này cứ thế liền như bị thời gian làm phai mờ.

Thẳng đến một ngày, Ân Hướng Bắc ngồi trên giường bệnh xử lý văn kiện, Văn Tín hướng y báo cáo công tác hằng ngày, Chu Nghi gõ cửa bước vào, trong tay còn cầm một đống hoa quả với đồ dinh dưỡng, vừa vào vừa cười phất phất tay với Ân Hướng Bắc: "Hey, Hướng Nam, dạo này thế nào?"

Văn Tín còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã thấy Ân Hướng Bắc nhướn mày: "Hướng Nam..."

"Có cái gì không đúng sao?"

Chu Nghi buông quà cáp xuống, cảm thấy phản ứng của Ân Hướng Bắc có chút không thích hợp.

Ân Hướng Bắc mặt không đổi sắc nói: "Hai tháng không gặp, tôi nghĩ cậu không đến mức tên tôi cũng quên chứ."

__Hết chương 40__

Tui không thể ngờ được mình thế mà lại lê lết được đến tận chương này =))) Sắp hết 1/2 chặng đường rồi nhé các cô nươngggggg~~

Tuần sau tui có việc bận, khả năng cao là không ngồi edit được nên tranh thủ up luôn chương này bù vào tuần sau =))) Mọi người ngay mai chiến đấu với thứ 2 mạnh mẽ nhé >V<

Tui đi ngủ đây =))))

Bình luận

Truyện đang đọc