THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Chu Cảnh và Ân Hướng Bắc trắc trở mãi mới ở bên nhau được.

Ân Hướng Bắc dỡ xuống gánh nặng khi làm tổng giám đốc, nhàn nhã hơn nhiều so với trước kia, còn Chu Cảnh lại làm nghiên cứu sinh, nên thường xuyên không có ở nhà.

Bây giờ không giống ngày trước nữa, Chu Cảnh không còn là chàng thanh niên cái gì cũng không có ngoại trừ tuổi trẻ, mà là một anh nghiên cứu sinh học rộng có tiếng, thêm cả với ngoại hình ôn tồn lễ độ, không hề nghi ngờ khi ra ngoài sẽ thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Đôi khi anh và Ân Hướng Bắc sẽ đi ra ngoài ăn cơm với nhau, vô tình bắt gặp những sinh viên cũng học bên trường đại học S nhận ra anh.

Bởi vì chuyện này, Ân Hướng Bắc đã chí chóe rất nhiều lần với Chu Cảnh.

Mỗi một lần như thế, đều là Chu Cảnh nhường y để làm hòa.

Nhưng sau đó Ân Hướng Bắc phát hiện ra dù Chu Cảnh ở nhà có nhường y cũng chẳng có tác dụng gì, nên y cũng không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ ngấm ngầm nghĩ cách ngăn chặn.

Rất nhanh, Chu Cảnh học xong học kỳ đầu tiên, quay ra quay vào cả hai cũng ở chung với nhau được từng ấy thời gian.

Sau khi học kỳ kết thúc Ân Hướng Bắc và Chu Cảnh định đi du lịch vài bữa, nhưng giảng viên của Chu Cảnh lại có một hạng mục nghiên cứu mới nên anh phải ở lại trường học. Chờ đến khi xong xuôi thì kì nghỉ đông ngắn ngủi đã qua một nửa, gần tới Tết Âm lịch.

Ngày Tết hay những ngày lễ khác đối với Chu Cảnh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mỗi một ngày lễ ngày hội là một ngày sum họp với người thân, anh không có người thân, đương nhiên không thể coi nó là ngày hội được.

Tuy năm nay có Ân Hướng Bắc ở bên, nhưng chính y cũng có gia đình của mình, dù mối quan hệ hai bên cha mẹ không được tốt nhưng khi Tết đến chắc hẳn cũng phải đi chúc Tết.

Cho nên Chu Cảnh chuẩn bị sẵn sàng việc năm nay lại ăn Tết một mình, bất kể là tâm lý hay chuyện mua bán sắm sửa.

Nhưng vào sáng ngày thứ hai của kì nghỉ lễ, Ân Hướng Bắc bất ngờ xòe ra quyển hộ chiếu và visa anh làm từ mấy năm trước, thu xếp chuyến đi sắp tới của hai người.

Nghe được kế hoạch của Ân Hướng Bắc xong, Chu Cảnh có hơi trở tay không kịp: "Thụy Sĩ, anh muốn đi trượt tuyết sao?"

"Cũng một phần." Ân Hướng Bắc trầm ngâm nói.

Chu Cảnh nhác thấy sự không chắc chắn trong lời Ân Hướng Bắc, hơi nhăn mày lại, không rõ rốt cuộc y đang muốn làm gì.

Đối với thắc mắc của Chu Cảnh, Ân Hướng Bắc cũng chẳng giải thích rõ. Hai người xuống máy bay, xách vali từ trên taxi xuống, đập vào mắt không phải là khách sạn xa hoa trong tưởng tượng, mà là một căn biệt thự tầm trung khá rộng lớn, ống khói trên mái nhà bốc lên từng đợt khói nhè nhẹ.

Chu Cảnh ngẩng đầu nhìn tòa nhà, sau đó quay đầu nhìn Ân Hướng Bắc: "Có người ở."

"Ừ." Ân Hướng Bắc khẽ gật đầu, sau đó cởi mũ và khẩu trang xuống, thở ra làn khói trắng: "Là mẹ anh."

"Mẹ..."

Chu Cảnh sững sờ, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Đương nhiên là Ân Hướng Bắc có mẹ, cũng như Chu Cảnh mà thôi, chỉ là anh chưa bao giờ nghe thấy Ân Hướng Bắc nhắc tới mẹ của y, thậm chí tin tức bên ngoài cũng cực kì ít ỏi.

Anh chỉ biết bố mẹ Ân Hướng Bắc đã li dị từ khi y còn nhỏ, nhưng không biết mẹ Ân Hướng Bắc là ai.

Nhưng nếu thật sự là mẹ của Ân Hướng Bắc, vậy Ân Hướng Bắc dẫn anh tới đây...

Trái tim Chu Cảnh run rẩy, không nhịn được rũ mắt xuống.

Ân Hướng Bắc lại không để ý, rất tự nhiên cầm lấy hành lí từ tay anh, nói: "Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Chu Cảnh chần chừ một chút, sau đó theo chân Ân Hướng Bắc đi vào.

Chỉ cần không làm hành động quá phận gì, chắc chắn người ngoài sẽ không nhìn ra họ là người yêu, chỉ cho là bạn bè đi chung thôi.

Vừa vào trong nhà liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người cao gầy, đang tươi cười đứng chờ họ. Trông nét cũng khá giống Ân Hướng Bắc, nhưng lại có nhiều nét nữ tính hòa hợp hợp hơn, ngay cả Chu Cảnh cũng không thể không cảm khái, quả thật mẹ của Ân Hướng Bắc có mã gen hoàn mỹ như vậy, khó trách sinh ra một đứa con như y.

Chẳng cao ngạo ra vẻ địa vị quyền quý như Ân Lục Hợp, tính cách của mẹ Ân Hướng Bắc rất thoải mái, khi cười rộ lên xinh đẹp cực kì, khiến cho tâm trạng Chu Cảnh cũng vui lây.

Biết hai người sẽ tới đây, từ sáng sớm bà Thiệu Vân đã dậy chuẩn bị đồ ăn.

Nhưng bảo mẫu trong nhà lại nghỉ phép, vì vậy chỉ có một mình bà không thể lo liệu được hết nên hai bên cũng chẳng hàn huyên được nhiều. Sắp xếp phòng ngủ cho hai người xong, bà nhét thẳng vào tay Ân Hướng Bắc một cái xẻng, bắt y ra ngoài dọn tuyết.

Chu Cảnh vốn định đi theo, nhưng Ân Hướng Bắc lo chân anh đã từng bị tổn thương do lạnh nên để anh ở lại trong nhà nấu cơm cùng mẹ mình.

Lúc đầu Chu Cảnh hơi mất tự nhiên, nhưng tính Thiệu Vân rất hướng ngoại, lại thích nói đùa không kiêng kị gì.

Chu Cảnh không biết bà có biết quan hệ của hai người không, nhưng nhìn thì có vẻ bà chẳng để ý lắm.

Vì thế, cuối cùng Chu Cảnh cũng yên tâm.

Nửa tiếng sau, Ân Hướng Bắc dọn tuyết về, đồ ăn cũng vừa kịp bưng ra. Ba người ngồi quanh bàn, vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Trong bữa, Chu Cảnh biết được Thiệu Vân đã đi bước nữa, chỉ là chồng bà đang đi công tác nên mới không có mặt. Tuy rằng Ân Hướng Bắc không hay gặp mẹ mình, nhưng trong từng câu nói lại đều mang vẻ thân mật.

Ăn cơm xong, vì trước đó Ân Hướng Bắc đi xúc tuyết thấm mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước.

Thiệu Vân và Chu Cảnh vừa dọn bàn, vừa hàn huyên.

Chu Cảnh từ bà mà biết được rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Ân Hướng Bắc, nào là khi còn nhỏ y nằm mơ rồi đái dầm, hoặc là chuyện ngày còn đi nhà trẻ Ân Hướng Bắc bị bạn nữ cùng bàn bắt nạt đến phát khóc.

Chu Cảnh tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mà phải cười.

Chờ thu dọn xong, Thiệu Vân lại cố ý kéo Chu Cảnh vào phòng sách xem báu vật mà bà trân quý, tất cả đều là ảnh và đồ chơi của bạn nhỏ Ân Hướng Bắc.

Khác hẳn Ân Hướng Bắc phiên bản trưởng thành lạnh nhạt cao ngạo, bé con Ân Hướng Bắc có biểu cảm phong phú vô cùng, cười rộ lên thì như mặt trời nhỏ khiến người nhìn ấm lòng, khi khóc cũng khiến đất rừng rung chuyển mãnh liệt.

Có khi những chuyện ngày bé chính y cũng quên mất rồi, nhưng những tấm ảnh này, lại lưu giữ được những khoảnh khắc quý giá đó vĩnh viễn.

Chu Cảnh cầm quyển album, đầu ngón tay nhè nhẹ vỗ về tấm ảnh chụp nhóc con Ân Hướng Bắc, hốc mắt không kìm được hơi ươn ướt.

Thiệu Vân ở bên cạnh cười nói: "Không ngờ được, Hướng Bắc nhà mình còn có một mặt như vậy."

"Vâng..."

Chu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hiện lên gương mặt của Hướng Nam.

"Khi còn nhỏ thật đáng yêu, còn rất thích làm nũng dính người, tiếc là..." Thiệu Vân thở dài thườn thượt, vẻ mặt tràn đầy buồn bã, "Quan điểm của bố nó và cô quá khác nhau."

Thật ra Thiệu Vân không nói, Chu Cảnh cũng hiểu được.

Xuất thân từ gia tộc hào môn như nhà họ Ân, rất nhiều chuyện sẽ không thể giải thích rõ ràng.

Chu Cảnh đang muốn mở miệng an ủi, nhưng Thiệu Vân lại tươi cười nói: "Nhưng mà, giờ cô cũng không phải lo lắng nữa rồi."

"Vì sao ạ?" Chu Cảnh ngẩn người, không hiểu chuyện gì lắm.

Thiệu Vân tủm tỉm vỗ vai Chu Cảnh: "Giờ không phải có con sao, cô thấy thằng bé ở bên cạnh con vui vẻ hơn trước nhiều."

Chu Cảnh nhìn vẻ mặt của bà, trong lòng rơi lộp bộp, biết quan hệ của bọn họ không thể giấu nổi nữa rồi.

"Không phải hoảng." Thấy anh lo lắng, bà nói thêm: "Trước khi hai đứa tới đây, thằng nhóc Hướng Bắc kia nói với cô là nó muốn mang con dâu tới, cho nên cô vừa nhìn thấy con là biết rồi."

Chu Cảnh nghẹn nửa ngày, lại chỉ có thể thốt lên hai chữ nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu__

"Cảm ơn."

"Ha ha ha ha ha ha, con đáng yêu thật đấy."

Thiệu Vân ôm bụng cười tới cười lui, chẳng còn chút hình tượng nữ thần nào nữa.

Còn tim Chu Cảnh đập loạn hết cả lên, cảm giác như máu trong người mình đang dâng trào ầm ĩ, anh muốn nhìn thấy Ân Hướng Bắc ngay lập tức, sau đó ôm y thật chặt. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình come out trong tình huống thế này, hơn nữa lại còn trước mặt mẹ Ân Hướng Bắc.

Thậm chí, quan hệ của hai người còn do bà nói ra.

Quả thực có bao người đồng tính mơ ước có được cảnh tượng này, mà hôm nay, anh được nếm trải nó chân thực đến vậy...

Chu Cảnh cảm thấy khó tin khủng khiếp, như trong giấc mộng.

Mãi đến khi vào phòng, nhìn gương mặt ngủ say của Ân Hướng Bắc, anh mới bình tĩnh lại, ngồi ở mép giường, ổn định lại hơi thở đang rối loạn của mình.

Ân Hướng Bắc ngủ rất say, chắc hẳn xúc tuyết rất mệt.

Trong phòng có máy sưởi, cho nên y chỉ đắp hờ chăn, hơn nửa người đều lộ ra ngoài.

Chu Cảnh ngồi gần chân Ân Hướng Bắc nhất, anh nhìn lòng bàn chân y, không hiểu sao nhớ tới tấm ảnh mình thấy ban nãy, ma xui quỷ khiến thế nào, nhẹ nhàng vươn tay gãi gãi.

Chu Cảnh cho rằng Ân Hướng Bắc ngủ rồi, sẽ không cảm thấy gì hết.

Ai biết được mới vừa nghịch, trên đầu giường liền phát ra tiếng cười, thì ra Ân Hướng Bắc chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi.

Trò đùa của Chu Cảnh bị phát hiện, trên mặt anh hiện lên chút ngại ngùng.

Ân Hướng Bắc xoay người, ôm lấy eo Chu Cảnh, chớp mắt nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh còn cho rằng em sẽ hôn trộm anh cơ, ai ngờ được em lại trẻ con như thế."

Chu Cảnh đỏ mặt, đang muốn đánh trống lảng thì Ân Hướng Bắc lại dùng sức, đè người anh lên giường, thuận tay cởi luôn đôi dép anh đang đi xuống.

Chu Cảnh tưởng y lại giở trò, lập tức đẩy y ra: "Anh đừng có linh tinh__"

"Ai linh tinh, anh chỉ đang muốn dùng gậy ông đập lại lưng ông mà thôi."

Ân Hướng Bắc lý lẽ hùng hồn, nhìn chằm chằm Chu Cảnh, miệng thì cười nham hiểm với anh.

Trong lòng Chu Cảnh căng thẳng, chưa kịp phản ứng lại lời y nói đã cảm thấy trên người xuất hiện một loạt cảm giác kì lạ. Ngay sau đó, toàn bộ huyệt cười trên người anh đều bị Ân Hướng Bắc cù vào, hoàn toàn rơi vào trạng thái mất khống chế...

Ân Hướng Bắc đè Chu Cảnh dưới thân, nhìn chàng trai luôn trầm tĩnh giờ lại mang đủ loại sắc thái, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nhưng giây tiếp theo, không biết y nhìn thấy gì, đột nhiên dừng lại thôi không cù nữa.

Chu Cảnh tranh thủ trốn thoát khỏi Ân Hướng Bắc, thở hổn hển lấy hơi, lau nước mắt còn sót lại trên khóe mắt. Chưa được nửa phút, Ân Hướng Bắc lại nhào tới, mạnh mẽ ôm chặt anh vào trong ngực.

Chu Cảnh cảm thấy hơi lạ: "Sao vậy?" Sao bỗng dưng lại muốn ôm mình.

"Không sao cả, chỉ là muốn ôm em thôi."

Vừa nói, tay Ân Hướng Bắc vừa siết chặt thêm một chút, gần như không chừa lại một chút khoảng cách nào giữa hai người.

Chu Cảnh cảm giác được Ân Hướng Bắc đang xúc động nên không kháng cự nữa, để mặc cho y ôm, thế nhưng anh lại chẳng hiểu vì sao cảm xúc của y bỗng nhiên lại dâng trào như thế.

Ân Hướng Bắc ôm Chu Cảnh, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh vừa rồi.

Thì ra, khi Chu Cảnh cười rộ lên, trên mặt sẽ có lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.

Mà y, vậy mà đến tận ngày hôm nay mới phát hiện ra...

__Hết chương 84 - ngoại truyện__

__Hoàn thành__

Hôm qua xúc động quá, quên không đếm, hôm nay tui đếm bù, 2, 1 hết truyện rồi nha!

Có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt mọi người <3

Bình luận

Truyện đang đọc