THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Ân Hướng Bắc đứng ở cửa chờ suốt một tiếng đồng hồ.

Một tiếng này, y không dời mắt khỏi Chu Cảnh, không bỏ qua bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt anh.

Nhưng rõ ràng Chu Cảnh biết rõ sự tồn tại của y, lại chẳng bao giờ quay đầu nhìn một cái.

Ân Hướng Bắc không biết liệu trong khoảng thời gian hai người họ còn sống chung y có từng đối xử với Chu Cảnh giống như cách ngày hôm nay Chu Cảnh hành xử với y hay không, khiến từ sâu trong nội tâm y thực sự cảm nhận được tuyệt vọng.

Từ nhỏ đến lớn, được người ngưỡng mộ đã thành thói quen của Ân Hướng Bắc, đây lần đầu tiên y bị người khác ngó lơ đến mức này.

Nhưng với Ân Hướng Bắc mà nói, y không để ý đến việc mình bị lạnh nhạt xa cách, mà y để ý đến đôi mắt của Chu Cảnh, nó đã không còn dịu dàng như ngày trước nữa, giờ lại trống vắng tịch mịch như nước đọng nơi ao tù.

Một tiếng sau, Chu Cảnh cuối cùng cũng mồ hôi đầm đìa hoàn thành vật lí trị liệu.

Ân Hướng Bắc đứng ở trước cửa phòng chờ anh, lẳng lặng không nói một lời, y chỉ lặng im đứng đó nhưng cũng toát ra khí thế khiếp người.

So với khoảng thời gian trước, người y gầy gò hơn một chút, nhưng ánh mắt lại càng sắc bén hơn.

Bác sĩ và y tá đã thấy Ân Hướng Bắc đứng ở cửa từ lâu, vì thế sau khi quá trình trị liệu vừa kết thúc, họ rất thức thời đi trước, về phần Chu Cảnh thì anh không nhanh không chậm tiếp tục tập làm mấy động tác điều hòa nhịp thở.

Ân Hướng Bắc đợi năm phút, vẫn chưa thấy Chu Cảnh đi ra, nhịn không được tiến lên vài bước, đứng ngay trước mặt Chu Cảnh.

Chu Cảnh chỉ cảm thấy có bóng đen khổng lồ cản trở ánh sáng, nhưng không ngẩng đầu nhìn.

Ân Hướng Bắc nói: "Sao không nói một lời đã bỏ đi?"

Chu Cảnh trầm mặc một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt sâu thẳm của Ân Hướng Bắc: "Tôi muốn đi đâu, dường như cũng không cần phải có sự đồng ý của anh."

Ân Hướng Bắc ngẩn người, có vẻ không nghĩ tới Chu Cảnh sẽ trả lời thẳng câu hỏi của y.

Y vốn cho là Chu Cảnh nhất định sẽ giống như ngày trước, không quan tâm đến sự hiện hữu của y, cho nên đã chuẩn bị tốt tâm lý không nhận được lời hồi đáp nào từ anh.

Nhưng Chu Cảnh hết lần này tới lần khác mở miệng trả lời, không có bất kỳ trốn tránh nào.

Cũng vì vậy, y mới phát hiện mình mong nhớ giọng nói này đến mức nào.

Y cười nói: "Tôi đã nghĩ cậu sẽ không trả lời tôi."

"Không có gì khác cả." Chu Cảnh hờ hững nhìn xuống dưới đất, giọng nói không có chút tình cảm dư thừa nào.

Ân Hướng Bắc lại hỏi anh: "Dưỡng bệnh lâu như vậy, vết thương trên người đã phục hồi rồi đúng không?"

Chu Cảnh không trả lời y, ngay lập tức Ân Hướng Bắc ngồi xổm xuống, vén tấm áo ướt đẫm mồ hôi của Chu Cảnh lên, sau đó bất chấp sự phản kháng của Chu Cảnh, chạm lên vết sẹo nổi bật trên làn da của anh.

Vì thời gian này chữa trị tốt, miệng vết thương đã khép miệng lành lặn, những vẫn để lại chút dấu vết.

Ân Hướng Bắc nhẹ nhàng vuốt ve nơi đã từng chảy không ngớt biết bao nhiêu máu kia, trong mắt tràn đầy điên cuồng: "Tôi cho Ân Chí Minh ba cái lỗ trên người, nhưng vẫn cảm thấy không đủ."

Cơ thể Chu Cảnh run lên, muốn né tránh tay Ân Hướng Bắc, nhưng không đấu lại được với sức y.

"Da của cậu không để lại sẹo, thật là tốt." Vừa nói, bàn tay y vừa lướt qua phần bụng bằng phẳng của Chu Cảnh, lướt qua cả cái rốn nho nhỏ của anh.

Chu Cảnh giữ cánh tay y lại, nghiêm giọng quát: "Ân Hướng Bắc, anh điên rồi."

"Ha__" Ân Hướng Bắc cười khẽ một tiếng, "Tôi chưa bao giờ bình thường như bây giờ."

Chu Cảnh cắn môi, nhìn chằm chằm vào Ân Hướng Bắc, nói: "Tôi đã là người tàn phế rồi, anh không thể tha cho tôi, cho tôi yên ổn sống nốt quãng đời còn lại sao?"

Tha?

Chí ít Ân Hướng Bắc vẫn còn có thể giữ tỉnh táo cơ bản nhất, nhưng sau khi nghe được những lời này của Chu Cảnh, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay cơ hồ trong nháy mắt bùng nổ.

"Rốt cuộc là ai tha cho ai?" Y cười lạnh, tay không ngừng đưa lên cho đến khi chạm đến điểm nhô ra trước ngực Chu Cảnh, "Tôi hỏi cậu, là ai lúc đầu chủ động bò lên giường tôi, nói muốn làm tình nhân của tôi, người đó có phải là cậu không?"

Chu Cảnh quay đầu, không nói một lời, mặc kệ Ân Hướng Bắc đang lộn xộn trên người mình.

"Cậu không nói lời nào, tôi coi như cậu chấp nhận."

Ân Hướng Bắc buông lỏng tay ra, nói sang chuyện khác: "Tôi hỏi lại cậu, là ai nói với tôi, không quan tâm tôi thích ai, cũng không để ý tôi có bao nhiêu nhân tình, chỉ cần có thể ở một chỗ với tôi là thỏa mãn, thi thoảng gặp mặt là được?"

Chu Cảnh đẩy mạnh tay Ân Hướng Bắc ra: "Là tôi thì thế nào?"

"Cậu biết là cậu thì được, tôi sợ cậu quên." Sắc mặt Ân Hướng Bắc hòa hoãn hơn chút ít, nhưng vẫn không ngừng chất vấn: "Cậu vẫn bên cạnh tôi tám năm qua, suốt tám năm không buông tha cho tôi, thế mà bây giờ lại muốn tôi buông tha cho cậu, đạo lý gì đây?"

"Vì tôi không muốn ti tiện như vậy nữa." Chu Cảnh quay đầu nhìn Ân Hướng Bắc, "Thế cũng không được sao?"

"Sai rồi."

Hai chữ kia theo miệng Chu Cảnh nói ra, sắc mặt Ân Hướng Bắc theo đó mà tái nhợt.

Cho dù ngày trước Ân Hướng Bắc và Chu Cảnh ở chung không được bao lâu, y cũng chưa từng nghĩ anh là loại người như vậy.

Khi Chu Cảnh vừa lên năm nhất, da dẻ non mịn đến mức như có thể véo ra nước, hai mắt lóng lánh xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, trong lòng Ân Hướng Bắc* run lên chút rung động không nên có.

*bản RAW viết là Chu Cảnh, nhưng tui thấy chắc tác giả bị viết nhầm vì đặt vào văn cảnh chả liên quan gì cả:vvv

Ngại chỗ Chu Cảnh là em trai Chu Nghi nên Ân Hướng Bắc chỉ có thể tiếp tục lớp vỏ bọc của mình.

Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của Chu Cảnh, Ân Hướng Bắc cũng cảm nhận rõ ràng được anh là đồng loại với mình, hơn nữa lại có hảo cảm với y.

Về sau quả nhiên Chu Cảnh tìm đến y, can đảm thổ lộ lòng mình.

Không chỉ có thế, anh còn gà mờ ngáo ngơ câu dẫn Ân Hướng Bắc, đối với y thì những thủ đoạn này quả thực là ngây thơ đến cực điểm, nhưng Ân Hướng Bắc phải thừa nhận, thiếu niên xinh đẹp ấy đã thành công dùng thân thể kia mê hoặc y mất rồi.

Ngày hôm đó, y đã chẳng thể kìm nèn được mà đặt anh lên bàn làm việc.

Trong thời gian ấy, Ân Hướng Bắc chỉ cần có thời gian là đi tìm Chu Cảnh, từ lúc bỡ ngỡ chưa quen càng về sau càng phù hợp vô cùng, hai người chỉ mất vỏn vẹn một tháng.

Nhiều năm như vậy rồi, chẳng bao giờ Ân Hướng Bắc phủ nhận mình khao khát cơ thể của Chu Cảnh cả.

Y cũng biết giữa y và Chu Cảnh không giống như những tình nhân kia, vì khi nhìn vào mắt anh y luôn thấy được tình cảm không pha chút tạp chất nào của anh – tình yêu.

Nhưng bây giờ, anh lại nói với người mình yêu, rằng mình "ti tiện"... Dù biết Chu Cảnh đã vì mối tình này mà trả cái giá lớn, dù biết Chu Cảnh đã hết thương cạn nhớ rồi, nhưng Ân Hướng Bắc vẫn chẳng thể nào chấp nhận.

Chẳng những không thể chấp nhận, mà khi nghe thấy hai từ này, y hận không thể nhét ngược chúng nó lại miệng Chu Cảnh.

Chu Cảnh thờ ơ nói: "Không sai đâu."

"Còn Hướng Nam thì sao?" Ân Hướng Bắc giữ mặt Chu Cảnh, lạnh lùng hỏi: "Nếu như cậu ti tiện, sao phải cứu hắn, nhìn hắn chết, không phải càng hợp ý cậu sao?"

Nghe được hai chữ "Hướng Nam", Chu Cảnh run lên từng hồi: "Vì tôi không phải anh, dù tôi có hận một người, tôi cũng sẽ không trơ mắt để người đó chết trước mặt tôi... Tôi sẽ không giống như anh, một cuộc điện thoại cũng không nghe, đợi đến lúc người cũng sắp chết rồi, mới giả vờ giả vịt như hối hận lắm mà xuất hiện..."

Ân Hướng Bắc cắn môi, không giải thích. Vì y biết dù có giải thích, Chu Cảnh cũng nghe không vào.

(Em cũng nghe không vào anh giai ạ =))) Má nó tức =))))

Huống chi chuyện này, thật sự là y nợ Chu Cảnh, còn có chân của anh...

Dù vậy, muốn Ân Hướng Bắc buông tay, không bao giờ... Muốn y không xuất hiện trước mặt Chu Cảnh nữa cũng là chuyện viển vông.

Y nói: "Nhưng cậu vẫn thích tôi."

Chu Cảnh cười khẩy: "Vài ngày không gặp, anh càng ngày càng không biết xấu hổ."

"Đừng vội phản bác tôi." Ân Hướng Bắc lấy điện thoại trong túi ra, nhưng chưa mở maý vội, cong khóe miệng cười cười, lộ ra vẻ mặt chưa từng có, "Nửa tháng trước vì một số vấn đề trong dự án nên tôi đã vào thôn một chuyến. Hỏi dân bản xứ vài điều."

Chu Cảnh cứng người, vô thức hỏi: "Anh hỏi cái gì?"

"Đương nhiên là hỏi những thứ tôi muốn hỏi." Ân Hướng Bắc không trả lời thẳng Chu Cảnh, mà tiến đến tai anh, nói khẽ khàng: "Quan trọng là, người cậu thích là tôi, điều này từ đầu tới cuối không hề thay đổi."

"Anh?" Chu Cảnh mỉm cười.

Ân Hướng Bắc buông lỏng anh, giọng điệu như bình thường: "Tôi biết cậu sẽ nói người cậu thích là Hướng Nam, không phải tôi."

"Anh biết là tốt." Chu Cảnh đứng dậy, sửa sang lại quần áo, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Nhưng Ân Hướng Bắc lại đột nhiên vươn tay ra, ngăn đường đi của anh: "Cậu không muốn gặp lại Hướng Nam ư?"

Chu Cảnh đang ngồi dậy phải dừng lại, có chút không rõ dụng ý Ân Hướng Bắc.

Hôm nay vừa nhìn thấy y đã thấy có gì đấy không đúng lắm, nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào, anh lại không thể nói ra được.

Nghe Ân Hướng Bắc nói, y đi một chuyến đến thôn.

Chẳng lẽ là vì đến núi Lam Nhạc nên Ân Hướng Bắc đã bị gợi nhớ lên kí ức của Hướng Nam rồi?

Chu Cảnh đột nhiên quay đầu lại, không dám tin nhìn về phía Ân Hướng Bắc.

Chỉ thấy Ân Hướng Bắc khẽ nhếch miệng lên, sau đó đứng thẳng người dậy, mở chiếc điện thoại trong tay ra...

Chu Cảnh vốn không muốn chú ý, nhưng khi video được mở lên, hình bóng của Ân Hướng Bắc hiện rõ trên màn hình, nhưng biểu cảm của y, đôi mắt của y, lại trái ngược hoàn toàn với Ân Hướng Bắc, hoàn toàn là một người khác không phải y.

Ân Hướng Bắc trong video đó, rõ ràng đang khóc...

Không, chắc chắn Ân Hướng Bắc sẽ không khóc, nếu khóc sẽ là người kia, chỉ có Hướng Nam mà thôi.

Cho nên phải nói là, người trong video kia, là Hướng Nam...

Nhưng nếu là Hướng Nam, sao y lại khóc thương tâm như vậy, Hướng Nam lúc nào cười, luôn ấm áp như mặt trời. Chu Cảnh nhớ y, rất nhớ rất nhớ, nhưng Chu Cảnh không bao giờ nghĩ rằng, nhìn thấy được Hướng Nam, lại là trong di động của Ân Hướng Bắc.

Ân Hướng Bắc nói: "Tôi chỉ nói cho hắn biết, cậu bị thương, nhưng hắn không kịp đi cứu cậu."

Ngay sau đó, như đồng tình với những gì y nói, người trong video lộ ra vẻ mặt thống khổ tột cùng.

Chu Cảnh nhìn thấy tất cả, trong phút chốc ngay cả thở anh cũng không thở nổi...

__Hết chương 66__

Bình luận

Truyện đang đọc