THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Ân Hướng Bắc cố gắng gọi cho Chu Cảnh.

Nhưng đầu bên kia điện thoại vẫn chỉ truyền đến tiếng báo máy bận.

Y lại chạy đến trước khu nhà Chu Cảnh ở, muốn đợi anh xuất hiện, nhưng ngay cả bóng bạn cùng phòng của anh cũng chẳng thấy đâu.

Thương thế Chu Cảnh vẫn chưa phục hồi, chắn chắn sẽ không đi đâu xa, nhưng anh giống như không muốn coi Ân Hướng Bắc còn tồn tại trên đời, dường như anh cũng đang tự ép bản thân mình không sống cùng một thế giới với Ân Hướng Bắc.

Dù cho Ân Hướng Bắc có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, nhưng giờ lại chẳng thể làm gì khi Chu Cảnh muốn trốn tránh y.

Câu nói chưa cất thành lời trong lồng ngực y ngày đó, tựa như lời từ biệt cuối cùng.

Ân Hướng Bắc là một kẻ cực kì tự tin và kiêu ngạo, những gì y muốn, y sẽ tính toán trước, rồi cuối cùng tất cả sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay y, để y tùy ý nắn bóp.

Cả Chu Cảnh cũng vậy.

Y đến tìm Chu Nghi, kéo hắn khỏi phòng thu âm, lạnh mặt hỏi hắn nơi Chu Cảnh ẩn náu, nhưng nhận về chỉ là thái độ khinh miệt chưa từng thấy của Chu Nghi.

Chu Nghi nói: "Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh không muốn nhìn thấy cậu."

Không muốn nhìn thấy, điều này cũng nằm trong dự đoán của Ân Hướng Bắc, cho nên y không phản ứng gì.

Chu Nghi hỏi ngược lại: "Vì sao cậu muốn gặp em ấy?"

Ân Hướng Bắc trầm mặc, không trả lời.

Chu Nghi cười khẽ một tiếng, nói: "Cậu xem, ngay cả lý do cậu còn không có, cần gì phải miễn cưỡng bản thân."

"Tôi nghĩ đây là lý do rồi."

Ân Hướng Bắc nói rất ít, nhưng mỗi một từ nói ra đều mang ý độc đoán, khí phách không thể lẫn đi đâu được, ngay cả khi đối diện với Chu Nghi cũng thế.

Chu Nghi đặt tay lên vai y, giọng lạnh như băng: "Để em ấy yên, giờ thằng bé chỉ muốn nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt thôi, coi như là nể tình nghĩa bao nhiêu năm của hai người đi."

"Những lời này không nên do cậu nói." Ân Hướng Bắc bình tĩnh đẩy tay Chu Nghi ra, "Nhà họ Chu đối xử với cậu ấy như thế nào, cậu so với tôi còn biết rõ hơn."

Sắc mặt Chu Nghi biến đổi ngay tức khắc, vẻ mặt bất biến được huấn luyện nghiêm khắc trong bao nhiêu năm như muốn đổ sụp xuống.

Hoàn toàn chính xác, Ân Hướng Bắc nói đúng.

Nhiều năm như vậy, đối với Chu Cảnh, nhà họ Chu vẫn luôn là mắc nợ, điều này cũng là nguyên nhân khiến Chu Nghi luôn muốn đền bù tổn thất cho Chu Cảnh.

Mẹ của Chu Cảnh phá hoại tình cảm cha mẹ hắn, mà Chu Cảnh là bằng chứng chẳng thể xóa bỏ của câu chuyện sai trái này. Chu Nghi biết rằng mẹ mình không có cách nào để đối xử công bằng với hắn và Chu Cảnh được, ngược lại, hắn cũng chẳng muốn mang nặng ân oán của đời trước vào đời sau nữa.

(Cảm thấy Chu Nghi cực kì cao thượng nhá, ai chứ bỗng nhiên có đứa con riêng của bố mình từ đâu tọt ra dù lý do có là gì chăng nữa thì tui thấy cũng khó lòng chấp nhận lắm, chưa nói đến chuyện lại còn mang nặng lòng che chở như Chu Nghi thế này =((()

Cho nên Chu Nghi nói: "Phải, đúng là tôi không có tư cách, cho nên tôi cũng không biết chỗ ở của em ấy, cậu đến tìm tôi, mất công rồi."

"Không, cậu biết." Ân Hướng Bắc chắc chắn mười phần.

Chu Nghi lãnh đạm xoay người, để lại một câu không hề có độ tin cậy: "Vậy cậu cứ đợi đến khi tôi tự cho cậu biết đi."

Ân Hướng Bắc nhìn bóng lưng Chu Nghi rời đi, không lên tiếng ngăn cản.

Y bắt đầu có chút hoài nghi, ban đầu vì sao mình lại cảm thấy Chu Cảnh và Chu Nghi giống nhau, bởi hai người này ngoại trừ ngũ quan còn đâu từ dáng người cho đến tính cách, tất cả hoàn toàn khác nhau.

Vì trong ảnh, Chu Nghi thuộc dạng người xem như có cơ bắp, chiều cao cũng không kém y là bao.

Mà Chu Cảnh, cộng cả người vào mới được từng đấy cân nặng, khiến mỗi lần y nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy lần này so với lần trước còn gầy yếu hơn.

Tính cách cũng khác hoàn toàn.

Chu Nghi là người hướng ngoại, cho nên mới gia nhập ngành giải trí, đối với bất kì người nào cũng có thể cười rất ngọt, Chu Cảnh thì quái gở hơn một chút, mỗi ngày luôn mang cái mặt lạnh, chỉ khi ở cạnh người thân quen, mới có thể lộ ra nét mặt ôn hòa một chút.

Khi Chu Cảnh còn ở với y, Ân Hướng Bắc thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

Về sau khi Chu Cảnh bỏ đi, ánh mắt anh nhìn Ân Hướng Bắc chẳng những không còn dịu dàng nữa, mà chỉ còn sự lạnh lùng hơn cả bình thường, xen lẫn trong đó như còn có cả ý hận.

Nói cũng kì lạ, dường như con người ta luôn như vậy.

Khi có không quý trọng, đến khi đánh mất rồi, lúc này mới hiểu được trân quý là ra sao.

Y nghĩ, nếu ngày đó y tới sớm hơn một chút, Chu Cảnh sẽ thay đổi cách nhìn về y hay không, rồi hai người sẽ lại hòa hảo như lúc ban đầu, lại trở về như lúc trước.

Nếu thế thì giờ đây y cũng không phải lẻ loi đúng một mình ở chỗ này, mà là ôm anh ở trên giường, đầu ngón tay chạm vào làn da trắng nõn trơn nhẵn của anh, bên tai là tiếng trầm ngâm đứt quãng lại cố ẩn nhẫn của anh.

Nhưng y không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.

Nghĩ tới đây, đã là cực hạn của y rồi.

Nghĩ tiếp nữa, y sợ y sẽ không khống chế được cảm xúc của mình trong mấy ngày tiếp theo, càng sợ bản thân y sẽ sa ngã vào trong tưởng tượng cả ngày, mà quên mất thế giới thực quan trọng hơn.

Ngày hôm sau, Chu Cảnh vẫn không có tin tức gì.

Ân Hướng Bắc giao luôn việc tìm người cho Văn Tín, vị được xưng là trợ lý vạn năng này cũng phát nhức đầu vì y.

Vốn dĩ Chu Cảnh không có nhiều bạn bè thân thiết, duy chỉ biết mỗi Tô Ngôn thì lại chẳng thấy đâu nữa, nếu không phải chắc chắn rằng Tô Ngôn và Chu Cảnh là quan hệ nam nam trong sáng, Văn Tín đã muốn nói luôn là Tô Ngôn theo Chu Cảnh bỏ trốn rồi.

Hắn bắt đầu điều tra từ phía Tô Ngôn, nhưng cũng chẳng tra được thông tin hữu dụng gì.

Mắt thấy thời gian Chu Cảnh biến mất khỏi bệnh viện sắp hơn bốn mươi tám tiếng, Văn Tín bỗng nổi lên ý định muốn báo cảnh sát. Nhưng đầu tiên là bọn hắn không có quan hệ mật thiết với Chu Cảnh, thứ hai là nếu hắn tìm còn không thấy, chắc cảnh sát cũng chẳng đào ra nổi cái gì đâu.

Giờ xem ra, đầu mối duy nhất chỉ còn Chu Nghi thôi.

Nhưng Chu Nghi cứng mềm không ăn, đừng nói Văn Tín, ngay cả Ân Hướng Bắc tự mình ra mặt cũng không có tác dụng.

Văn Tín chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt Tổng giám đốc càng ngày càng đen, sau đó yên lặng chấp nhận áp lực công việc còn nặng hơn ngày trước không biết bao nhiêu lần giáng xuống đầu.

Trong khi Ân Hướng Bắc tìm tung tích Chu Cảnh sứt đầu mẻ trán, thì Chu Cảnh lại có những ngày thoải mái thật sự.

Anh vẫn như cũ, không chào đón Chu Nghi, thế nhưng không thể không khen nơi Chu Nghi mang anh đến, quả thực là thế ngoại đào nguyên*.

*thế ngoại đào nguyên: ý chỉ cảnh đẹp nên thơ, nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, không tranh đua, ganh ghét, chỉ có cảnh đẹp đến say lòng, theo tui hiểu là vậy.

Nói là bệnh viện tư nhân, nhưng thật ra cũng không hẳn là bệnh viện.

Nơi đây có diện tích rất lớn, được bao quanh bởi hồ nước có cảnh đẹp nổi tiếng nhất thành phố N, mỗi ngày rời giường kéo rèm cửa sổ ra, có thể chiêm ngưỡng hồ nước xanh biếc, từng làn sóng nhẹ lăn tăn gợn theo gió sớm, không khí trong lành, còn nhìn thấu mặt nước trong suốt, thấy được từng đàn cá nhẹ nhàng bơi lượn dưới đáy hồ.

Vết dao trên người Chu Cảnh được các nhân viên điều dưỡng dốc lòng chăm sóc, rất nhanh đã có chuyển biến tốt đẹp.

Vốn dĩ Ân Chí Minh là con nghiện chẳng có mấy sức lực, dùng dao gọt hoa quả tuy rằng sắc bén, nhưng cũng chẳng thể sắc bằng mã tấu Thụy Sĩ được.

Chu Cảnh hôn mê, lý do chính là mất máu nhiều.

Lúc ấy bệnh viện đã cấp cứu truyền máu thành công, cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng điều khiến nơi đây đau đầu hơn cả, là chân trái của Chu Cảnh.

Chân của anh, không chỉ do bị lạnh quá mà thành, còn do mầm mống ngày bé bị ngược đãi để lại.

Thời gian kéo dài đã quá lâu, liệu trình chữa trị lại như cho bệnh trạng bình thường, đồng nghĩa với việc đây là chuyện bất khả thi.

Nhưng giảm bớt đau đớn, giúp Chu Cảnh khi đi bộ thoải mái tự nhiên hơn cũng không phải chuyện khó có thể làm được.

Chu Cảnh đồng ý chữa trị, đối với những yêu cầu của bác sĩ và y tá cũng chú ý mười phần, mỗi ngày ngoại trừ châm cứu, còn phải cố gắng làm vật lý trị liệu mất một giờ.

Dù vậy những thứ này cũng chẳng là gì với Chu Cảnh, những ngày đau đớn hơn anh cũng đã trải qua, huống chi đây là vì chính cơ thể của bản thân.

Mỗi ngày bảy giờ thức dậy, rửa mặt mũi chân tay, bắt đầu giở sách ôn bài.

Chu Nghi đặc biệt sắp xếp cho anh một phòng sách lớn, trong đó có rất nhiều loại sách vở.

Chu Cảnh tìm được trên giá một quyển sách triết học khá phổ biến, lại lật xem qua mấy quyển tiểu thuyết thanh xuân làm mưa làm gió một thời, thậm chí anh còn tìm được một ấn phẩm giới tính.

Xem sách hết một giờ, là đến bữa sáng.

Lúc này Tô Ngôn sẽ lề mề bò khỏi giường, sau đó ngồi tám nhảm với anh chút ít chuyện chính trị, mấy tin tức linh tinh trong giới showbiz.

Phần lớn thời gian là Chu Cảnh ngồi nghe, chỉ có Tô Ngôn ngồi nói không biết mệt mỏi là gì.

Giống như từ khi rời núi đến giờ, lúc nào Tô Ngôn cũng vui vẻ.

Lúc còn ở trên núi, cần cái gì đấy mà không có thì đành thôi không nhắc đến, nhưng ngay cả hoạt động giải trí cơ bản nhất cũng không có nốt, bức ép Tô Ngôn từ một thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt thành tăng ni khổ hạnh, giờ được ra khỏi núi rồi, tuy không được đi chơi bời gì hết, những cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Ở trong biệt thư, lại không cần chi tiền, còn có Chu Cảnh kèm cặp bản thân chuyện học hành, chưa nói đến có bao nhiêu thoải mái, chỉ bằng mắt thường cũng thấy được bụng nhỏ đang ngày một nhô lên khiến Tô Ngôn sợ tới mức cắm đầu vào ôn thi.

Quãng thời gian bình yên cứ thế, từng ngày từng ngày trôi qua.

Không tranh quyền thế, bình bình đạm đạm, không ngờ được lại quá giống với tưởng tượng về tương lai của Chu Cảnh khi còn ít tuổi.

Chỉ khác ở chỗ, người bên cạnh anh đã không còn là Ân Hướng Bắc, thay vào đó là Tô Ngôn.

Dù anh có thích đàn ông thật, nhưng rất kì lạ là, đối với Tô Ngôn hay Kỷ Minh, hoặc những người cũng là gay khác, anh cũng không hề có chút tình cảm dư thừa nào.

Khi vừa tới nơi này không lâu, đã có một bác sĩ có ý với anh.

Cô ấy nữ tính, xinh đẹp, Chu Cảnh thấy hơi thắc mắc tại sao cô bác sĩ đó lại vừa ý anh, trừ lần đó ra cũng không thấy gì nữa hết.

Có lẽ tình cảm của một người gom góp từ khi sinh ra cũng chỉ có chút ít như vậy thôi, khi đã đặt lên một người khác rồi bị hao phí đi hết, sẽ chẳng thể còn sức lực mà hồi phục lại lần nữa.

Chu Cảnh đặc biệt hơn, anh từng có hai lần trao tình cảm đi, cùng là một người, nhưng lại khác thời điểm.

Anh không biết cuộc sống như vậy còn có thể tiếp diễn bao nhiêu lâu nữa, chẳng qua là được hay chăng chớ ngày nào thì hay ngày đấy.

Không có Ân Hướng Bắc, không có nhà họ Chu, cuộc sống cứ thế yên lặng trôi.

Nhưng anh không biết rằng, Ân Hướng Bắc đang tìm anh, điên cuồng tìm anh, hơn nữa không tiếc bất cứ giá nào.

Mãi đến khi Chu Cảnh nhìn thấy tin tức tài chính và kinh tế trên TV mới biết, ngày xưa làm bạn hôm nay làm thù, chính xác là để mô tả ân oán giữa Chu thị và Ân thị bây giờ.

Lúc mới thấy trong lòng có hơi hốt hoảng một chút, nhưng tình thế ngày càng căng thẳng như thế này, Chu Cảnh cũng không ngạc nhiên mấy.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là, Chu Cảnh không hề liên lạc với Chu Nghi, mà mẹ Chu Nghi đã tự động đến gặp Chu Cảnh.

Người phụ nữ từng kiêucăng ngạo mạn, so với anh gặp ngày trước đã già hơn một ít rồi, nhưng vẫn duyêndáng yểu điệu như trước, phong phạm giai nhân năm nào vẫn không hề giảm đi.

__Hết chương 64__

ĐỪNG ĐỂ BỊ MUỖI CẮN, ĐỪNG ĐỂ BỊ MUỖI CẮN, ĐỪNG ĐỂ BỊ MUỖI CẮN!!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc