THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Ân Hướng Bắc mang cái bản mặt khó chịu đứng trước cửa xe đợi Chu Cảnh.

Dáng người y cao lớn, vừa nhìn cách ăn mặc đã thấy sang quý tinh xảo, ở nơi bình thường như này rất dễ thu hút sự chú ý của người qua đường.

Nhưng Chu Cảnh bởi vì đi đứng không tiện nên có thói quen khi đi luôn quan sát mặt đường, có Tô Ngôn nhắc nhở, anh mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Ân Hướng Bắc.

Hai mắt nhìn thấy nhau, Ân Hướng Bắc khẽ nâng cằm, trầm giọng nói: "Nói chuyện__"

"Tôi với anh chẳng có gì tốt để mà nói cả." Chu Cảnh coi như chuyện linh tinh, cứ thế đi thẳng, lạnh lùng như thể không biết Ân Hướng Bắc không phải người thường, thái độ khác hẳn một trời một vực khi ở với Tô Ngôn ban nãy.

Ân Hướng Bắc cản trở đường đi của Chu Cảnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Chu Cảnh.

Chu Cảnh trầm mặc không nói, mà Tô Ngôn lúc này trông có chút dư thừa.

Ân Hướng Bắc lại nói: "Một lần cuối cùng."

Mí mắt Chu Cảnh giật giật, nghĩ tới chuyện xảy ra trong bệnh viện ngày hôm nay, chứng tỏ cái người trước mặt chính là kẻ đã bố thí sự thương hại cho anh. Chỉ là dựa theo tính cách Ân Hướng Bắc, cư nhiên còn có thể đến tìm gặp riêng anh, xem như ngoài dự kiến của Chu Cảnh.

Thấy Chu Cảnh không nói lời nào, mặc định là anh đã đồng ý, Ân Hướng Bắc nói với Tô Ngôn: "Cậu đi trước đi."

Tô Ngôn ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Chu Cảnh, Ân Hướng Bắc muốn tìm Chu Cảnh nói chuyện, cậu ta đúng thật là không nên xuất hiện, nhưng Chu Cảnh lại căm thù Ân Hướng Bắc tới tận xương tủy, cậu ta sợ nhỡ hai người họ lại náo loạn thành chuyện không thoải mái gì thì chết dở.

"Không cần, có gì anh cứ việc nói thẳng là được." Chu Cảnh tỏ thái độ, nghiễm nhiên muốn phân giới hạn rõ ràng với Ân Hướng Bắc.

Ân Hướng Bắc gắt gao nhìn chằm chằm mắt Chu Cảnh, như là muốn xuyên thủng cả người anh, như muốn nhìn cho rõ xem, đến cùng trong đầu anh đang nghĩ cái gì: "Nói gì cũng đều không quan trọng sao?"

Giọng điệu quen thuộc, uy hiếp quen thuộc, người Chu Cảnh run lên, nháy mắt nhớ tới những lời y đã từng nói bên tai mình.

"Không, tôi hôm nay muốn làm cậu, chẳng những muốn làm cậu, còn muốn trước mặt đồng nghiệp của cậu mà ở trên thân cậu, cho cậu ta xem xem, người bình thường luôn ra vẻ đạo mạo là cậu, ở trên giường đàn ông rên rỉ nỉ non như thế nào, muốn tôi làm cậu sâu hơn chút nữa như thế nào..."

(Dành cho bạn nào không nhớ, khi mới tỉnh dậy ông Bắc đã chạy lên núi khảo sát dự án rồi đe dọa Tiểu Cảnh như thế kia khi Tiểu Cảnh có thái độ bất hợp tác với ông ý =.=)

Anh hoàn toàn tin rằng Ân Hướng Bắc có thể làm ra chuyện như vậy.

Sắc mặt Chu Cảnh trắng bệch, sau đó đưa túi đồ trong tay cho Tô Ngôn: "Cậu lên nhà trước, lát sau tôi sẽ về."

Tô Ngôn chần chừ một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy túi đồ to đùng, cẩn thận bước về.

"Cậu và cậu ta ở cùng nhau." Trong giọng Ân Hướng Bắc có chút ghen tị hỗn loạn không rõ ràng.

Vẻ mặt Chu Cảnh không đổi: "Không có liên quan đến anh."

Sắc mặt Ân Hướng Bắc trong nháy mắt đen sì.

Từ khi Chu Cảnh rời đi, anh đã không tử tế nói chuyện với y câu nào, phàm cứ mở miệng, giọng điệu đều là không mặn không nhạt không quan trọng.

Nếu không phải y biết Chu Cảnh yêu y sâu đậm, y quả thực muốn nghi ngờ Chu Cảnh di tình biệt luyến* thật rồi.

Di tình biệt luyến: Hiểu nôm na là không yêu không nhớ nhung nữa.

Dù vậy nhưng suy xét đến việc chân Chu Cảnh bị thương, Ân Hướng Bắc nhịn không xoay người rời đi, thẳng thừng chuyển đề tài: "Vì sao không đồng ý chữa trị?"

Chu Cảnh hơi nhíu mày, càng thắc mắc mục đích Ân Hướng Bắc tìm đến đây.

Dựa theo tính cách cao ngạo của Ân Hướng Bắc mà nói, sau khi anh nói ra những lời kia rồi làm những hành động như vậy, hai người đáng lẽ phải vĩnh viễn sẽ không gặp lại.

Nhưng kỳ quái là Ân Hướng Bắc lại chẳng những thay anh sắp xếp bác sĩ, lại còn cố ý tự mình đến khu nhà anh chờ anh xuất hiện, nếu không hề có mục đích, Chu Cảnh không thể tin nổi.

Kể cả có là thế đi chăng nữa anh sẽ không tự mình đa tình, rồi cho rằng Ân Hướng Bắc lo lắng cho anh, bởi vì Ân Hướng Bắc trời sinh không có trái tim, ngay cả khi Chu Nghi sinh bệnh, người đại diện đăng lên Weibo, cũng không thấy y có bao nhiêu sốt ruột.

Chu Cảnh đành phải nói với y: "Tôi sẽ tự mình kiếm tiền chữa bệnh, anh không cần phí tâm."

Ân Hướng Bắc nhướn mày, đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy: "Đừng làm loạn__"

"Làm loạn?"

Chu Cảnh cười cười châm chọc.

Ân Hướng Bắc cho rằng anh đang làm loạn, cho rằng anh đang dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý của y, ngày đó khi anh quyết định muốn đi, có phải hay không trong lòng y cũng đã nghĩ như vậy, cho nên lần thứ hai gặp mặt, y mới cảm thấy tiếp tục mối quan hệ này là việc đương nhiên.

Có phải giờ anh hẳn là nên cảm ơn Ân Hướng Bắc đã cho anh một cơ hội, để cho người này cảm thấy vừa lòng?

Đáng tiếc Chu Cảnh luôn toàn tâm toàn ý muốn Ân Hướng Bắc lúc nào cũng vui vẻ không còn nữa rồi, giờ Chu Cảnh như một vũng nước tù ao đọng, không thể đặt Ân Hướng Bắc trong mắt nữa.

Chỉ cần nhìn thấy mặt y, anh sẽ không tự chủ được nhớ tới Hướng Nam.

Cho nên nói rằng anh vĩnh viễn không thể hiểu được suy nghĩ của Ân Hướng Bắc, yêu một người, lại thông qua cơ thể của người khác để nhớ về người kia, sao có thể vui vẻ nổi.

"Về thương thế của cậu." Ân Hướng Bắc dừng một chút, như vô tình mà lại cố ý nhìn về phía chân trái Chu Cảnh, "Tôi đã biết sự thật."

Y không nói lời xin lỗi, dù rằng chuyện này là lỗi của y.

Ân Hướng Bắc cao ngạo sống gần nửa đời người, hầu như chưa từng nói lời xin lỗi, vì trong từ điển của y, nói câu xin lỗi chẳng khác nào là cúi đầu, đồng nghĩa với việc đứng dưới phân người khác.

Giải thích chút là đứng dưới phân ở đây nghĩa chỉ kém phân, không bằng người khác. Phân là đơn vị đo ấy, chứ không phải là phân các cô đang nghĩ đâu =)))) Đừng hiểu lầm =)))

Mà y, thích cao cao tại thượng.

Đuôi mắt Chu Cảnh hơi hơi nhướn lên: "Cho nên, anh định bố thí cho tôi sao?"

Ân Hướng Bắc trầm mặc một giây, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Cảnh.

Vốn đôi mắt kia luôn dịu dàng ngập nước, giờ phút này lại tràn đầy ý cười trào phúng, ấm áp ngày xưa tựa hồ đã theo trận tuyết lớn đó mà trở nên lạnh lẽo, đông cứng lại không còn chút gì.

So với ngày trước, anh gầy đi không ít, cả người đơn bạc giống như tờ giấy.

Trong tất cả tình nhân đồng tính của y, Chu Cảnh có vẻ ngoài giống Chu Nghi nhất, cũng là người ở bên y lâu nhất, có lẽ bởi vì chút nguyên nhân này, khiến y đối xử với Chu Cảnh vẫn không thể vô tình giống những người trước đó được.

Như bây giờ, hai người im lặng đứng cùng một chỗ, trong lòng Ân Hướng Bắc đột nhiên dâng lên một ý nghĩ mà trước nay y chưa từng nghĩ qua.

Suy nghĩ này đối với Ân Hướng Bắc mà nói rất xa lạ, cũng rất táo bạo, mà nếu người kia là Chu Cảnh, y cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận được.

Đầu tiên y lắc lắc đầu, bác bỏ suy đoán bố thí của Chu Cảnh, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tôi có thể suy xét chuyện duy trì quan hệ lâu dài với cậu."

Ân Hướng Bắc nói rất ngắn gọn, nhưng Chu Cảnh quen biết y nhiều năm như vậy, vừa nghe đã hiểu.

Chính vì anh nghe hiểu, cho nên anh càng cảm thấy châm chọc.

Ân Hướng Bắc không chỉ muốn "bố thí" cho anh tiền bạc, y càng muốn "bố thí" cho anh sự yên ổn mà anh hằng mơ ước.

Khi còn ở cùng Ân Hướng Bắc, anh luôn luôn không dám hỏi mối quan hệ này có thể đi được bao xa, bởi vì anh cũng hiểu rõ, thời gian dài hay ngắn cũng chỉ do một ý nghĩ của Ân Hướng Bắc mà thôi.

Cho nên anh luôn cố gắng tìm hiểu sở thích của Ân Hướng Bắc, làm điều Ân Hướng Bắc thích, chỉ vì muốn đứng bên cạnh y thêm một khoảng thời gian nữa.

Bởi vì khi đó, anh còn chưa hết hi vọng, anh còn cho rằng Ân Hướng Bắc rồi sẽ có một ngày nhìn ra anh rất tốt.

Chu Cảnh không có từ chối thẳng, mà hỏi y: "Vậy Chu Nghi đâu, anh không đợi anh ta sao?"

Nhắc tới bạch nguyệt quang* trong lòng, sắc mặt Ân Hướng Bắc thay đổi rõ rệt.

Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, ý chỉ một người mà khiến cho người kia mãi mãi không thể quên được, tạo thành vết trong lòng người kia, không thể xóa nhòa.

"Có quan hệ gì đến cậu ấy?"

"Vật thay thế muốn chiếm chỗ, đương nhiên muốn hỏi bản gốc một chút là có đồng ý hay không."

"Chu Nghi có bạn trai của mình rồi, không cần tôi bận tâm." Không hiểu tại sao, Ân Hướng Bưc cảm giác ba chữ "vật thay thế" kia nói ra từ miệng Chu Cảnh có chút chói tai.

Rõ ràng y cũng cho rằng như thế, nhưng từ miệng người khác nói ra, lại khó nghe đến vậy.

"Thì ra là như vậy, chẳng trách anh lại nhớ tới thứ thay thế như tôi." Chu Cảnh xong khóe miệng, rõ ràng đang cười, trong mắt lại như có băng tuyết giá lạnh: "Thật xin lỗi, tôi từ chối."

Ân Hướng Bắc nói: "Tôi biết cậu chịu ấm ức."

"Không, tôi không ấm ức, tôi rất may mắn." Chu Cảnh trừng mắt nhìn, cười nói: "Có thể thấy rõ anh, bỏ đi một chân thì tính là cái gì, tôi sợ tôi sẽ lại tiếp tục ngốc ngếch hơn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ ném luôn cái mạng này đi, tuy rằng mạng của tôi không thể so với đại thiếu gia nhà họ Chu, nhưng đối với tôi mà nói, lại là thứ duy nhất trên đời này, chết tử tế không bằng còn sống sót, anh nói có phải không?"

Ân Hướng Bắc lạnh lùng nhìn Chu Cảnh, không nói một lời.

Chu Cảnh như là muốn đem lời nói tích góp mấy năm nay mà nói ra hết toàn bộ: "Ân Hướng Bắc, tôi thừa nhận ngày trước tôi thích anh, vì anh tôi đều nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, nhưng giờ tôi không thích anh nữa, tôi thích người khác rồi, cầu xin anh thả cho tôi một con ngựa, như vậy đối với ai cũng đều tốt cả."

"Là Tô Ngôn vừa nãy?" Giọng Ân Hướng Bắc có chút không đúng lắm.

"Không phải." Chu Cảnh nhìn thẳng vào mắt y, mặt không chút thay đổi nói: "Anh ấy đã chết, cho nên anh vĩnh viễn không tốt bằng anh ấy đâu."

Ân Hướng Bắc ngẩn người, cuối cùng cũng bắt đầu tin rằng mỗi một lời, mỗi một câu Chu Cảnh nói đều là sự thật.

Nếu chỉ là chịu uất ức, muốn làm cho y quan tâm nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến thế, hơn nữa giờ y đã đồng ý đưa ra hứa hẹn như vậy rồi, anh vẫn từ chối như cũ.

Cho đến ngày này, y cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Chu Cảnh tuyệt tình.

Bệnh chung của con người, có mới nới cũ.

Huống chi, người kia đã chết, đại diện cho việc địa vị của hắn ta trong lòng Chu Cảnh đã cao đến độ không ai chạm tới được, cho dù là Ân Hướng Bắc, cũng không thể vượt qua nổi.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Ân Hướng Bắc xoay người đi tới xe của mình.

Bước tới nước này, có nói thêm nữa cũng vô ích.

Nhưng mà y còn chưa đi được bao xa, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

"Đợi đã__"

Người Ân Hướng Bắc cứng đờ, lẳng lặng đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, lại nghe thấy giọng nói kia cất lên: "Nhớ rõ lời anh từng nói, đây là lần cuối cùng."

"Được, cậu yên tâm."

Ân Hướng Bắc nhịn không được tự giễu cười cười, xem ra hôm nay, hết thảy đều là y tự mình đa tình.

Hai người, hai hướng ngược nhau mà đi, càng lúc càng xa, cả hai đều cho rằng đây chính là lần cuối cùng gặp mặt.

Nhưng họ không biết là, ngoại trừ hai người họ, còn có một người nữa vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của hai người.

Người nọ trốn trong một chiếc xe cách đó không xa, nhìn chằm chằm Ân Hướng Bắc, trong mắt tràn đầy căm hận, nhưng khi nhìn về phía Chu Cảnh, lại mang một vẻ nghiền ngẫm suy nghĩ.

__Hết chương 58__

P/s: Cái đoạn chú thích Bạch nguyệt quang ấy, tui vốn định nói luôn trên đó nhưng tui sợ tui lải nhải dài quá, đọc bị gián đoạn hơi lâu nên để xuống dưới này. Ai chưa nghe thì lên Youtube nghe thử bài "Bạch nguyệt quang" đi. Cái cụm danh từ "bạch nguyệt quang" hình như cũng từ bài này mà ra đó. Bản gốc là của Trương Tín Triết hát, nhưng tui nhiệt liệt đề xuất hai bản cover của Tiểu Khúc Nhi và Bình An:3 Nghe lần đầu tui bị hớp hồn luôn á, có chút buồn, có chút đau, lại có chút thanh thản trong đó, trời mưa mà nghe là sâu đíp luôn =)))))

Quên vụ nữa là tui bị dead dí cho chạy như chó đuổi =))) Khả năng cao là tuần sau không có chương mới đâu:vvv Nếu tui sắp xếp thời gian được thì sẽ có chương mới, không thì sức của tại hạ có hạn, chư vị bà con thông cảm =)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc