THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Giống với "hello", "bye" là những từ tiếng Anh rất đơn giản, từ miệng học sinh tiểu học nói ra cũng không tính là quá khó khăn.

Nhưng từ trong miệng tên ngốc nói ra, ít nhiều liền có chút quỷ dị.

Tô Ngôn quay đầu nhìn về phía Chu Cảnh: "Thầy Chu, tôi càng ngày càng cảm thấy Lăng Tử không đơn giản, anh ta thật sự là kẻ ngốc sao? Tôi xem thấy rất không giống..."

"Chuyện này với chúng ta cũng không có liên quan." Chu Cảnh tiếp tục sắp xếp lại mấy thứ trên bục giảng.

"Chậc chậc, thầy Chu vẫn trước sau như một mà vô tình như vậy..."

Tô Ngôn lắc đầu cảm khái một câu, liền cầm lấy sách mà mình đã chuẩn bị sẵn rời khỏi phòng học, trước khi đi còn khẽ liếc tên ngốc còn ở bên ngoài cửa sổ đang mỏi mắt chờ mong mà ngóng nhìn Chu Cảnh. Thầm nghĩ nếu tên ngốc thông minh thật, cũng không thể nhìn không ra Chu Cảnh ghét bỏ y đến chừng nào, ánh mắt hai người liền không hẹn mà gặp chạm phải nhau.

Chu Cảnh theo bản năng trong lòng thoáng căng thẳng.

Chẳng sợ khuôn mặt thiên biến vạn biến cũng đã từng xem qua này, nhìn thêm lần nữa lại khiến lòng anh càng nhiễu loạn.

Tô Ngôn vẫn luôn cảm thấy không thể hiểu được khi anh ghét bỏ tên ngốc, nhưng chỉ có chính Chu Cảnh mới biết được, đó căn bản không phải là ghét bỏ, mà là trốn tránh.

Chu Cảnh đã nhận được quá nhiều bài học từ Ân Hướng Bắc, cho nên hiện tại nhớ tới, trong lòng sẽ giống như có cơn bão Đài Loan quét qua.

Từ N thị trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc, Chu Cảnh từng cho rằng mình đã hoàn toàn rời xa được Ân Hướng Bắc rồi, lại không nghĩ rằng Ân Hướng Bắc bị tai nạn xe cộ, trời xui đất khiến thế nào mà lạc vào đây.

Buồn cười chính là, Ân Hướng Bắc còn mất trí nhớ.

Đến Chu Nghi - người y thích nhất cũng đều quên sạch sẽ, huống chi là Chu Cảnh - kẻ chỉ là đồ vật thay thế.

Nghĩ đến đây, Chu Cảnh nhịn không được mà cười khổ một tiếng.

Thật mau liền tới thời gian đi dạy.

Chu Cảnh đeo kính lên, lại khôi phục khuôn mặt không biểu tình, phẳng phất như thể cảm xúc vừa rồi đều chỉ là ảo giác.

Anh đem toàn bộ tinh thần và thể xác của mình nhập tâm vào việc dạy học, cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cơn đau ở chân trái dễ chịu hơn một chút, có lẽ việc đứng quá lâu trong một thời gian dài mới là nguyên nhân thật sự khiến cẳng chân của anh mãi chưa lành.

Tên ngốc vẫn luôn ở bên ngoài cửa sổ nhìn Chu Cảnh, ánh mắt nhiệt liệt không thèm che dấu.

Một tiết dạy năm mươi phút, dài như năm mươi năm.

Thật vất vả mới chờ đến lúc tan học, Chu Cảnh lập tức cầm lấy giáo án và sách giáo khoa trở lại văn phòng, rốt cuộc nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Chuyện này cứ như vậy qua đi.

Vô luận là Chu Cảnh hay Tô Ngôn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, quyết tâm với việc nghe giảng đọc sách của tên ngốc lại kiên định như vậy.

Nếu không thể vào phòng học, mỗi tiết y đều nghiêm túc ghé vào bên ngoài cửa sổ nghe, mặc kệ mưa gió bão bùng cũng không vắng mặt.

Không chỉ có như thế, tiến độ học tập của tên ngốc cũng khiến người ta giật mình.

Lấy ví dụ như lúc Tô Ngôn dạy nói tiếng Anh, mặc kệ là từ đơn giản hay câu phức tạp một chút, tên ngốc trong nháy mắt đều có thể nhớ kĩ, so với học sinh thông minh nhất lớp còn muốn tốt hơn một chút.

Y xuất hiện làm học sinh trong lớp cảm thấy có nguy cơ.

Vốn dĩ trẻ con trong núi cơ sở đều kém, hơn nữa cha mẹ lại không có văn hóa gì, nên đương nhiên hiệu suất học tập thấp đến mức đáng sợ.

Nhưng rõ ràng tên ngốc ngu như vậy, biểu hiện lại đích xác so với những đứa trẻ bình thường khác tốt hơn nhiều. Tô Ngôn ngẫu nhiên sẽ để tên ngốc trả lời một số vấn đề, rồi lại khen ngợi trí nhớ của y làm nhiều đứa hâm mộ không ngớt.

Những đứa cười nhạo tên ngốc khi trước, cảm thấy đây là một phương diện ưu việt của y.*

*Chém gió đại pháp đó QÂQ

Kết quả là chúng bắt đầu tìm ra được phương diện ưu việt hơn.

Chúng gọi tên ngốc cùng chơi những trò chơi nhỏ, đại đa số thời điểm đều là một đám trẻ con cùng chơi đùa với một thằng ngốc.

Nhưng cũng bởi tên ngốc bị thiếu dây thần kinh, bị trêu đùa cũng chơi không biết mệt.

Chu Cảnh đem tất cả thu vào trong mắt, cũng chưa từng ngăn cản mấy đứa trẻ đó đùa dai.

Rốt cục có một lần, trò đùa dai bị quá trớn, Chu Cảnh mới biết không ổn liền qua ngăn cản, đã thấy khóe mắt tên ngốc bị đá nhỏ cắt ra vết máu.

Làm việc tận tầng hai, từ tầng hai xuống sân thể dục cũng là một khoảng cách nhất định.

Lúc Chu Cảnh vội vàng chạy tới nơi, đã thấy tên ngốc bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng phát ra tiếng nức nở.

Một đứa lanh lẹ nhìn thấy Chu Cảnh liền nói ngay lập tức: "Thầy Chu, là Lăng Tử động thủ trước, bọn con mới phản kích."

"Không sai, nó bắt nạt người ta."

"Đúng vậy thầy Chu, đừng cho nó đi học nữa, ai cũng đều chán ghét nó."

................

Một đám trẻ con ngày thường ngoan ngoãn bao nhiêu thì bây giờ đều lộ ra bộ mặt tiểu ác ma hết, làm quyết tâm Chi Giáo của Chu Cảnh cơ hồ có chút dao động.

Chu Cảnh trước giờ vẫn luôn nghĩ trẻ con là thứ hồn nhiên nhất ở trên thế giới này, nhưng hiện tại thì chưa chắc.

"Tôi không có động thủ."

Trong thanh âm mang theo run rẩy, còn có ý khóc.

Từ khi bắt đầu nghe giảng đọc sách, năng lực lý giải của tên ngốc đều được tăng lên, hiển nhiên đã nghe hiểu được bọn nhỏ đang cáo trạng mình.

Y nâng vết máu loang lổ trên mặt lên, có chút ủy khuất nhìn Chu Cảnh, so với bị cục đá đập làm bị thương, y còn sợ bị Chu Cảnh hiểu lầm hơn.

Tên ngốc có thể không cùng bọn trẻ con chơi đùa nữa, có thể bị thương, nhưng lại không thể mất đi Chu Cảnh.

Y chờ mong nhìn Chu Cảnh có thể thay mình làm chủ, nhưng Chu Cảnh chỉ là thần sắc như thường, hướng tới bọn trẻ phất phất tay: "Đi vào học hết đi."

Nhóm tiểu ác ma lập tức giải tán, cả sân thể dục lập tức trỗng rỗng chỉ còn lại hai người là Chu Cảnh với tên ngốc.

"Không phải tôi..."

Tên ngốc còn đang mải giải thích cho chính mình, nhưng Chu Cảnh lại cùng đám trẻ kia như nhau, đều biến mất trong tầm mắt y.

Qua hồi lâu, y mới yên lặng dùng tay xoa xoa khuôn mặt đầy máu. Hai mắt đau, rất đau, lại còn đau hơn khi bị Chu Cảnh cự tuyệt.

Y không biết chính mình đã làm sai việc gì, vì cái gì mà người duy nhất trên thế giới này không ghét bỏ y ngốc lại đố xử với y như thế?

Lúc đầu tới đây đi học ý đồ rõ ràng chỉ muốn nhìn Chu Cảnh nhiều hơn một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy Chu Cảnh liền cảm thấy vui vẻ, nhưng rồi khi tới, nội tâm lại không thỏa mãn mà không chịu khống chế.

Tô Ngôn thỉnh thoảng sẽ để cho tên ngốc trả lời một số câu hỏi, cho nên ở tiết của Chu Cảnh y luôn giơ tay thật cao thật cao, cốt chỉ để anh nhìn thấy mình. Rõ ràng học sinh phía dưới đều không có trả lời được, nhưng Chu Cảnh cũng chẳng thèm liếc y một cái, trực tiếp bỏ qua.

Cứ một hai lần như vậy, thêm mấy lần tên ngốc cũng hiểu được, Chu Cảnh không muốn nhìn đến mình.

Nhưng cho dù Chu Cảnh lãnh đạm như thế, tên ngốc vẫn cảm thấy Chu Cảnh thích mình.

Loại ý niệm này từ lúc bắt đầu y đã giấu kín ở trong đầu, chưa bao giờ thay đổi.

Máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra, một khắc cũng không ngừng, bởi vì mất máu nên đầu tên ngốc dần dần có chút choáng váng, y lung lay muốn đứng thẳng người, nhưng lại không biết nên chạy về hướng nào.

Trường học, ký túc xá, bờ sông,...

Không có một chỗ nào là nhà y cả, không có một chỗ nào cho y trở về.

Đột nhiên có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, tên ngốc trầm trọng ngẩng đầu lên, thấy Chu Cảnh cách đó không xa đang nhìn mình, trong tay còn cầm cái hộp nho nhỏ.

"Thầy Chu..."

Tên ngốc ngốc ngốc nhìn Chu Cảnh, nước mắt trào ra một chút liền rơi xuống.

Chờ khi Chu Cảnh đi đến trước mặt tên ngốc, y đã giống trẻ con mà khóc đến mức thở hổn hển.

Rõ ràng trước kia bị bẫy thú kẹp ngón chân còn đau hơn nhiều, rõ ràng biết không thể chọc thầy Chu cáu giận, nhưng y vẫn là nhịn không được.

Bao nhiêu ủy khuất trong lòng y, đều theo nước mắt trào hết ra.

Chu Cảnh chỉ đi đến trước mặt tên ngốc, sau đó nhẹ nhàng dùng tay vén lại mớ tóc dài hỗn độn cho y, rồi dùng cồn i-ốt rửa sạch miệng vết thương.

Nước mắt hòa cùng máu còn lẫn thêm cồn i-ốt làm da tên ngốc xót kinh khủng, y cắn chặt răng, đứt quãng giải thích với Chu Cảnh: "Thầy... Chu... không phải tôi..."

"Tôi biết."

Ngay từ đầu, Chu Cảnh đã đứng ở cửa sổ văn phòng đem hết thảy thu vào trong mắt.

Chỉ là Chu Cảnh không nghĩ tới tên ngốc sẽ bị thương, càng không nghĩ tới chính mình khi nhìn thấy y bị thương lại nhịn không được mà sốt ruột.

"Đừng có... giận tôi..."

Tên ngốc cẩn thận quan sát đến biểu tình của Chu Cảnh, sợ anh toát ra một tia chán ghét.

Chu Cảnh không có trả lời y, chỉ tiếp tục xử lý miệng vết thương.

Tên ngốc không thuận theo mà nhỏ giọng: "Thầy Chu đừng giận tôi."

Chu Cảnh tay dùng chút lực dán miếng băng gạc lên khiến tên ngốc đau đến mức mặt nhăn tít lại.

"Đau..."

"Vậy ít nói vài câu." Chu Cảnh chau mày nói.

Anh đích xác có chút bực mình, nhưng là vì chính mình.

Rõ ràng đã nói là muốn rời xa Ân Hướng Bắc, kể cả Ân Hướng Bắc có chết ở trước mặt mình cũng không tính là cái gì cả, nhưng rồi mỗi lần lại mỗi lần, anh đều không khống chế được chính mình.

Anh đã lãng phí vô số tình cảm của mình trong suốt hai mươi năm thanh xuân trên người người đàn ông này, cũng không thể nói muốn quên liền quên, nói vứt là bỏ hết được mọi chuyện, chẳng sợ Ân Hướng Bắc người này bại hoại đến tận xương tủy.

Bình luận

Truyện đang đọc