THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Kinh thành Tây Đô cách Quảng Xuyên hơn năm vạn dặm, núi non trùng trùng, sông ngòi chia cắt. Có thể nói ở kinh thành là nơi xa hoa, đâu đâu cũng là quý tộc, khác một trời một vực ở Quảng Xuyên nơi biên cương đông đúc nhộn nhịp, người tứ xứ đổ về không ít làm cho Quảng Xuyên ngày ngày luôn có mối dọa lăm le.


Trong Quảng Xuyên, có chợ buôn dành cho người các tộc từ phương xa khắp nơi đổ về làm ăn, mỗi ngày một nhiều, mỗi ngày một suy yếu về quyền lực mà quan viên thành Quảng Xuyên nắm giữ. Đến cái mức mà Hồ huyện lệnh cũng không còn tiếng nói ở chợ buôn, thay vào đó là đám người Đa Lạt bang lên đứng đầu, làm chủ một phương.


Tư Không Dương Thiên vốn là binh tướng tài tung hoành ngang dọc trên sa trường, ai mà ngờ rằng hắn lại bị điều về cái nơi phức tạp này.


Vì quyết định này của Vũ Văn đế mà khiến cho vài trọng thần trong triều không hài lòng. Tư Không tướng quân vậy mà lại rất điềm tĩnh đón nhận chiếu chỉ, nghe lời dẫn binh đến Quảng Xuyên.


Quả nhiên là kiện tướng trung thành, người đời đối với hắn lại càng thêm kính trọng. Thế nhưng đâu có ai biết được rằng, vị tướng quân trung can nghĩa đảm kia lại là một ác ma đội lốt người.


_________________________________


Tư Không Dương Thiên đi đến quân doanh được đặt cách ngoại thành không quá xa, phía ngoài quân doanh là hai cái tháp quan sát vừa được thi công xong.


Tháp quan sát cao hơn chín trượng, một cái hướng ra ngoại thành, một cái hướng vào cổng thành, trên cổng thành là một đội cung sĩ canh gác, cứ thế tạo thành một vòng bảo hộ vững chắc.


Kể từ khi Tư Không tướng quân đến đây, mọi hoạt động trong quân trướng từ trước đến nay đều thay đổi, kể cả cách bố trí phòng vệ trong thành cũng đổi. Điều này khiến cho Quảng Xuyên trở nên gắt gao về việc đi lại hơn.


Trời hôm nay đặc biệt nắng nóng hơn bình thường, mây cũng không nhiều khiến cho mặt đất xung quanh quân trại nổi lên những mảng mờ ảo.


Cung Vận Ý đi theo bên cạnh hắn, hai tay phải ôm chặt Thiết Vũ Thương cùng với một mớ binh thư. Mồ hôi đã thấm ướt quần áo y, mệt muốn lả người, nhưng hắn vẫn mặc kệ.


Cho dù là đã vào doanh trướng chủ tướng nhưng hắn vẫn không có ý định cho y nghỉ ngơi. Cung Vận Ý thở hổn hển, không còn hơi đâu mà đi để ý mấy ánh mắt nhìn mình.


Đặng Tả Khanh ngồi bên trái, Mai Hữu Sài ngồi bên phải, dọc theo hai hàng là vài vị bộ hạ đi theo hai cánh quân của hai phó tướng.


Mai Hữu Sài có chút thương hại cho Cung Vận Ý, chẳng một ai hiểu vì sao tướng quân luôn đối đãi tốt với mọi người lại chán ghét nam nhân này như vậy, cứ nhất mực hành hạ y.


Tư Không Dương Thiên khẽ liếc mắt nhìn đến nam nhân, thấy y có hơi chật vật liền khinh bỉ hừ lạnh.


"Mật báo ở kinh thành thế nào?" Hắn hỏi.


Một vị hạ tướng liền nhanh nhảu đáp: "Bẩm tướng quân, thuộc hạ vừa nhận được tin lúc sáng nay, ở kinh thành lại có thêm một nhóm sứ giả Hồ Cương, đem hắc mạch đến tiến cống."


"Hắc mạch? Có loại này nữa sao?"Đặng Tả Khanh khó hiểu gãi đầu.


Tư Không Dương Thiên nhận ra được điểm không đúng, nhưng lại chẳng thế giải thích tại sao.


"Quan binh đều đã kiểm tra kỹ, đúng là chỉ có một đống hạt màu đen." Vị hạ tướng kia lại chêm thêm vào.


Lúc này chẳng ai nói thêm bởi vì họ hoàn toàn không biết hắc mạch là gì.


Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày: "Ta chỉ có nghe qua yến mạch, lúa mạch, đại mạch. Nhưng chưa bao giờ nghe qua hắc mạch."


Ai nấy cũng gật gù đồng ý.


Cung Vận Ý đứng kế bên, do dự rằng không biết có nên lên tiếng giải thích hay không, thứ gọi là hắc mạch kia y có từng biết qua.


"Cung Vận Ý." Tư Không Dương Thiên gọi y, nhưng nam nhân lại xuất thần đứng đơ ra ở đó.


Hắn bực mình quát lên: "Cung Vận Ý! Ngươi điếc hả?"


Y giật mình, binh thư cùng thương ở trên tay đều rơi xuống khiến cho mọi người che miệng cười. Tư Không Dương Thiên sắp phát hỏa, y cảm nhận được lửa nóng đang mon men muốn bắn về phía mình.


Cung Vận Ý vội vàng cúi xuống nhặt binh thư cùng Thiết Vũ Thương. Nhưng lại vụng về không biết nên cầm cái nào trước.


Tư Không Dương Thiên thấy y lề mề chậm chạp đành tự mình đứng dậy cầm lên cây thương, sau đó liền múa một đường trên không trung, vui vẻ nói.


"Thiết Vũ Thương đã nằm trong tay bổn tướng, từ nay về sau sẽ không còn sợ cường địch. Nếu kinh thành có chuyện gì, chúng ta sẽ dẫn binh về cứu trợ."


Những người bên dưới đều trầm trồ, mồm miệng liên tục khen ngợi uy vũ của hắn. Cung Vận Ý có chút không cam, vị tướng quân đỉnh đỉnh dại danh của các người cướp đồ của ta á.


Đã qua mấy ngày, tâm trạng bị hắn đoạt lấy bảo vật vẫn không hề nguôi ngoai.


Cung Vận Ý đặt mạnh binh thư lên bàn, miệng làu bàu: "Hắc mạch còn không biết thì uy vũ cái gì."


Tuy là y đã cố gằng kìm lại giọng nói, nhưng thính lực của ai đó giống như chó, tất thảy đều lọt lỗ tai.


Hắn đột nhiên đông cứng nụ cười trên mặt, giọng lạnh tanh hỏi: "Ngươi nói gì?"


"..." Cung Vận Ý mím môi lắc đầu.


"Không lẽ một tên lừa đảo như ngươi biết hắc mạch là gì?" Hắn khinh thường quay sang nhìn y, nhếch một bên môi làm cho y muốn đánh.


Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Cung Vận Ý làm sao có cái lá gan lớn như vậy.


"Ta... Ta có biết."


Hắn nhướn mày, vậy mà biết được thứ lạ lùng kia sao?


Hắn trở lại vị trí ngồi, ung dung ra hiệu cho Cung Vận Ý.


"Thật ra hắc mạch chính là một loại lúa đều màu đen từ thân đến hạt, gần giống với lúa mạch và lúa mì, vị thì hơi béo hơn một chút. Chúng chỉ mọc ở Hồ Cương quốc nên các người không biết cũng không có gì lạ."


Những gì mà y nói ra đều hoàn toàn khiến cho mọi người gật gù chăm chú nghe, Tư Không Dương Thiên lại hỏi thêm: "Vậy ngươi biết vì sao bọn Hồ Cương lại mang thứ đó đến bán không?"


Cung Vận Ý lắc đầu.


Hắn hả hê mắng thầm trong lòng, chỉ biết một mà không biết hai. Ngu ngốc.


Nhưng suy nghĩ một lúc thì y lại nói: "Nhưng mà hắc mạch lại nhẹ hơn lúa mạch rất nhiều, cộng với màu đen tuyền khó nhìn thì rất dễ giấu đồ, người ở kinh thành nếu không rõ về hắc mạch thì không biết được. Sẽ cho qua."


Tư Không Dương Thiên hoàn toàn bị lời vừa rồi của y đánh bay khoái chí trong lòng.


Đặng Tả Khanh liền hỏi vị hạ tướng kia: "Trương Lệnh, mật thư có nhắc qua là đã kiểm tra bên trong bao hắc mạch không?"


Trương Lệnh nhíu chặt mày đáp: "Hình như là không... Có lẽ bọn họ chỉ kiểm tra sơ sài... Người đưa tin còn nói là tất cả mọi người trong hoàng cung đều tỏ vẻ thích thú với thứ lạ lẫm này."


Tư Không Dương Thiên đập bàn: "Bọn họ thân là thủ vệ trong cung vậy mà lại sơ suất như vậy? Mau truyền lại tin tức cho mật báo, dặn dò phải cẩn thận đám sứ giả Hồ Cương đó."


Trương Lệnh nhanh chóng rời đi, buổi gặp mặt hôm nay cũng sớm kết thúc, hắn vẫn chưa biết được đám người Hồ Cương đang âm mưu điều gì, đặc biệt chính là nhóm người mà hắn đã bắt gặp tại Quảng Xuyên.


Đợi cho đến khi mọi người đi hết, chỉ còn lại hai phó tướng, Đặng Tả Khanh mới nói nhỏ: "Bọn người Hồ Cương ở Quảng Xuyên dạo gần đây lạ lắm."


"Lạ?"


"Hôm qua có hai tên rời khỏi Quảng Xuyên."


"Là tên nào? Ngươi nhận ra chứ?"


"Chính là hai tên đi theo gã Hồ Cương kia."


Theo lời mà Đặng Tả Khanh nói, gã Hồ Cương kia chắc hẳn chính là người từng dây dưa với Cung Vận Ý, Tốc Lạc Phổ Đài.


Lập tức ánh mắt của tướng quân liền lom lom nhìn y, khiến cho người ta không lạnh mà rét run.


"Chính là tên nam nhân đã giúp Cung tiên sinh một tay hôm đó phải không?"


Hai từ phải không bị hắn nâng lên một cao độ rất tà mị, ngay cả Mai Hữu Sài cũng phải rùng mình.


"Phải."


"Vậy... Ta có nên cải trang đi thám thính xung quanh chợ buôn không nhỉ?"


"Nếu ngài muốn thì hạ tướng sẽ đi theo ngài."


"Không biết là danh tính của tên đó là gì nhỉ?"


Tư Không Dương Thiên ngữ điệu thì bâng quơ nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi người Cung Vận Ý.


Y không thoải mái, tay và chân đều đổ đầy mồ hôi, mà chân thì ngứa ngáy chỉ muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.


Nhưng mà ba người họ cứ nhìn y mãi, Cung Vận Ý không chịu được bèn ấp úng: "Hắn ta... Là... Là... Tốc Lạc Phổ Đài... Là chủ của Đa Lạt tiền trang..."


Tư Không Dương Thiên lại bất thình lình vỗ bàn một cái, hào sảng nói: "Tốt! Đã biết danh tính của người nọ thì có thể điều tra rồi. Xem ra Cung tiên sinh rất thân với hắn nhỉ?"


"Không... Không có đâu, chỉ là có từng đến tiền trang làm chút chuyện nên mới..."


"Làm chút chuyên? Cung tiên sinh của ta không lẽ lại thiếu nợ hắn?"


"Không phải ta, mà là một vị bằng hữu của ta nợ..."


Tư Không Dương Thiên lúc này mới hài lòng, khi đã xác định được mối quan hệ giữa y và tên Hồ Cương đó liền cảm thấy nhẹ người một chút.


Không biết vì cái gì nữa! Điên rồi!


Cung Vận Ý thở phào, cảm giác giống như mình là phạm nhân bị tra thẩm ấy.


Mai Hữu Sài lại đặc biệt cảm thông cho y, ánh mắt nhìn y càng trầm ổn hơn, nói: "Không ngờ Cung tiên sinh trông ngốc như vậy lại biết về hắc mạch, còn biết đến tên chủ tiền trang Tốc Lạc gì đó nữa. Không tầm thường chút nào nha."


Cung Vận Ý có hơi e ngại, chỉ cười cười: "Ta rất tầm thường..."


Tư Không Dương Thiên nhìn hai người họ cười cười nói nói liền đùng đùng lên tiếng cắt ngang: "Ngươi ở lại quân trại, nếu dám bước một bước rời khỏi thì ta đập gãy chân ngươi. Còn hai người mau cải trang đi theo ta."


Hắn vẻ mặt hầm hầm bỏ đi, bộ dạng răng đe đó làm cho hai vị phó tướng hơi lo lắng, vì sao mỗi lần đối diện với Cung Vận Ý thì tướng quân đều lòi ra tật xấu vậy?


Mai Hữu Sài thở dài, xua tay: "Thôi, chúng ta mau chuẩn bị. Cung tiên sinh chớ dại mà lại chọc giận tướng quân nữa đấy."


Cung Vận Ý nhẹ gật đầu.


Đặng Tả Khanh nghênh ngang hất mặt: "Liệu hồn đi."


Cung Vận Ý mím môi, sau khi trong doanh trướng chỉ còn một mình y thì lại im lặng đến chán chê.


Y thở dài, thế gian này sao lại khó khăn như vậy? Có thể cho y một cuộc sống yên bình chút được không?

Bình luận

Truyện đang đọc