THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Ngươi nhìn ta? Có tin ta móc mắt ngươi không?


Cung Vận Ý chán ghét lườm nguýt tên Hồ Cương đang chễm chệ ngồi khoanh tay cắn hạt dưa trước mặt.


Vẻ mặt của tên này sao có thể đáng ghét như vậy? Giống y hệt với chủ tử của gã hết sức.


Gã cười hỏi: "Sao nào? Uất ức lắm đúng không?"


"..."


Thử ngươi bị người ta bắt ép rồi bị điểm huyệt xem! Hơn nữa còn dùng mấy lời nói cay nghiệt kia để châm chọc, nếu không uất ức thì chỉ có thể là tên ngu đần thôi.


Y im lặng, không buồn trả lời gã.


Thứ mà y đang nghĩ đến chính là Tư Không Dương Thiên, không biết hắn có thể tìm được y hay không?


Bị bắt đi bất ngờ thế này, Cung Vận Ý vẫn chưa kịp để lại manh mối. Muốn tìm một người mà chẳng có chút dấu vết nào quả thật là mò kim đáy biển.  Nhưng Tư Không Dương Thiên lại không phải người tầm thường.


Vì vậy Cung Vận Ý quyết định sẽ âm thầm tính xem hiện tại Thiên nhi đang ở đâu.


Y nhìn xuống bàn tay mình, lấy tuổi và ngày giờ lần cuối mà y còn thấy Tư Không Dương Thiên để tính Thiên, Can, Địa, Chi, sau đó mới dùng cái tính ra để kết hợp với phương hướng và ngày giờ hiện tại.


Chẳng mất quá lâu để nhìn ra được càn khôn, lúc này Tư Không Dương Thiên đang ở trong một khu rừng vắng, nằm ở hướng Tây so với Lâm An thành.


Xem ra là hắn sắp tìm đến rồi!


Trong lòng Cung Vận Ý không khỏi vui mừng. Thế nhưng vạn vạn không ngờ đến chính là y lần nữa được người ta đưa y, đây là hỗn số mà càn khôn không thể nhìn thấu.


Trong lúc tên kia còn dương dương tự đắc, tùy ý ăn dưa nhấp môi rượu nóng, ở bên ngoài cửa sổ đã xuất hiện một hắc y nhân từ lúc nào.


Hắc y nhân thân thủ như âm hồn bất định, vừa chớp mắt liền chui tọt vào phòng, dùng chủy thủ đâm chết tên Hồ Cương mà trên tay hắn vẫn còn cầm ly rượu.


Người ngã xuống, máu chảy lênh láng, Cung Vận Ý cả kinh đến mức tròn xoe mắt không nói nên lời.


Hắc y nhân nhanh như chớp bắt lấy Cung Vận Ý ném lên lưng mình, y hoảng loạn muốn hét lên nhưng bị người đó ngăn lại.


"Là ta! Cung tiên sinh…"


"Giang Bình?"


"Phải, thật khó khăn lắm mới tìm được ngài. Cung tiên sinh yên tâm, nhất định tại hạ sẽ cứu người ra an toàn."


Vừa nói, ám vệ Giang Bình vừa xuất thủ nhảy qua khỏi cửa sổ, nhấp nhô trên những mái nhà một lúc lâu Giang Bình mới tấp vào nột biệt viện nhỏ ở góc cuối đường trong thành.


Vừa đáp xuống mặt đất, Giang Bình đã vội để Cung Vận Ý ngồi lên ghế dưới mái đình nhỏ.


Lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên: "Thúc thúc vẫn ổn chứ?"


Lâm Sở Thường đứng quay lưng lại với y, gương mặt tiêu sái mỹ mạo lúc trước đã trở nên thiếu sắc, ánh mắt có chút buồn bã không nói nên lời.


Cung Vận Ý nhận ra được biến hóa thay đổi từ nam nhân, sớm đã biết hắn phải trải qua kiếp nạn, nhưng lại khiến cho bản thân hắn…


"Ta… Không sao…"


"Đã một năm rồi, kể từ lời tiên đoán đó cú thúc thúc."


Lâm Sở Thường mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại không hề có cảm xúc.


Cung Vận Ý không biết phải trả lời thế nào. Lâm Sở Thường trầm mặc thu lại ý cười, sau đó liền phân phó cho Giang Binh đưa y đến phòng nghỉ.


Cung Vận Ý được giải khai huyệt đạo, cả cơ thể như trút bỏ rất nhiều đá nặng.


"Giang Bình này…"


Cung Vận Ý có chút ngại ngùng lên tiếng, ám vệ Giang Bình mặt than chỉ trơ mắt nhìn y.


"Ngươi có thể… Tìm xem Thiên nhi…"


Giang Bình nhanh trí hiểu ra cái mà Cung tiên sinh đang nghĩ là gì, hắn chỉ có lệ đáp: "Tư Không tướng quân nay mai sẽ đến Nam Dương thành, Cung tiên sinh đừng lo lắng quá, hiện tại nên cẩn thận nghỉ ngơi."


Cung Vận Ý thở dài, cũng chẳng còn hứng thú gì để tiếp tục nói chuyện với Giang Bình. Đã thoát khỏi ma trảo của Tốc Lạc Phổ Đài rồi, y chẳng còn buồn phiền gì cả, hiện tại có thể an tâm được một ít để chờ Thiên nhi đến tìm.


Thế nhưng đâu đó trong lòng y, có cảm giác không hay cho lắm… Chẳng rõ nguyên nhân là tại sao. Y chỉ biết rằng mỗi khi có cảm giác này, nhất định sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nặng nhẹ đều liên quan đến người gần gụi với y.


Ở bên ngoài, trăng sáng treo cao, Lâm Sở Thường vẫn đứng đó một mình, ánh mắt dường như đang nhìn đến một nơi rất rất xa mà có lẽ hắn không tài nào có thể thấy.


Giang Bình không lên tiếng, hắn chỉ âm thầm đứng đó.


"Cung chủ…"


Hắn thì thầm.


Cùng thời điểm đó, ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra, ngay khi thi thể nằm trên vũng máu kia đập vào mắt, Tốc Lạc Phổ Đài đã cay nghiệt kéo một nụ cười trên gương mặt. Vậy mà lại để vuột mất nam nhân.


Không chỉ vậy, người của hắn cũng đã mất mạng.


Hoàng Phu Kha nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp!"


"Cáp Điểu chết rồi… Vợ con hắn phải làm sao đây?"


Tốc Lạc Phổ Đài vẫn bảo trì im lặng, hắn tiến đến dùng tấm da hổ đặt trên rương đồ cuốn lại thi thể đã lạnh tanh kia.


Hắn nói: "Cáp Điểu chính là vì Hồ Cương tộc mà hy sinh, hắn là anh hùng tận trung…"


"Chủ soái…"


"Cái chết của Cáp Điểu ta nhất định không bỏ qua."


Tốc Lạc Phổ Đài vân vê ngón tay lên sợi lông trên tấm da hổ, hắn biết một mình Cung Vận Ý không thể thuận lợi tẩu thoát được, nhất định là được người khác giúp.


________________________________


Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, tiến ồn ào huyên náo của phiên chợ ngày khiến Cung Vận Ý thức giấc.


Lúc này trên bàn đã bày sẵn điểm tâm nóng hổi, Cung Vận Ý qua loa rửa mặt rồi qua loa ăn hết thức ăn, nhưng tâm trạng vẫn y hệt tối hôm qua không có chút tốt lành nào.


Cứ thế, y ngồi ngây ngốc tại đó, không có túi đồ nghề, không có dụng cụ nào để y có thể nhìn vào càn khôn, chỉ có thể dựa vào đốt ngón tay và giờ giấc thế này thì tính được bao nhiêu đâu chứ?


Thiên nhi đã đến chưa?


Liệu trên đường có gặp phải chuyện gì không?


Cung Vận Ý không yên tâm mà đi tìm Giang Bình, thế nhưng đi hết cái biệt viện mà y chẳng thấy bóng dáng của ai cả!


Bọn họ đi đâu hết rồi? Chỉ có một mình y ở đây thật sao?


Đi một vòng lớn rồi y cũng quay lại phòng nghỉ, cửa lớn ngoài kia y có thể tùy ý ra nhưng y sợ rằng sẽ lại bị Tốc Lạc Phổ Đài phát hiện mà bắt trở về.


Y ngồi đó có chút thẫn thờ, mấy chiếc lá cánh hoa rơi xuống báo hiệu cho một mùa sắp chuyển mình. P


Cứ thế y mất thêm một ngày chẳng làm gì cả, bên trong biệt viện im ắng là thế nhưng bên ngoài lại sắp đón nhận trận cuồng phong bão táp.


Huyện lệnh Nam Dương thành vô cớ bắt bớ ngư phu ở trấn Giảo Giảo cách đây không xa, sự việc căng thẳng đến mức khiến cho dân chúng tại trấn Giảo Giảo náo loạn chạy đến đòi người.


Sau đó là một màn hỗn chiến máu chảy nước mắt rơi, những người dân đến đòi người đều là có tuổi hoặc trẻ con và phụ nữ, số ít là nam nhân trung niên trai tráng, vì vậy mà động thái của huyện lệnh khiến cho khắp Nam Dương bất mãn, càn nghiêm trọng hơn là đã có hai ba người chết.


Chẳng biết là vô tình hay cố ý, nha sai rút kiếm ra chém loạn xạ, ai cũng thấy.


Huyện lão gia bắt đầu khốn đốn, lão chối bỏ trách nhiệm và kiên quyết đóng chặt nha môn.


Trong đêm hôm đó, một nhà ba người huyện lệnh Nam Dương bị thích khách đột nhập sát hại. Sự việc nhanh chóng truyền ra ngoài, có không ít nghi ngờ cho rằng là do khách nhân giang hồ ra tay thay trời hành đạo bởi vì huyện lão gia cùng vợ con đều bị Đinh Công Trảo sát hại.


Phía bên trên bắt đầu rục rịch, mâu thuẫn giữa triều đình và giang hồ lại càng thêm sâu sắc, Vũ Văn đế lập tức cho khâm sai đại thần đến Nam Dương điều tra rõ mọi việc, bắt tên hung thủ để trừng trị.


Các bang phái nghe được tin trong lòng cũng nổi dậy, tại sao lại nghi ngờ bọn họ mà không nghi ngờ đến những dân chúng ở trấn Giảo Giảo?


Tất cả đều do Đinh Công Trảo!


Các chưởng môn bắt đầu cho rằng tà giáo đã trở lại hoặc do Vọng Nguyệt cung đang nổi danh hắc bạch bất phân.


Nam Dương và những nơi khác nhanh chóng trở thành một mớ bòng bong hỗn loạn.


Cung Vận Ý chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị Lâm Sở Thường kéo đến một tửu lâu rộng lớn.


Bên trong ồn ào huyên náo ca vũ, những người đến đây còn chẳng phải là các bang phái đang kiêng kị Vọng Nguyệt cung hay sao?


Y có chút bất ngờ, làm sao lại kéo y đến một nơi như vậy? Không sợ người đó trông thấy sao?


Lâm Sở Thường phong thái đã lấy lại như ngày nào, ánh mắt đạm mạc xem thường mọi thứ xung quanh.


"Sợ cái gì? Lâm Sở Thường ta là loại người dễ đụng đến vậy sao?"


"Ta không nói đến ngươi, cái ta e ngại chính là bản thân ta đây này! Ta không thể khiến Thiên nhi phải lo lắng…"


"Chẳng lẽ thời gian qua hắn không lo lắng? Dù gì thì thúc thúc yên tâm, hắn đang ở đây rồi."


Vừa nghe đến đây, Cung Vận Ý có chút vui mừng trong lòng.


Vẻ mặt của y hớn hở lộ rõ: "Thật sao?"


"Không tin ta?"


Lâm Sở Thường nheo mắt, Cung Vận Ý chỉ bật cười. Tính cách của hắn với Thiên nhi sao lại có điểm giống nhau như thế? Vì vậy mà trở thành bằng hữu chằng?


Ngay khi y bước vào bên trong tửu lâu, mọi tiếng ồn ào đều im bặc, tất cả ánh mắt bắt đầu đổ dồn lên nam nhân rụt rè phía sau Lâm cung chủ.


Thiên Cơ tiên sinh! Chính là cái tên đi liền với Mã Hoàng đã chết.


Ai cũng thắc mắc tại sao người này lại đi chung với cung chủ Vọng Nguyệt cung, hoặc là ngờ vực của họ đã đúng, bọn chúng là cùng một giuộc!


Vậy thì tại sao Lâm Sở Thường lại mời tất cả bọn họ đến? Có ý đồ gì đây?


Cung Vận Ý khẽ cau mày, mấy ánh mắt kia giống như đâm thật nhiều lỗ lên người y.


Y cô gắng không để ý đến họ, y chỉ chuyên tâm tìm kiếm bóng dáng người nọ, ngay khi nhìn đến ở góc nhỏ trong tửu lâu, nụ cười ôn nhu cùng ánh mắt quen thuộc đó.


Cung Vận Ý ngay lập tức chạy đến, có người đứng bật dậy muốn chặn đường y nhưng bị giọng nói của Lâm cung chủ cắt ngang.


Hắn dõng dạc tuyên bố: "Vọng Nguyệt cung từ nay sẽ rút khỏi giang hồ, hôm nay tại hạ mời chư vị đến chính là làm lễ rửa tay gác kiếm."


Cung Vận Ý há hốc mồm.


Những người khác cũng xì xào bàn tán sôi nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc