THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Mặt trời lúc này đã di chuyển gần đỉnh núi cách kinh thành vài dặm, ánh nắng dịu đi rất nhiều, tiết trời mát mẻ gió thổi lay lay mấy tàn lá lớn.


Cung Vận Ý lặng lẽ bước từng bước theo sau nam nhân, hắn vẫn chưa lên tiếng nói lời nào chỉ có thong thả dạo quanh mấy con phố.


Dọc đường đi, không ai mà không nhận ra Tư Không tướng quân khí chất hơn người này, còn có một số cô nương trẻ trung tươi xanh khẽ đưa ánh mắt đa tình, tặng khăn bày tỏ với hắn, nhưng hắn lại không có một chút gì gọi là thích thú với các nàng.


Hắn nhận khăn rồi sau đó cũng ném cho Cung Vận Ý: "Đem bỏ đi."


Cung Vận Ý có hơi tiếc nuối: "Là thành ý của các nàng kia mà?"


"Nhưng ta không thích, thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ thẳng thắng từ chối các nàng? Hơn nữa ta chỉ mới về đến kinh thành chưa được một ngày."


"..."


Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục giải thích: "Các nàng chỉ biết rằng thanh danh Tư Không gia của ta lớn cỡ nào, nhưng không hề biết ta đang nghĩ gì."


"Vậy à..."


"Ừ."


Hắn mặt lạnh như tiền, nhìn nam nhân lúng túng với đống khăn tay, cảm thấy bộ dạng này của y trông thật đáng yêu.


Hắn giật mình quay mặt đi, sao đột nhiên lại nghĩ như thế? Đúng là không đâu mà.


Hắn vội đi tiếp cho đến khi thấy được Hoa Diễm lâu, các cô nương y phục mỏng manh, phấn son thơm ngát cười yêu mị vẫy tay mời gọi nam nhân.


Cung Vận Ý ngỡ ngàng hỏi: "Dương Thiên? Chẳng lẽ..."


"Vào uống rượu."


Hắn nhếch môi, lúc này hắn lộ ra vẻ phong lưu khiến cho mỹ nhân càng nhiệt liệt hơn, bọn họ đến dựa lên người hắn nũng nịu dùng chất giọng ngọt như đường lôi kéo hắn vào.


"Vị công tử này, ngài muốn chơi như thế nào thì bọn thiếp cũng chiều được nha."


"Sao người anh tuấn như vậy cơ chứ?"


Cung Vận Ý bối rối, chân như bị đóng đinh trên nền đất.


Tú bà vừa tiễn khách quý xong, trông thấy hắn hai mắt liền sáng rực, bà ỏng ẹo đi đến cười nói.


"Ây dô! Đây chẳng phải là Tư Không tướng quân sao? Ngài hôm nay đại giá quan lâm là muốn tìm cô nương xinh đẹp nào?"


"Hoa tú bà biết ta muốn gặp ai mà."


Hắn đưa ngón tay nâng cằm nữ nhân mập mạp kia, Hoa tú bà nhanh trí cười hì hì gật đầu.


Lúc này Hoa tú bà mới để ý sự xuất hiện của y, bà nhìn một lượt rồi đánh giá, cũng không tệ nhưng nhìn khá là yếu ớt nha, tuy là cách lớp vải nhưng bà vẫn có thể soi ra được thân thể mảnh mai của Cung Vận Ý.


"Đây là..." Bà giả vờ tò mò chỉ.


Hắn nhàn nhạt đáp:  "Người hầu của ta."


"Vậy à... Tiếc quá..." Bà ta lầm bầm trong miệng


Tư Không Dương Thiên khẽ nhíu mày hả một cái, bà ta liền xua tay kéo kéo hắn vào trong.


Chậc! Tiếc rằng đây là nam hầu của tướng quân, nếu không nhất định bà sẽ tìm cách đưa y trở thành nam quan của thanh lâu rồi.


Hắn mà thấu được suy nghĩ của lão cáo già này, nhất định sẽ xé xác bà ta đem làm khô.


Cung Vận Ý tuy là không bằng tướng quân, nhưng gương mặt ưa nhìn khiến người khác dễ chịu kia rất được lòng mấy người đã có tuổi.


Hai ba mỹ nhân không mấy kiều diễm lập tức bu quanh Cung Vận Ý, bọn họ thích thú bẹo má y, nắm tay y.


Tư Không tướng quân vừa bước lên lầu nhìn xuống liền trông thấy cảnh tượng kia, đột nhiên lòng âm ỉ nổi trận lửa.


Hắn âm trầm hô: "Còn không mau lên đây?"


Cung Vận Ý nghe thấy thế lập tức đẩy các nàng ra, chạy đến bên cạnh hắn. Mặt y lúc này đã ửng hồng rồi.


Lần đầu tiên bị nữ nhân gần gũi, cảm giác có chút không thích ứng được...


Hắn lãnh khốc hỏi: "Thích lắm sao?".


"Không..." Cung Vận Ý lắc đầu nguầy nguậy.


Hắn hài lòng hừ hừ.


Cả hai được Hoa tú bà đưa vào phòng lớn đặc biệt, đây là nơi dành để gặp mặt danh bài hoa khôi của Hoa Diễm lâu.


Bạch Viên Viên


"Ngài đợi một chút ta lập tức đi gọi Viên Viên đến đây." Vừa vào phòng tú bà lập tức không còn cười tươi rói nữa. Mà hắn cũng chẳng còn bộ dạng phong lưu như lúc nãy.


"Nhớ là truyền ra ít tin tức, ta đến đây tìm mỹ nhân."


"Vâng vâng, vẫn như lúc trước chứ gì."


Tú bà vội khép cửa lại.


Cung Vận Ý khó hiểu: "Chuyện này..."


Hắn nhếch môi tiến sát gần y: "Tiểu thúc nhìn không ra là ta đang diễn?"


"Diễn? Thật sự nhìn không ra..."


Ai kêu mặt của Thiên nhi quá là đào hoa, đến y cũng bị hắn lừa.


"Ngốc."


"Vậy chúng ta đến đây để làm gì?"


"Điều tra."


"Hả?"


Trong đầu y hoàn toàn mờ mịt.


Điều tra sao? Hắn đang điều tra cái gì mà phải chui vào nơi phong trần này?


Hắn ngồi xuống, rót rượu nữ nhi hồng trong bình ra ly nhỏ rồi hớp một ngụm.


"Chính vì nơi này là thanh lâu phong trần hỗn tạp nên mới dễ dàng moi móc thông tin, hơn nữa càng là nơi tốt nhất để ngụy trang khiến cho người ta nghĩ rằng bổn tướng quân ham mê tửu sắc."


"Nhưng... Ngài nghĩ ra được thì người khác cũng có thể nghĩ ra được."


"..."


Cung Vận Ý thành thật nói làm hắn câm nín.


Cho hắn dương dương tự đắc một chút cũng không được sao?


Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, bước vào là nữ nhân tuyệt sắc, ánh mắt nhu tình khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải xiêu lòng, hương thơm trên người nàng không phải phấn son mà là hương hoa đào nhè nhẹ nhớ mãi không quên.


Tư Không Dương Thiên thuận miệng khen một tiếng: "Quả là danh bài của Hoa Diễm lâu, như hoa như ngọc kiều diễm mị người."


Bạch Viên Viên khẽ cười: "Tướng quân quá khen, cái tên Hoa Diễm lâu cũng không phải vô nghĩa."


"Vài năm không gặp, Viên Viên vẫn rất lanh lợi."


Tư Không Dương Thiên dùng ánh mắt sắc xảo nhìn nàng, Bạch Viên Viên chỉ có thể cười gượng.


Hoa tú bà vẫy khăn tay nói: "Dù gì cũng là chó săn của cung chủ, tất nhiên Viên Viên phải lợi hại rồi."


Cung Vận Ý nghe bọn họ nó qua nói lại mà đầu óc không sáng lên được tí nào.


Cái hì mà chó săn của cung chủ? Chẳng lẽ nơi này còn có liên hệ gì với võ lâm?


Tư Không tướng quân ra hiệu, Hoa tú bà hiểu ý lập tức rời khỏi.


Hắn liếc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của y, bèn giải thích: "Hoa Diễm lâu là của Vọng Nguyệt cung chuyên bán tin tức trên giang hồ. Mỗi một kỹ nữ ở đây đều là nguồn moi tin, thế nhưng duy chỉ có Bạch Viên Viên là có thể lấy được những tin tức động trời. Chuyện này có rất ít người biết."


Nói đến đây, Cung Vận Ý bất ngờ: "Vậy tai sao Dương Thiên biết được?"


"Cung chủ Vọng Nguyệt cung là bằng hữu của ta."


Hắn ung dung trả lời.


Cung Vận Ý lại càng kinh ngạc hơn, Thiên nhi tuổi còn trẻ mà có thể gây dựng được mối quan hệ mật thiết với đại nhân vật này.


Bạch Viên Viên từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ quan sát họ, dường như nàng nhìn ra được điều gì đó nên nhoẻn miệng cười.


"Lần đầu tiên ta thấy tướng quân quan tâm người khác như vậy."


"..."


Cung Vận Ý tròn xoe mắt, ý nàng là Thiên nhi quan tâm mình sao?


Tư Không Dương Thiên khẽ nhíu mày, tằn hắn giọng một cái rồi mới vào đề chính.


"Dạo gần đây có tin tức gì về một đám người quái lạ không?"


Bạch Viên Viên suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp: "Thật ra là không có, ta biết ngài đang muốn điều tra bọn người Hồ Cương lẻn vào cung hành thích hoàng thượng trong buổi yến tiệc mấy ngày trước."


"Viên Viên hiểu được thì tốt."


"Nhưng có một điều khiến ta cảm thấy lạ..."


"Điều gì?"


"Chính là thừa tướng Khâu Thế Khải. Một trong những khách quen của ta là  lại bộ thượng thư theo phe của thừa tướng, sau vụ hành thích ông ta có ghé qua, trong lúc say rượu thì đã kể hết mọi việc diễn ra hôm đó."


Dừng một chút, nàng cười gian rót ly rượu tự uống.


Tư Không Dương Thiên hiểu chuyện bèn lấy từ trong ngực ra một cây trâm bằng vàng đưa cho nàng.


"Phụng Tiên trâm này là ta lấy được lúc còn ở Quản Xuyên.


"Đáng giá năm nghìn lượng." Nàng tiếp nhận trâm vành, hai nắt long lang kiêu sa nhìn ngắm nó.


"Trong buổi yến tiệc, Khâu thừa tướng đã âm thầm mất tích khi thích khách lao đến lấy mạng hoàng thượng. Nhưng bọn chúng thất bại, Khâu thừa tướng thì đột nhiên bị phát hiện là đang ngất xỉu ở cách đó không xa, trên người chảy rất nhiều máu, lúc đó bên cạnh ông ta còn có thi thể của Mã Tư đại nội thị vệ . Ngài đoán xem ông ta đã nói gì?


"Mã Tư vì bảo vệ thừa tướng nên bị thích khách sát hại."


"Đúng vậy, Khâu thừa tướng còn đích thân làm tang sự cho Mã Tư."


Bạch Viên Viên đem trâm ngọc cài lên mái tóc.


Hắn bất ngờ đưa tay đến lấy cây trâm xuống ném vào tay nàng: "Đừng tùy tiện cài."


"Ta chỉ muốn thử một chút thôi." Nàng vẫn là bộ mặt cười tươi như hoa đó.


"Vật này không phải trang sức bình thường."


"Cho nên một kỹ nữ thấp hèn như ta làm sao có được nó? Người ta sẽ nghi ngờ. Tướng quân ngài không phải lo cho ta... À không! Nên nói là ngài không cần phải sợ ta làm hỏng đại sự của ngài."


Tuy ngữ điệu của Bạch Việ Viên mang theo ý cười nhưng mà lại cảm giác như nàng đang giận dỗi.


Hắn cũng chẳng thèm để ý người trước mặt đang nghĩ cái gì, sau khi lấy được tin tức không mấy đáng giá thì muốn rời đi.


Bạch Viên Viên lại bất ngờ nói thêm: "Ngài phải điều tra từ bộ nội vụ trước đã, thích khách đã cải trang thành thái giám hầu rượu... Không phải ai cũng có thể làm được công việc đó."


"Truyền lại với cung chủ của các người là ta đang nhờ vả điều tra một chút, có tin tức gì lập tức báo cho ta, hậu lễ ta sẽ gửi đến sau."


"Ngài vẫn lạnh lùng với ta như xưa."


Cung Vận Ý cảm thấy ánh mắt nhìn xa xăm của nàng lúc này trông có vẻ ảm đạm.


"Ừm. Cáo từ!"


Hắn kéo lấy Cung Vận Ý vẫn còn ngẩn ngơ đó rời khỏi Hoa Diễm lâu.


Chỉ còn một mình nàng, cầm cây trâm vàng sờ tới sờ lui, những đường chạm khắc tinh túy cũng không thể nào lọt vào mắt nàng ngay lúc này, vàng cũng không có chút sáng bóng. Nhàm chán!


_________________________________


Khi rời khỏi Hoa Diễm lâu thì trời cũng đã nhá nhen tối.


Đường phố tuy vẫn có người qua kẻ lại nhưng không mấy đông đúc, bởi vì vẫn chưa đến thời điểm mà chợ đêm bắt đầu hoạt động.


Hai người họ đi trên đường cái.


Cung Vận Ý do dự một lúc lâu mới dám lên tiếng hỏi:  "Bạch Viên Viên... Hình như là đã thích Dương Thiên rồi."


"Ta biết."


"Dương Thiên không thích nàng sao?"


"Không thích. Sao vậy? Tiểu thúc lại để ý mấy việc này?"


"A... Ta chỉ là lo cho con... Thiên nhi..."


Cung Vận Ý lúng túng, bị hắn nhìn ra tim đen thì thật không hay.


Hắn chợt dừng chân, giọng trầm thấp: "Thiên nhi sao?"


"Ta... Ta buộc miệng..."


"Vậy thì cứ gọi như thế đi, Thiên nhi cũng được mà Dương Thiên cũng được... Nhưng phải cẩn trọng. Ta không muốn bị phát hiện."


"Vậy..."


"Về."

Bình luận

Truyện đang đọc