THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Vũ Văn đế ngồi trước án thư, hai mắt nhìn tròng trọc vào bản tấu chương trong tay, lòng đế vương không khỏi thẹn quá hóa giận. 


Những gì trong tấu chương kia cũng giống như một cái tát lạnh lẽo đến Vũ Văn đế, người mà ông trọng dụng lẫn tín nhiệm lại chính là kẻ vốn dĩ đã chết dưới lưỡi đao của ông từ nhiều năm trước. 


Vũ Văn đế ném tấu chương xuống đất, ánh mắt bừng bừng lửa nhìn Viêm thái sư đang quỳ phía dưới. 


Viêm Thiệu khẽ mỉa mai hoàng đế, nhưng ngoài mặt lại trưng ra thái độ lo lắng bất an. 


"Hoàng thượng, xin người minh giám." 


Vũ Văn đế nghiến răng: "Những điều trong tấu chương mà ngươi dâng lên có chính xác không?" 


"Bẩm… Chính xác thưa bệ hạ." 


"Chứng cứ thì sao?" 


"Hạ thần đã tìm được lão quản gia năm đó từng làm việc trong Cung phủ."


Viêm Thiệu lấy ra bức thư mà Phạm Tử trước đó đã đem đến cho lão xem như là lễ vật. 


Lão thái giám bên cạnh mang bức thư đưa đến tận tay Vũ Văn đế, vừa đọc xong sắc mặt ông lập tức biến hóa nhiều sắc, từ xanh xám chuyển sang đen xịt. Vẻ thâm trầm đó của Vũ Văn đế khiến cho lão thái giám không lạnh mà run. 


Xem ra vảy ngược của long tử đã bị Viêm Thiệu triệt để chọc vào rồi. 


"Lui đi, việc này ta sẽ xem xét." 


Vũ Văn đế day day hai bên thái dương, căn bệnh đau đầu vì chuyện này mà tái phát nữa rồi. Viêm Thiệu cúi người từ từ bước ra cửa. 


Sau khi khép lại cánh cửa, Viên Thiệu không khỏi thỏa chí nhếch mép cười. 


"Tư Không Dương Thiên! Không ngờ rằng tên nhãi ấy dám qua mặt ta bấy lâu nay. Phòng ngày phòng đêm cũng chẳng thể phòng được giặc trong…" 


Vũ Văn đế đập bàn liên tục mấy cái, cơn lửa giận trong lòng lúc này không thể nào nguôi ngoai. 


Lão thái giám điềm tĩnh rót một chén trà đặt bên án thư, từ tốn nói: "Bệ hạ bảo trọng long thể, thanh danh của người không thể bị bôi bác chỉ vì một kẻ tầm thường được."


"Ý của ngươi là…" 


Lão thái giám gian trá cười thủ thỉ bên tai cái gì đó với Vũ Văn đế. Ông vừa nghe vừa gật đầu, thoáng chốc lại cười thích trí. 


"Trên thế gian này hiểu ý trẫm nhất có lẽ chỉ có một mình ngươi." 


"Bệ hạ quá lời." 


"Cứ làm theo ý của ngươi."


"Tuân mệnh, bệ hạ."


Không rõ kế sách mà lão thái giám đã vạch ra cho Vũ Văn đế là gì, thế nhưng đêm hôm đó tại phủ Viêm thái sư đã bị thích khách đột nhập. 


Thích khách thuận lợi giết chết một lão quản gia vô danh, hơn nữa sự việc lại hoàn toàn bị Viêm Thiệu giấu nhẹm đi không dám công bố ra bên ngoài. 


Viêm Thiệu an tĩnh đứng bên cửa sổ ngắm trăng, Phạm Tử vừa hay tin nhân chứng mà gã vất vả tìm về lại chết bất đắc kỳ tử như vậy liền tức tốc chạy đến. 


"Thái sư…" 


Viêm Thái sư đưa tay ra hiệu gã khoang hẳn lên tiếng, lão mời Phạm Tử ngồi xuống uống trà. 


"Trà Long Tỉnh thượng hạng, ngươi thử xem" 


Phạm Tử không hoài nghi gì liền uống cạn cả chén, Viêm thái sư hài lòng gật đầu. 


"Phạm công tử, trên đời này có những chuyện không thể giải thích, càng có những chuyện không nên giải thích."


"Thái sư ý ngài là…" 


"Việc này ngươi tốt nhất không cần hiểu…" 


Phạm Tử đột nhiên trợn mắt ôm lấy bụng, khóe miệng chảy ra dòng dịch trắng sủi bọt lên, chẳng mấy chốc gã ngã lăn xuống ghế toàn thân co giật. 


"Ông…" 


"Bởi vì người chết không cần hiểu."


Viêm Thiệu đem trà trong bình đổ xuống đất, dòng nước màu xanh nhạt vừa chạm đất liền bốc khói sôi lên xì xì. Phạm Tử chỉ còn giãy giụa được vài cái thì đã tắt thở, cơ thể nằm bất động. 


"Thứ gì xài rồi thì phải sớm vứt đi, càng cố giữ lại chỉ gây nguy hại thêm. Viêm Thiệu ta không thích có điểm yếu."


Nói xong, Viêm Thái sư để lại tàn cuộc cho thuộc hạ dọn dẹp. Ông đã sớm vạch sẵn đường để mọi chuyện diễn ra như vậy. 


Với tính cách đó của Vũ Văn đế, Viêm Thiệu biết chắc thánh thượng sẽ không muốn để thiên hạ biết được Tư Không Dương Thiên chính là truyền nhân của Cung gia. 


Như vậy, người đời sẽ không chê cười hoàng đế có mắt như mù, tín nhiệm kẻ thù. 


Cũng chính tại khoảnh khắc đó, Bạch Viên Viên phát hiện một đám nội thị vận thường phục âm thầm cưỡi ngựa rời khỏi Tây Đô hướng về Quản Xuyên mà phi nước đại. Nàng nhanh chóng báo lại với ám vệ của Vọng Nguyệt đem tin truyền đến Lâm Sở Thường.


______________________________


Ngày hôm sau khi Tư Không Dương Thiên tỉnh lại, hắn ngay lập tức cho người chuẩn bị mang Cung Vận Ý đến thành Bạch Hổ. 


Với tình hình sức khỏe hiện tại, hắn vẫn mặc kệ mà chẳng cần nghỉ ngơi, ngay khi thu dọn xong liền lên đường để lại binh ấn cho Mai Hữu Sài. 


Cung Tiểu Bối nằng nặc đòi theo, nhưng Tư Không Dương Thiên lại không đồng ý, hắn muốn tới Bạch Hổ thành sớm nhất có thể nên quyết định đi một mình với Cung Vận Ý, chỉ cần ngày đêm không ngủ là có thể rút ngắn quãng đường. 


Một chiếc xe ngựa nhỏ rất nhanh đã ra khỏi thành Quản Xuyên. 


Lâm Sở Thường vừa nhận được bồ câu đưa tin từ ám vệ, hắn chạy đến tìm Tư Không Dương Thiên nhưng đã chậm một bước, bọn họ đã đi mất rồi. 


Đặng Tả Khanh tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?" 


"Ta không rõ, thế nhưng hoàng thượng đã phái nội thị đến tìm Tư Không huynh."


Cung Tiểu Bối vừa nghe được mà hai tay run rẩy, cơm canh trong tay nàng đều đổ ào xuống đất, chén sứ vỡ vụn ra nhiều mảnh. 


Chẳng biết cái cảm giác bất an sợ sệt này từ đâu mà ra khiến nàng lúng túng. Đặng Thiền Ngọc nắm lấy tay nàng. 


"Tiểu Bối! Làm sao vậy?" 


Nàng run lẩy bẩy nói: "Đột nhiên… Dự cảm không tốt, ta sợ…" 


Đặng Thiền Ngọc nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của nàng mà cũng lo lắng theo: "Bình tĩnh đã."


"Sao đột nhiên hoàng thượng lại cử nội thị…" 


Bất chợt những ký ức lúc trước ập đến, tuy không rõ ràng nhưng Cung Tiểu Bối có thể mơ hồ thấy được có nhiều kẻ xấu truy sát mình… 


Chính là thúc thúc liều chết ôm nàng bỏ chạy… 


Lâm Sở Thường chợt nảy ra ý nghĩ cực kỳ tệ hại trong đầu: "Không lẽ…" "


Là như vậy sao? Hoàng đế đã biết thân phận thật sự của Tư Không Dương Thiên nên mới phái nội thị đi ám sát hắn. 


Lâm Sở Thường dùng ánh mắt trấn an Cung Tiểu Bối, sau đó không từ mà biệt thúc ngựa đuổi theo Tư Không Dương Thiên. 


Nội thị trong cung vốn tưởng rằng không biết tin tức gì từ bên ngoài, thế nhưng bộ nội thị lại có một nhánh nhỏ chuyên huấn luyện các mật thị. 


Mật thị này khi đã hoàn toàn có đủ khả năng thì sẽ được phân tới khắp các tỉnh các châu, phụ trách giám sát thế đạo, tùy thời có thể được sai khiến làm nhiệm vụ. 


Bọn họ cũng giống như ám vệ của Vọng Nguyệt cung, thế nên Lâm Sở Thường mới gấp rút đi tìm Tư Không Dương Thiên, tiện thể giúp hắn nhanh chóng gặp thần y. 


_____________________________


Đường đi gồ ghề sóc nẩy, Tư Không Dương Thiên từ lúc xuất phát đã không nghỉ chân, cũng không ăn không uống gì. 


Thành Bạch Hổ cách Quản Xuyên khá là xa, hơn nữa thời gian còn lại của Cung Vận Ý cũng không nhiều, cho nên hắn phải nhanh chóng đưa tiểu thúc đến đó, cơ hội gặp được thần y tuy là chỉ năm mươi năm mươi nhưng ít ra vẫn còn có hy vọng để trục lại mạng sống tiểu thúc. 


Nếu như… Thật sự không cứu được… 


Tư Không Dương Thiên hắn chắc cũng chẳng thể sống vui vẻ được khoảng đời còn lại, cô độc, day dứt với đoạn tình cảm còn chưa tới đâu này, hắn sẽ ân hận suốt đời. 


Cũng có khả năng hắn mất đi mục đích tồn tại, đến lúc đó hắn sẽ đến tìm tiểu thúc ở hoàng tuyền. 


Mới chớp mắt, hai ngày ròng rã đã trôi qua mà chiếc xe ngựa nhỏ kia vẫn chưa dừng lại. Đến cái mức hắc mã đã mệt lả thở phì phò không thể tiếp tục. 


Tư Không Dương Thiên bèn dừng bên bờ suối nhỏ, qua loa đem lương khô bỏ vào miệng và túi nước ra uống, coi như là xong một ngày. 


Hắn vén rèm, dùng khăn sạch thấm nước bên bờ suối để lau người Cung Vận Ý. 


Y không mở mắt nằm im thin thít như một con khôi lỗi tùy người lật qua lật lại, hắn cởi bỏ y phục Cung Vận Ý, dưới ánh sáng mặt trời hắn mới có thể thấy rõ thân thể kia đã hao gầy đến độ nào, xương quai xanh lồi ra lõm chõm cùng với vòng eo quá nhỏ. 


Nhìn thôi cũng thấy xót xa, cứ thế nước mắt hắn chực rơi, hân không biết bản thân đã khóc vì Cung Vận Ý bao nhiêu lần rồi. 


Thiên kiếp… 


Tiểu thúc vì hắn mà phải chịu thiên kiếp dày vò, cũng chẳng quản mạng của mình mà lao vào chỗ chết. 


Bao nhiêu oán hận năm xưa đều vì những ôn nhu của Cung Vận Ý đánh bay hết. 


Y từng bỏ rơi hắn, từng tổn thương hắn sâu đậm… Tất cả đều trả đủ rồi. 


Y còn nguyện ý bỏ ra nhiều hơn như thế. 


"Tiểu thúc, nhất định không được bỏ ta! Người đã hứa rồi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta."


Tư Không Dương Thiên giống như một kẻ khờ vừa lẩm bẩm vừa đem y phục mới mặc vào cho Cung Vận Ý. 


Ánh mắt của hắn đều là những gợn sóng nhu tình chỉ đối với một mình Cung Vận Ý, có lẽ nửa đời sau sẽ không có người thứ hai được hắn nhìn như vậy. 


Hơi thở của Cung Vận Ý càng lúc càng kéo dài, càng lúc càng yếu, sợ rằng chỉ cần một tác động nhỏ thì y sẽ…


Hắn đem áo khoác lông thú của mình đắp lên người y, thêm vài canh giờ nữa trời sẽ tối, gió sẽ lạnh, không thể để y bị nhiễm thêm bệnh nữa. 


Lúc lâu sau, chiếc xe ngựa lại lộc cộc di chuyển. Quãng đường đến Bạch Hổ thành có lẽ sẽ sớm kết thúc trong nay mai. 


___________________________


Đại nội thị vệ đứng dưới tàn cây rậm lá trên sườn dốc nhìn xuống, chim bồ câu lạch phạch bay đến neo đậu trên cánh tay của kẻ dẫn đầu. 


Gã rút lá thư dưới chân nó ra, sau khi đọc xong liền vò nát. 


"Đi! Đến thành Bạch Hổ."


Chỉ trong chớp mắt, đám nội thị liền mất tăm mất hơi không thấy bóng dáng đâu cả. 


Chiếc xe ngựa của Tư Không Dương Thiên chầm chậm dừng trước một cái khách điếm, trên bản đề rõ hai chữ Vọng Nguyệt. 


Hắn lấy ngọc bội Bán Nguyệt tìm được trên người y ném cho tiểu nhị, trưởng quầy thấy thế lập tức kính cẩn mời hắn vào. 


Nam nhân thân dài vai rộng bế một bạch y nam nhân khác trong tay không khỏi khiến người ta chú ý. Trưởng quầy cũng tò mò liếc nhìn đến y một cái, Tư Không Dương Thiên liền phóng ra tia lãnh khí trùng trùng khiến ông sợ run người. 


Hắn bế y lên phòng thượng hạn, sau khi để y nằm trên an ổn rồi mới ra ngoài, lập tức đi khắp nơi tìm thần y. 


Bạch Hổ thành rộng lớn như vậy, hắn biết tìm Sử thần y bằng cách nào? Cứ cứ mơ hồ như thế đi hết từ thành Bắc sang thành Nam. 


Trùng hợp thay, hắn đụng phải người quen. 


Vương Dụ ngã ngồi trên đất, vừa muốn đứng dậy chửi một trận kẻ đã khiến mình té, nhưng khi thấy người trước mặt lại chính là vị Sát Phong tướng quân kia thì ngôn từ đều bị nuốt ngược vào bụng. 


"Là ngài!" 


Tạ Trí Sâm bên cạnh ôn nhu phủi bụi bẩn trên người hắn: "Không sao chứ?"


Vương Dụ lắc đầu, gặp lại Tư Không Dương Thiên khiến hắn vô cùng cao hứng, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tư Không Dương Thiên lại có quá nhiều tâm sự khiến hắn không nói nên lời. 


Tạ Trí Sâm trầm ổn quan sát, đoán được là hắn đang có tâm sự bèn hỏi: "Tư Không tướng quân lần này đến Bạch Hổ thành là có nguyên do sao?" 


Tư Không Dương Thiên chỉ có thể nhờ vả sự giúp đỡ của bọn họ bèn thành thật kể lại mọi chuyện, tuy không chắc chắn họ có thể làm được gì có ích hay không nhưng hắn vẫn muốn kéo thêm trợ lực từ người khác. Có như vậy thì cơ hội tìm được thần y mới nhiều. 


Tạ Trí Sâm thở dài, bản thân hắn cũng muốn nhìn xem vị thần y kia bộ dạng ra sao, nhưng Sử thần y đó xuất quỷ nhập thần, vốn chẳng biết là nên tìm ở đâu. 


"Các ngươi có biết Hoàng Nguyệt kỳ sẽ xuất hiện ở đâu không?" 


Vương Dụ nhanh nhảu đáp: "Biết! Nghe nói là nó sẽ đến khu rừng ở Bạch Hổ sơn để săn mồi, con thằn lằn lớn đó chỉ xuất hiện vào mùa này trong gần năm mươi năm."


Tạ Trí Sâm gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, có thể thần y cũng muốn bắt được nó, máu của nó rất quý."


"Vậy… Ta sẽ đến có, đa tạ hai người."


Tư Không Dương Thiên ngay lập tức vận khinh công nhảy lên nóc nhà hướng về phía Bạch Hổ sơn mà phóng tới. 


Tạ Trí Sâm lắc đầu thở dài: "Vì một người mà tướng quân chịu không ít khổ." 


Vương Dụ trả treo: "Nhưng người đó cũng vì tướng quân mà chịu thiên kiếp còn gì? So với những gì mà người đó chịu đựng, tướng quân còn chưa nếm đủ đâu."


Tạ Trí Sâm chỉ cười cười nhìn vẻ mặt của người bên cạnh. Hắn thầm cảm thán rằng may mắn là Vương Dụ không có bề gì, sớm nhận ra chân ái, sớm ở cạnh bên nhau thì bớt được gánh nặng khổ tâm. 




Bình luận

Truyện đang đọc