THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Cứ tưởng rằng mũi kiếm kia sẽ vô tình đâm chết Lý Quân, nhưng không ngờ rằng một luồng nội lực cường hãn phóng đến đánh vào chuôi kiếm. Thanh kiếm bị lệch sang một bên, cắm thẳng xuống đất.


Sự việc xảy ra chỉ trong vài cái chớp mắt liền đánh tan những ồn ào ở võ đài, mọi người trố mắt nhìn Lý Quân sợ hãi đến run lẩy bẩy.


Trương Bạch Vũ đứng hẳn dậy tìm người đã phóng kiếm về phía Lý Quân.


"Là ngươi muốn giết ta?"


Lý Quân tức giận chỉ tay về phía Thạch Kính Đinh còn đang ngỡ ngàng trước mọi chuyện, lập tức Lý Quân ra lệnh cho quan binh bao vây Nam Kiếm phái.


"Trương trưởng môn đây là muốn cấu kết với chúng để thích sát ta?"


Lý Quân hung hăng trừng mắt với Trương Bạch Vũ, Trương Vinh Hạo thấy vậy bèn không nhịn được nữa mà rút kiếm ra quát to.


"Ngươi là cái thá gì mà chất vấn phụ thân ta?"


Lý Quân khinh thường nhếch môi, hắn lấy quan ấn từ trong ống tay áo ra giơi cao lên.


"Bổn quan thân là khâm sai đại thần trong tay nắm võ binh há lại để cho cái lũ thất phu các ngươi khi dễ?"


"Võ binh?"


Vừa nghe đến hai từ này, tiếng ồn ào bàn tán lại xôn xao lên. Lý Quân dứt khoát bắn một đạo pháo hiệu lên trên trời, tiếng nổ đùng đoàn lấn áp ồn ào bên dưới, từng chùm đốm sáng tỏa lan ra xung quanh.


Trương Bạch Vũ hốt hoảng bắt lấy tay Lý Quân: "Đại nhân làm cái gì?"


"Lệnh võ binh lập tức nhập thành bao vây đỉnh Nam Thành, chẳng phải ta đã cho các người cơ hội rồi hay sao? Nhưng chính đám nhãi nhép các ngươi muốn giết ta!"


Thạch Kính Đinh nhận ra mình đã gây nên cớ sự không đáng có bèn vội lên tiếng: "Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi ta không muốn thích sát ngài."


Hoàng Tân Thành bên cạnh Lý Quân lập tức chen vào lớn tiếng: "Hiểu lầm? Đại nhân xém chút nữa bị kiếm của ngươi đâm chết lại là hiểu lầm sao?"


Thạch Kính Đinh không biết phải biện giải thế nào, nhưng y biết cớ sự này là có người cố tình, bởi vì khi nãy y thoáng chốc cảm nhận được nội lực đánh lên mình.


Không chỉ có y mà Trương Vinh Hạo cũng cảm nhận được khi hắn đứng gần y như vậy, vốn dĩ ý định giết Lý Quân là do một mình hắn tính toán, nhưng mà không ngờ rằng giữa đường bị kẻ thù ngăn cản mà còn ma xui quỷ khiến đem hết thảy tội này gán lên đầu Thạch Kính Đinh.


Trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với y vô cùng, dù hắn ghét y thì cũng không tới mức muốn hại chết y.


"Vừa rồi có người cố tình hãm hại Thạch Kính Đinh."


Lý Quân lập tức có phản ứng: "Hãm hại?"


"Đúng, rõ ràng trong lúc ta và hắn đang cãi nhau thì có một chưởng lực đẩy thanh kiếm ra khỏi võ bay về phía đại nhân."


Hoàng Tân Thành không dễ bị lời này của hắn làm cho lung lay, ngay lập tức vặn ngược lại: "Nếu có người muốn hại hắn thì cùn có chủ ý nhắm đến đại nhân, hơn nữa kẻ đó cũng chính là người của võ lâm không phải sao? Trách nhiệm này chung quy vẫn là do các người! Vốn dĩ muốn cản trở đại nhân điều tra án!"


Lý Quân không cần biết lời mà Hoàng quân sư có không đúng thì hắn vẫn tán thành: "Đúng vậy! Suy ra thì hung thủ lại chính là các ngươi, muốn giết ta để trì hoãn việc tra án."


Những lời vu khống không có chứng cứ thế này khiến đám nhân sĩ chẳng tài nào nhịn nổi nữa.


Trương Bạch Vũ đến lúc tức nước vỡ bờ rồi, ông vỗ nát cái ghế rồi quát: "Đại nhân hãy đem chứng cứ ra đây! Đừng có ở đó ăn nói hàm hồ vu oan cho chúng ta."


Lý Quân trừng mắt dùng ngón tay chỉ chỉ về phía ông: "Nhìn xem nhìn xem! Ông muốn đánh ta sao? Ông dám?"


"..."


"Chứng cứ ta không có, nhưng để làm cho bọn rác rưởi các ngươi câm miệng thì ta có thể! Người đâu, áp giải nhân chứng lên!"


Quan sai từ phía sau võ đài lôi lôi kéo kéo hai ba nam nhân trai tráng mặc y phục tử tù rách nát ném lên, bọn họ bị dụng hình đến người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác phải xót thương.


Lý Quân hùng hổ đi đến rút đao bên hông quan sai, gã nghiến răng kề lưỡi đao lên cổ một trong số bọn họ.


"Nói! Ngươi là ai?"


Người nọ sợ đến run cầm cập, giọng yếu ớt đáp: "Tiểu nhân… Là người trấn Giảo Giảo, là phạm nhân bị tiền huyện lệnh bắt  vì tội chặn đường cướp của huyện phu nhân."


"Ai thả các ngươi ra?"


"Một vị đại hiệp…"


"Vậy ngươi có biết hung thủ giết cả nhà huyện lệnh là ai không?"


"Tiểu nhân…"


"Mau nói! Nếu không ta giết chết ngươi."


"Là… Là vị đại hiệp đã cứu ta!"


Một lời này chính xác đã khẳng định tất cả mọi chuyện đều là do người của võ lâm gây ra, hiện tại thì bọn họ  không thể tiếp tục tranh cãi gì thêm.


Lý Quân hài lòng, gã không ngờ là kế hoạch của Hoàng sư gia lại diễn ra rất suôn sẻ, hiện tại chỉ cần tên dân đen này khai ra hung thủ là đám ám vệ Vọng Nguyệt cung thì mọi chuyện lập tức đại công cáo thành.


Tư Không Dương Thiên có cảm giác mọi chuyện đang bắt đầu căng thẳng, hắn do dự có nên ra mặt vào lúc này hay không.


Không khí đang trầm lắng thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.


Giang Bình cùng mấy ám vệ đều chạy vào bên trong: "Là võ binh."


Từ phía cổng lớn một đoàn người mang giáp sắt uy vũ tiến vào, dẫn đầu là Dương thống lĩnh với hai cây Thiết Chùy trong tay.


Ngay lập tức võ binh đều đã bao vây từ trong ra ngoài, hung khí sắc bén đa dạng đều chĩa về phía đám nhân sĩ võ lâm.


Lý Quân hài lòng gật đầu: "Dương thống lĩnh quả nhiên nhanh nhạy."


Dương Tuân Tứ bình thường tính tình cục cằn, hắn càng thêm ghét với mấy tên quan xảo trá như Lý Quân cho nên hừ lạnh không thèm nhìn gã lấy một cái.


Lý Quân mắng thầm, đúng là mấy tên học võ đều hèn hạ như nhau.


"Khai mau!"


Lý Quân không nhân từ cứa một đường mỏng lên bả vai của người kia.


"A!!! Là người của Vọng Nguyệt cung!"


Mọi người bỗng trở nên hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ, chẳng phải Lâm Sở Thường đã chính thức tuyên bố mai danh ẩn tích khẳng định chuyện này không dính dáng đến Vọng Nguyệt cung hay sao?


Bây giờ tự nhiên xuất hiện người chỉ điểm? Không đáng tin! Nhìn kẻ đó bị hành hạ đến mức này còn chẳng phải là chiêu nhét chữ vào mồm người khác của đám quan liêu hay sao?


Lý Quân ha hả cười: "Các người nghe rồi chứ? Nếu như các người đồng ý giúp bổn quan giết sạch đám người của Vọng Nguyệt cung, thì chuyện hôm nay bổn quan sẽ tha cho."


Nói đoạn, Lý Quân quét mắt nhìn tất cả: "Nếu không thì các người đều chính là đồng phạm, có âm mưu chống đối triều đình, đừng trách ta dụng võ binh biến nơi này thành bình địa."


Bọn họ tức đến mặt đều đỏ hết lên rồi, cái này không phải là khinh thường họ quá đáng đó ư?


Tư Không Dương Thiên bật cười, hắn cao giọng làm ngắt quãng không khí như dầu sôi lửa bỏng này.


"Lý đại nhân dám đối đầu với quần lâm thiên hạ, ngài không hỏi ý thánh thượng là có đứng chung thuyền với ngài hay chưa?"


"Kẻ nào?"


Lý Quân huơ đao làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất.


Hoàng sư gia kinh ngạc nhìn về phía Tốc Lạc Phổ Đài.


Là hắn sao?


Tư Không Dương Thiên chắp hai tay sau lưng, phong phạm đỉnh thiên lập địa ung dung khác người rẽ từ đám nhân sĩ võ lâm bước lên.


Mai Hữu Sài cùng Trương Lệnh vẻ mặt tự tin theo sau hắn, ba người ánh mắt sắc bén phải khiến mấy kẻ xung quanh phải nép sang một bên.


Cung Vận Ý lo lắng muốn đi theo, nhưng Giang Bình vội kéo y lại: "Đừng! Tướng quân đã nhờ ta bảo vệ Cung tiên sinh."


"Lại chẳng thể giúp ích gì cho Thiên Nhi…"


Lý Quân nhìn hắn nhíu mày, trong lòng dâng lên cổ dự cảm chẳng lành: "Ngươi…"


Trương Vinh Hạo tròn mắt: "Đó chẳng phải là đồ đệ của Thiên Cơ tiên sinh sao?"


"Cái gì? Chính là kẻ đại hại chết Hoàng Mã?"


Tiếng bàn tán xôn xao khuấy động bầu không khí, Hoàng võ sư cùng với những tên học trò đều nhìn hắn bằng con mắt thù hằn.


"Tên giết người! Trả con trai lại cho ta."


Hoàng Trương Thành vì nợ cũ mà không thèm nghĩ đến tình thế hiện tại, ông điên cuồng lao đến tấn công hắn.


Tư Không Dương Thiên tặc lưỡi, hắn nhanh chân nhảy lên đạp vào bả vai lão, sau đó liền vận nội lực để lão không bị té.


"Ông đừng manh động, từ từ rồi ta sẽ trả lại công đạo cho nhi tử và con dâu ông."


"Ngươi…"


Tư Không Dương Thiên không thích nhiều lời, hắn tiến thẳng lên võ đài dùng một chưởng đánh gãy lưỡi đao trên tay Lý Quân.


Mọi người kinh ngạc trước nội công thâm hậu của hắn, một người trẻ tuổi như vậy lại có thể mạnh đến thế.


Lý Quân sợ hãi lùi lại vài bước: "Ngươi...Tên hỗn đản này là ai?"


Mai Hữu Sài trả lời thay hắn: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tư Không Dương Thiên."


Lý Quân mở to hai mắt, chính là cái vị Sát Phong đại tướng quân đã bị hoàng thượng tước chức vị vào mấy năm trước?


Làm sao có thể?


Vậy thân phận đồ đệ của Thiên Cơ Tiên sinh lại là thế nào?


Tư Không Dương Thiên biết chắc tất cả những người ở đây đều không thể lý giải.


Lý Quân lúng túng một lúc, Hoàng sư gia vẫn bình tĩnh khác thường mà nhắc nhẹ gã: "Đại nhân đừng sợ, chẳng phải hắn cũng chỉ là dân thường thôi sao?"


Lý Quân như được tiếp thêm cái gan lớn, gã lại dùng ngón tay xỉa vào mặt hắn: "Hóa ra là tên tướng quân bị bãi chức, ngươi dám ngăn cản ta bắt hung thủ sao?"


"Đại nhân quá lời rồi, hung thủ tất nhiên phải bắt nhưng mà không phải ngài bắt, mà là ta bắt."


"Hừ! Ngươi là cái thá gì?"


"Là người có thể bắt đại nhân quỳ dưới chân ta!"


Vừa dứt câu, Tư Không Dương Thiên lập tức mang lệnh bài Vũ Văn đế trao cho hắn ra giương lên cao.


Lệnh bài bằng vàng sáng bóng khắc một chữ Vũ tinh tế, ngay lập tức toàn bộ võ binh đồng loạt quỳ xuống, cảnh tượng này hoàn toàn dọa sợ Lý Quân và những người khác.


Trương Lệnh quát lên: "Thấy lệnh bài như thấy hoàng thượng, tên cẩu quan nhà ngươi còn không mau quỳ xuống?"


Lý Quân run lẩy bẩy nhanh chóng đặt hai đầu gối xuống sàn võ đài, Tư Không Dương Thiên thõa mãn đem lệnh bài treo lên bên hông đai lưng.


"Dương thống lĩnh, mau rút binh."


Dương Tuân Tứ nghe lệnh cho toàn bộ võ binh lui ra bên ngoài Nam Kiếm môn.


Sau đó Tư Không Dương Thiên liền đem toàn bộ mật báo của Tống bộ đầu ra định tội Lý Quân.


"Biết vậy ta đã không cứu đại nhân một mạng, mọi chuyện vốn dĩ đã có thể giải quyết nhưng Lý đại nhân lại bị Khâu thừa tướng mua chuộc."


"..."


"Lý đại nhân vốn dĩ chỉ là một huyện quan ở Lâm An thành, làm sao có thể một bước lên mây trong thời gian ngắn như vậy?"


"Tất nhiên là do ta có tài…"


"Tài? Đừng tự mình lừa mình như vậy, căn bản Lý đại nhân không làm được gì. Thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi sư gia xuất hiện, Lý đại nhân được Khâu thừa tướng đặc biệt chọn làm khâm sai đại thần."


Nói đến đây, ánh mắt hắn liền nhìn đến Hoàng Tân Thành.


Cung Vận Ý âm thầm quan sát thật kỹ tên thư sinh đó, dự cảm mách bảo người này có gì đó rất kỳ quái.


Đột nhiên như nhận ra điều gì, Cung Vận Ý bèn ghé vào tai Giang Bình.


Giang Bình hiểu đại ý của y, hắn lặng lẽ rút ám khí cầm lên tay rồi từ từ tiến đến.


Lý Quân bị chất vấn bèn có chút sợ hãi: "Chuyện này…"


"Tên sư gia đó là Khâu thừa tướng phái tới đúng chứ?"


"Đúng là vậy…"


"Quả nhiên là vậy."


Giang Bình thừa cơ Hoàng Tân Thành đang dè chừng Tư Không Dương Thiên mà phóng ám khí về phía hắn.


Hoàng Tân Thành mắt thấy ám khí sắp đâm trúng mình bèn lật người xoay mấy vòng trên không trung để tránh né.


Lúc này, Cung Vận Ý đột ngột cầm thùng nước xông đến tạt vào người hắn, ngay lập tức lớp phấn phủ và miếng da mặt từ từ bong tróc ra.


"Hoàng Phu Kha!"


Cung Vận Ý chỉ thẳng vào dáng người nam nhân có bộ dạng thư sinh ốm yếu chẳng mấy chốc bị biến đổi hoàn toàn, hắn thân hình cao lớn, da hơi ngâm đen và đôi mắt màu hổ phách đặc trưng của người Hồ Cương.


"Là thuật dịch dung."


Tư Không Dương Thiên đắc ý nhếch môi.


Cung Vận Ý lần này quả là có dự cảm chẳng sai, không chỉ thế mà còn nghĩ ra cách phá thuật của Hoàng Phu Kha khiến hắn ngỡ ngàng.


Y ném cái thùng gỗ đi, dõng dạc nói: "Khâu thừa tướng phái ngươi đến rỉ vào tai Lý Quân những thứ hại người, ông ta cấu kết với người Hồ Cương làm vậy là để thực hiện kế hoạch chia rẽ nội bộ Tây Huyễn. Đầu tiên là âm thầm mượn dao giết người sát hại nhiều quan lại ở khắp nơi, cố tình để lại vết tích là người trong võ lâm ra tay, sau đó lại lật ngược bè phái bằng cách hại dân rồi đổ tội cho triều đình, vừa khiến lòng dân phẫn nộ vừa khiến mâu thuẫn giữa võ lâm và triều đình trở nên tệ đi."


"Không chỉ thế, các ngươi biết Tư Không tướng quân âm thầm điều tra nên đã lợi dụng cái chết của Hoàng Mã và thê tử hắn đổ hết lên đầu bọn ta, nếu như hôm đó ta không trùng hợp gặp Hoàng Mã thì có lẽ các ngươi vẫn sẽ giết một ai đó có danh tiếng trong võ lâm để giá họa. Cái chết của huyện lệnh nếu ta đoán không lầm cũng do các ngươi gây ra, tiếp theo liền đổ hết tội lỗi lên đầu võ lâm, Khâu thừa tướng mượn việc này kích động lòng bá quan văn võ, thúc ép hoàng thượng phái người đến điều tra."


Cung Vận Ý vừa nói vừa chỉ đến Lý Quân.


"Suy cho cùng thì Lý đại nhân đây quá ngu ngốc, ngươi liền dùng thuật dịch dung mượn danh người của Khâu thừa tướng phái đến tương trợ mà liên tục xúi bậy Lý Quân, khiến hắn kích động nhân sĩ võ lâm, sau đó đoạt mạng hắn rồi tiếp tục đổ cho họ tội danh chống đối triều đình. Nếu mọi chuyện diễn ra như thế thì nhất định giữa võ lâm và triều đình sẽ có đại biến."


Cung Vận Ý chưa bao giờ trở nên đầy thiện chiến như hiện tại. Tư Không Dương Thiên nghe toàn bộ những lời đó mà mọi kế hoạch của Tốc Lạc Phổ Đài đều được nắm rõ.


"Các ngươi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, đó chính là nghĩ rằng một tên thầy phong thủy như ta chẳng làm được gì nên đã tùy ý bàn chuyện đại sự trước mặt ta."


Hoàng Phu Kha càng nghe càng thấy máu trong người sôi sục, chẳng phải từ trước hắn đã khuyên nên cẩn thận trước nam nhân này, nhưng chủ tướng lại không nghe.


Hiện tại thì đại sự đều thành bọt biển, chính vì Cung Vận Ý. 


_____________________


Vậy là chúng ta sắp đi đến hồi kết rồi, tình tiết ko nhiều mà mị làm cho nó dài dòng quá ?

Bình luận

Truyện đang đọc