THIÊN CƠ BẤT KHẢ LỘ [HỆ LIỆT CỔ PHONG TÌNH BỘ 2]

Cung Vận Ý không hiểu tại sao Thiên nhi lại phải đem mình theo để đi làm đại sự.


Một người không có võ công, cũng không có giúp ích được gì chỉ vướng tay vướng chân hắn mà thôi.


"Đầu tiên là đến Hoa Diễm lâu, nếu ta đi một mình thì chắc chắn người khác sẽ nghi ngờ. Tiểu thúc theo ta, sau khi đến kỹ viện thì chỉ có ta trốn đến thái sư phủ, tiểu thúc phải ở lại để người khác tưởng rằng ta vẫn còn trong kỹ viện."


Tư Không Dương Thiên cặn kẽ giải thích từng chút một, dường như không cảm thấy phiền phức.


Cung Vận Ý hiểu được nguyên nhân rồi thì trong lòng có chút vui sướng, xem ra mình cũng không hẳn là vô dụng, ít nhất có thể tạo ra bức bình phong che mắt người đời.


Hắn thấy vẻ mặt y có chút vui vẻ, đột nhiên cảm thấy hứng thú mà chống cằm quan sát.


"Tiểu thúc nghĩ gì đấy?"


"Ừm... Thì ta chỉ cảm thấy rất vui... Vì giúp được Dương Thiên..."


"Vậy hả?"


Nghe câu trả lời đó khiến hắn có chút dao động, nam nhân hạnh phúc chỉ vì giúp được mình sao?


Hắn ở trong lòng Cung Vận Ý có sức nặng như vậy ư?


Đột nhiên sao lại ấm áp như vậy? Cổ nhiệt khí nhẹ nhàng này từ trong tim hắn dần dần lan tỏa ra khắp lồng ngực. Thật lạ lẫm... Hắn chưa bao giờ có cảm giác quái lạ như vậy...


"Dương Thiên, đã đói chưa?"


Cung Vận Ý kéo hắn từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn ra.


Hắn gật đầu.


"Vậy ta đi lấy cơm..."


"Ta muốn ăn cháo, đi nấu đi."


Hắn bất ngờ cắt ngang lời nói của y, tự nhiên hắn lại nhớ nhung và thèm lắm cái mùi vị cháo đơn sơ mộc mạt mà y nấu.


"Cháo? Vậy cháo thịt băm nha." Cung Vận Ý cười toát cả mồm


"Ừm." Hắn nhàn nhạt gật đầu.


Cung Vận Ý chạy như tên bắn đến trù phòng, lần đầu tiên Thiên nhi muốn ăn cháo do mình nấu, có phải là Thiên nhi đang dần dần thích mình rồi hay không?


Cung Vận Ý hốt một chén gạo bỏ vào nồi, cho hai chén nước đầy vào sau đó đặt lên bếp lửa đang cháy.


Thịt heo sắt mỏng ra rồi dùng dao băm băm liên tục cho đến khi nhuyễn thành một khối. Cung Vận Ý cẩn thận đem thịt băm áp chảo không bỏ dầu, chỉ rắc một ít hạt tiêu đen, muối trắng, đường hạt lớn, bỏ hành đã thái mỏng sau đó tay thuần thục lắc chảo vài cái.


Khi mùi thơm của thịt băm đã lan tỏa khắp trù phòng, lúc này y mới mở nắp xem nồi cháo đã sôi chưa, thấy cháo ùng ục nổi bong bóng thì trực tiếp bỏ thịt băm vào.


Đậy nắp lại đếm đến ba mươi thì mở nắp ra, rắc một ít muối và rau thơm đã sắt mỏng vào, Cung Vận Ý dùng muỗng khuấy đều rồi dập tắt lửa bếp, bưng tô cháo nóng hôi hổi đặt lên mâm đem vào phòng cho Thiên nhi.


Vừa mở cửa ra, mùi thơm của cháo đã  sộc thẳng vào cánh mũi của Tư Không Dương Thiên.


Y nhẹ nhàng đặt lên bàn ân cần nói: "Coi chừng nóng, mau ăn đi."


"Ừm."


Hắn nhếch môi, nhìn chăm chú vào làn khói từ nồi cháo đang bốc lên, sau đó mới lia mắt nhìn đến gương mặt đã thấm đẫm mồ hôi kia, tiết trời ban trưa không hề mát mẻ cộng thêm y đã lủi thủi ở trong nhà bếp nóng như lò lửa kia.


"Nóng bức lắm không?"  Hắn hỏi.


Cung Vận Ý lắc lắc đầu.


"Còn nói không, mồ hôi ra nhiều như vậy rồi."


Hắn đưa ngón trỏ chỉ lên trán y.


Cung Vận Ý vội dùng tay áo lau nhưng lại bị hắn đột ngột chụp lấy cổ tay.


"Tay áo bẩn."


"A! Ta không để ý..."


Cung Vận Ý mới giật mình khi nhìn thấy vết lọ nồi đen sì trên tay áo, xém chút nữa là tự mình biến hình thành mèo mướp lắm bẩn rồi.


Tư Không Dương Thiên không hề để ý đến hành động hiện tại của mình, hắn bất giác dùng tay áo của mình chấm chấm mồ hôi trên trán y.


Ôn nhu...


Cung Vận Ý ngây người nhìn hắn không chớp mắt.


Thật... Thật là khó tả...


Sau khi lau xong hắn mới chợt nhận ra khi nhìn vào vẻ mặt ngốc lăng kia của Cung Vận Ý.


Hắn vội để tay xuống, ngồi ngay ngắn lại múc cháo bỏ vào mồm.


Cháo còn rất nóng nên suýt làm hắn bị bỏng lưỡi. Cung Vận Ý nhanh nhạy rót một chén nước lạnh đưa cho hắn.


"Coi chừng phỏng..."


"Đi tắm đi."


"À... Ừm..."


Cung Vận Ý mím môi, bộ người y hôi lắm sao? Y tự giác đưa mũi xuống cổ áo ngửi ngửi.


Hành động này trong mắt hắn thật là ngu ngốc. Hắn bật cười nói: "Quần áo đều bẩn hết cả rồi, thay bộ y phục trắng mà ta mua cho tiểu thúc đi, dù gì tối xế chiều hôm nay phải đến Hoa Diễm lâu, không thể ăn mặc bẩn như vậy."


"Ò..."


Cung Vận Ý gật gật đầu rồi mới trở về phòng.


Chỉ còn một mình hắn với nồi cháo nhỏ thơm phức kia, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm cháo trong nồi, dường như đang suy nghĩ miên mang cái gì đó thật là lâu rồi mới từ từ nếm mùi vị này.


Thật là vừa miệng... Còn ngon hơn là sơn hào hải vị nữa. Vì đây là món y nấu sao?


Ngon... Là ngon ở người hay là ở thức ăn? Hắn tự hỏi bảy bảy bốn chín câu mà hắn chưa bao giờ tìm ra được đáp án. Giống như con chuột bạch bị lạc vào mê cung vậy.


__________________________________


Trời xế chiều cũng là lúc Hoa Diễm lâu treo đèn lên cao thắp sang cả khu phố đầy ánh hoa lệ.


Mùi thơm nức mũi cùng những tiếng cười ríu rít của nữ nhân khiến nơi đây trở nên khoái lạc hơn.


Tư Không Dương Thiên vận y phục màu vàng quý phái, vạc áo dài thêu hình mây trôi lả lướt, tóc vấn lên cao cài trâm ngọc, chỉ cần hắn cầm cây quạt phẩy nhẹ một cái là biết bao mỹ nhân say đắm. Phong lưu vô hạn.


Đi theo sau còn có bạch y nam tử nhút nhát nhu thuận khiến cho người khác dùng ánh mắt yêu thích nhìn đến, nhưng đa số đều là mấy tên công tử ăn chơi.


Tư Không Dương Thiên khẽ cau mày bực bội trong lòng. Sớm biết bộ dạng này của y như vậy hắn đã không kêu y mặc bộ y phục mà mình mua cho.


Cứ tưởng đâu có thể thay đổi hình tượng yếu đuối bình thường của y khi đến chốn trăng hoa này, ai mà ngờ đổi một cái liền như mật hoa hút đám ong bướm kia.


Cung Vận Ý cũng cảm nhận được vài ánh nhìn háo sắc, trong lòng chỉ có thể than khổ.


Hoa tú bà vừa thấy hai người liền líu lo kéo vào phòng đặc biệt, sau đó liền cho người gọi Bạch Viên Viên đến.


"Viên Viên! Mau đến tiếp đại Tư Không tướng quân đi."


"Tiểu nữ nhất định sẽ hầu hạ tốt cho người."


Bạch Viên Viên vừa nũng nịu vừa đánh nhẹ lên cánh tay hắn. Cảnh tượng này ai ở dưới lầu đều nghe thấy rất rõ, bọn nam nhân thầm mắng hắn tốt số có thể mua được một đêm của đệ nhất mỹ nhân Hoa Diễm lâu.


Không phải cứ có tiền là có thể mua được, còn phải xem địa vị của kẻ đó thế nào nữa, nếu như làm Viên Viên đồng ý thì nhất định sẽ được hưởng thụ một đêm xuân sắc.


Tư Không Dương Thiên khinh bỉ liếc nhìn bọn họ sau đó thuận theo nắm tay nàng kéo vào phòng.


Hắn nói nhỏ với Cung Vận ý: "Ở ngoài canh giữ, nhất định không cho kẻ khác vào."


Cung Vận Ý khẽ gật đầu.


Hắn lại nói thêm, hai hàng lông mày như đao kiếm kéo lại gần sát nhau: "Giữ mình cho cẩn thận."


Cung Vận Ý cũng chỉ gật đầu, y có phải là hài tử còn nhỏ đâu...


Hắn vẫn không yên tâm bèn sắc lạnh căn dặn Hoa tú bà: "Đừng để ai đụng đến y, nếu không thì đừng trách."


Hoa tú bà bật cười: "Ầy! Biết rồi."


Hắn yên tâm vào phòng, sau đó tiếng cười nói phát ra khiến mấy tên ong bướm dưới lầu càng tiếc nuối hơn.


Hoa tú bà nhìn y bằng ánh mắt xảo trá:  "Tướng quân rất để ý đến ngươi nha."


"Vậy sao?"


"Hai người là mối quan hệ gì?"


"Ta... Ta đi theo hầu hạ cho tướng quân thôi..." Cung Vận Ý lảng tránh ánh mắt của bà ta.


"Thật không đó?"


"Bà đừng có nghĩ bậy."


"Được rồi, không chọc ngươi nữa, ta cũng biết ngươi là hạ nhân của tướng quân kia mà."


Hoa tú bà tuy miệng nói là vậy nhưng ánh mắt sõi đời sao có thể không nhận ra kia chứ?


Đùa cái gì cũng được nhưng cái mấy cái này không qua mắt được bà đâu!


Tướng quân kia là ai chẳng lẽ bà còn không biết? Ngay cả Viên Viên thầm thích hắn mà hắn cũng chẳng quan tâm, vậy mà lại đặc biệt chú ý đến nam nhân này, chắc chắn là có gì đó rồi.


Cung Vận Ý thở dài chỉ cầu cho hắn nhanh tróng trở lại, y thật sự không thích nơi này chút nào, rất phức tạp.


Ở bên trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của hắn, chỉ có một bộ ngoại y màu vàng và Bạch Viên Viên ngồi một mình nhìn ngắm ánh đèn lặp lòe.


Vừa nãy nàng đã nghe hết cuộc trò chuyện kia, gặp mặt nam nhân lần này là lần hai nàng đều lần đầu chứng kiến tướng quân quan tâm người khác không phải nàng.


Thì ra là vậy sao?


Mỹ nhân như ngọc cũng không bằng một nam nhân tầm thường, tướng quân cũng vậy mà cung chủ cũng vậy trong lòng đều đã có người khác rồi.


Ngu quá đi...


_______________________________-


Tư Không Dương Thiên thân thủ phi phàm thần không biết quỷ không hay đã thành công đột nhập vào phủ thái sư.


Hắn mon men theo vách tường mò đến thư phòng đang sáng đèn, nhìn thấy bên trong có bóng đen đang ngồi đọc sánh liền lập tức xông vào.


Viêm thái sư giật mình muốn hét lên nhưng hắn đã nhanh tay bịt miệng ông ta lại.


Hắn kéo khăn bịt mặt xuống: "Là ta."


"Tư Không tướng quân? Ngài dám lẻn vào phủ của ta? Có ý gì đây hả?"


"Suỵt!"


Hắn lần nữa chặn miệng ông lại rồi kéo ông ngồi xuống bàn bản thân thì nấp phía dưới bàn.


Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhỏ, sau đó tiếng bước chân bỗng dừng lại cạnh cửa.


Có người? Nhưng nếu là thuộc hạ của ông sao lại lén lút đứng bên ngoài?


Tư Không Dương Thiên nhìn vào vẻ mặt kỳ quái của Viêm Thiệu, hắn nhếch môi cầm cây viết lang hào lên phóng mạnh qua lỗ giấy trên cửa.


Người bên ngoài lập tức ngã xuống đất.


"Nội gián."


"Cái gì?"


Viêm Thiệu cả kinh đi ra mở cửa, kẻ nằm dưới đất mặc y phục hạ nhân trong phủ, cổ hắn đã bị cây viết xuyên qua nên chết ngay lập tức.


"Kiểm tra người hắn đi."


Tư Không Dương Thiên khoanh tay đứng tựa lưng lên cửa hất cằm bảo.


Viêm Thiệu mặt mày nhăn nhó đưa tay sờ mó thân thể kia, vừa mò vào trong ngựa áo liền phát hiện một ống trúc nhỏ.


"Ống trúc đó dùng để chứa mật thư, sau đó cột lên chân chim bồ câu rồi thả đi, cứ thế mà gửi đi tin tức cho Khâu thừa tướng."


Viêm Thiệu từ kinh ngạc biến thành sợ hãi: "Khâu thừa tướng? Tướng quân đây là nói thật chứ?"


"Ta lừa ông thì có ích gì?"


Viêm Thiệu tức giận ném ống trúc đi.


Sau đó ông lập tức phân phó cho thị vệ trong phủ mang cái xác đi vứt xuống sông.


Hai người họ im lặng trong thư phòng, bầu không khí trở nên căng như dây đàn.


"Ngươi đến đây để làm gì?"


"Thương lượng với thái sư, trong phủ ngài có nội gián của Khâu thừa tướng, ngài cũng nên hiểu là ý định của ngài không thể qua mặt được lão cáo già kia. Bây giờ hẳn là lão đang rất rất muốn diệt trừ thái sư lắm đấy."


"Ý của ngươi là..."


"Nếu ta đoán không lầm, mục tiêu tiếp theo của hắn là ngài, sau khi diệt trừ được ngài rồi thì lão ta có thể tính kế thích sát hoàng thượng sau. Đối với lão ta, hoàng hậu và thái tử cũng chỉ là ruồi muỗi, muốn đuổi đi lúc nào mà không được? Chỉ có Viêm thái sư đây khiến lão ta không yên."


"Cho nên?"


"Cho nên ngài phải hợp tác với ta, cùng nhau đối phó với lão, khi tiêu diệt được thế lực của lão rồi thì thái tử và hoàng hậu không phải lo về ngôi vị nữa."


Viêm Thiệu vuốt chòm râu của mình, mày chau lại thấy rõ. Lời mà hắn nói tất nhiên là ông hiểu rồi. Nhưng muốn tiêu diệt Khâu thừa tướng là một việc khó.


Nếu thất bại, nhất định Viêm Thiệu ông không thể sống nổi.


"Do dự không giúp gì được cho ngài. Ngài nên nhớ là Khâu Thế Khải đã biết hết mọi chuyện việc tính kế lên ngài là sớm hay muộn mà thôi, nếu ngài bị hạ bệ thì thái tử và hoàng hậu ra sao?"


Tư Không Dương Thiên lần này đặc biệt dùng ánh mắt chân thành nhìn ông, Viêm Thiệu vì những lời lẽ đó thuyết phục ông mệt mỏi thở dài.


"Được..."


"Ta làm việc này là vì quốc gia, là vì bá tánh, thái tử là một người nhân hậu sau này ắt sẽ trở thàng vị vua tốt."


"Có được lời này của ngươi... Ta yên tâm rồi..."


Tư Không Dương Thiên hài lòng đại sự vậy mà lại dễ đạt thành như vậy, suy cho cùng thì Viêm Thiệu cũng là một người vì thân nhân mà lo lắng.


"Đa tạ thái sư đã hiểu cho lòng tại hạ, hiện tại chúng ta tạm thời bất động nếu có việc gì thì sẽ nhờ đến ám vệ truyền tin."


"Ừm, nhất định không để Khâu thừa tướng phát hiện đấy."


"Vâng, xin cáo biệt thái sư."


Nói xong hắn như biến mất giữa không trung, Viêm Thiệu thẩn thờ nhìn xung quanh, không có ai...


_____________________


Sau khi rời khỏi phủ thái sư, hắn lập tức phi đến bờ sông nơi mà thị vệ vứt xác.


Cẩn thận quan sát xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng: "Ra đi."


Lập tức từ dưới lòng sông trồi lên một cái đầu người.


Đó chính là tên hạ nhân vừa nãy bị hắn dùng bút giết.


Nhưng lần này là một người sống sờ sờ, tên hạ nhân đó tháo cây viết được dán lên cổ ra vứt xuống.


"Khổ thân cho ngươi rồi Giang Bình."


Giang Bình cười cười: "Cung chủ đã ra lệnh giúp ngài rồi thì ta phải tận lực chứ."


"Quả không hổ danh là dịch dung lão yêu của Vọng Nguyệt lâu, cây viết xuyên qua cổ mà cũng có thể làm giả được."


"Dùng đất sét, dùng chút máu heo liền lừa được lão thái sư kia. Cũng không phải do ta tài giỏi gì. Nhưng vừa nãy là suýt chết đấy, tên thị vệ đó nhét ta vào trong bao bố rồi buộc đá lên chân ta, nếu không phải ta thủ sẵn con dao trong người thì sớm đã về chầu ông bà ông vải."


Giang Bình vừa nói vừa cởi y phục đã ướt sũng vứt đi để lộ thân hình rắn chắc

Bình luận

Truyện đang đọc